Làn gió nóng quấn lấy mùi khét làm tan lớp tuyết chưa rơi trong đêm.
Đứa trẻ nhà ai đi chân trần chạy ra khỏi ngôi nhà đang cháy, chạy chưa được hai bước đã bị bọn sơn phỉ chém gục xuống mặt đất, máu tươi văng đến dưới vó ngựa của Tùy Nguyên Thanh.
Hắn ta nghịch thanh chủy thủ sáng quắc lạnh lẽo trong tay, từ trên cao nhìn xuống Lưu huyện lệnh: "Không phải là một tay ngươi bày kế buộc ta đem trấn áp lại sự phẫn nộ của người dân sao, ngày đó ta bị tổn thất bao nhiêu người ở huyện Thanh Bình, nay phải đòi lại gấp trăm lần nghìn lần."
Hắn ta dùng thanh chủy thủ vỗ vỗ vào mặt của Lưu huyện lệnh, cười nhạo nói: "Thân phận của người đeo mặt nạ quỷ xanh kia ngươi không biết được, chỗ ở của nha hoàn trói ta lại kia, ngươi cũng không biết sao?"
Lưỡi dao đột nhiên hạ xuống, tạo thành một vết thương trên người của Lưu huyện lệnh, Lưu huyện lệnh lập tức thét lên như lợn tru.
Tùy Nguyên Thanh chậm rãi nói: "Hiện tại biết chưa?"
Sau khi Lưu huyện lệnh tham công làm lắng lại cuộc bạo loạn của huyện Thanh Bình, nói với bên ngoài là mình và thuộc hạ đã mưu đồ trói đám người của Tùy Nguyên Thanh, hiện tại mới biết sợ.
Khuôn mặt mập mạp của ông ta run rẩy, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Tiểu nhân thật sự không biết nhà của nữ tử kia ở đâu, nàng ta không phải là nha hoàn trong phủ của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ biết nàng ta tên là Phàn Trường Ngọc, là một nữ đồ tể của trấn Lâm An, cầu thế... "
Bên trong đám sơn phỉ có một nam nhân mặt thẹo cưỡi ngựa đi tới, ánh mắt của Tùy Nguyên Thanh thay đổi, khi Lưu huyện lệnh chuẩn bị buột miệng thốt ra hai chữ "thế tử", hắn ta đã dùng một đao cắt cổ ông ta, ném người ở trên lưng ngựa xuống đất.
Nam nhân mặt thẹo nghe nói Tùy Nguyên Thanh muốn tìm nữ tử, tức giận nói: “Ngũ đệ, không phải ngươi nói bắt cái tên huyện lệnh nhu nhược này là muốn tìm kẻ thù ngày đó của ngươi à? Như thế nào lại hỏi thăm về nha hoàn trong phủ ông ta?”
Tùy Nguyên Thanh nhếch môi cười: “Kẻ thù của ta chính là nha hoàn trong phủ của huyện lệnh này.”
Nam nhân mặt thẹo nghe vậy, thần sắc lập tức thả lỏng, nhưng lại hàm ẩn uy hiếp: "Với tính tình của Thập Tam nương, nếu bên ngoài ngươi có bất kỳ hồng nhan tri kỷ nào, nàng ấy nhất định sẽ không giữ lại."
Ý cười của Tùy Nguyên Thanh không tới đáy mắt: "Đại ca nói đùa, ta suýt nữa táng thân trong bụng cá đều là do nữ tử kia ban tặng, thù này bất luận như thế nào cũng phải báo."
Nam nhân mặt thẹo nhìn về phía huyện lệnh nằm chết trên mặt đất: “Các huynh đệ sớm đã cướp sạch phủ của huyện lệnh, cũng chưa từng nhìn thấy nha hoàn nào biết võ công, ngươi đánh ngựa đuổi theo hơn mười dặm để bắt người cũng không tìm được nha hoàn kia, nàng ta có thể phi thiên độn thổ được sao?"
Nam nhân vừa nói vừa nhìn về phía Tùy Nguyên Thanh: "Chúng ta đã đánh cướp sạch huyện Thanh Bình, quay đầu đi phủ Tế Châu bên kia nhất định sẽ xuất binh vây quét chúng ta, chúng ta phải mau chóng trở về trại Thanh Phong thôi."
Nam nhân nói bóng gió chính là không muốn hắn ta đi tìm nữ tử kia nữa.
Tùy Nguyên Thanh giật mạnh dây cương, ghìm con ngựa không ngừng xao động, khóe môi khẽ mỉm cười nói: “Hết thảy đều nghe đại ca.”
Thấy hắn ta thật sự không muốn đi tìm nữ tử đã hại hắn ta bị thương, nam nhân mặt thẹo có mấy phần hài lòng, hô lên: "Cướp xong thị trấn này liền trở về trại Thanh Phong!"
Tùy Nguyên Thanh cầm theo trường thương ngồi trên lưng ngựa, kéo giây cương giục ngựa nhàn nhã đi theo như đi dạo, có người dân trong trấn xiêm y tơi tả từ trong ngõ tối lao ra, trong nháy mắt, toàn thân của người kia đều là máu.
Thấy vậy, nam nhân mặt thẹo tựa hồ mới hoàn toàn yên lòng, cưỡi ngựa đi nơi khác xem xét.
Tùy Nguyên Thanh một tay cầm trường thương, ngồi trên lưng ngựa hơi cúi đầu, hỏi người trên mặt đất bị chính mình đâm gần chết: “Phàn Trường Ngọc kia, nhà ở nơi nào?"
Cái tên này từ giữa răng miệng hắn ta phun ra, khóe miệng của hắn ta lại lộ ra một tia hứng thú, mang theo một tia hung hăng xâm lược cùng ý tứ muốn hủy diệt.
Sau khi tìm được nữ tử này, nghĩ cũng có thể tìm được nam nhân mang mặt nạ quỷ xanh kia.
Lồng ngực của người nằm trên mặt đất tràn đầy máu tươi, bản năng cầu mong sinh tồn khiến người này run rẩy đưa tay ra, chỉ về một hướng: “Thành… phía tây thành…”
Tùy Nguyên Thanh thúc vào bụng ngựa, bên trong ánh lửa và tuyết bay, hắn ta đi về phía tây huyện thành.
Vết thương bên thắt lưng còn chưa lành hẳn, lại ở trên lưng ngựa xóc nảy hiện lên chút đau nhứt, nhưng lại không hề giảm bớt niềm vui trong lòng hắn ta chút nào.
Trấn Lâm An không phồn hoa như huyện Thanh Bình, cho nên đám sơn phỉ đánh cướp trên huyện Thanh Bình, nếm qua được nhiều thịt mỡ, cũng không có hứng thú với địa phương mỏng manh gầy trơ xương này ở huyện Thanh Bình, căn bản chỉ đi cướp đoạt ở các nhà đại phú, đoạt chút thứ đồ trên người bần hàn cũng thật phiền phức.
Hầu hết thời gian cũng không tìm thấy được tiền bạc gì, buộc phải dùng đao đến đe doạ những người ẩn náu bên trong mới tìm được số bạc được cất giấu vô cùng kỹ càng.
Tùy Nguyên Thanh giục ngựa tiến vào con ngõ nơi có nhà của Phàn Trường Ngọc, hắn ta nhìn thấy không ít người nằm ngổn ngang trong ngõ nhỏ, có người già cũng có trẻ nhỏ, trên tay hắn ta còn mang theo một người mới bắt được trên đường.
Hắn ta nghĩ tới con mồi có khả năng sớm bị người nhanh chân đến trước, liền híp con ngươi lại, ngữ khí vẫn là lười biếng như cũ, nhưng lại trở nên lạnh lùng: "Nhà nào là nhà của Phàn Trường Ngọc?"
Người một thân đầy máu bị hắn ta xách trên tay run rẩy chỉ ngôi nhà thứ hai ở cuối con ngõ.
Tùy Nguyên Thanh ném người trong tay đi, người đó cho rằng mình đã nhặt được một mạng, lộn nhào một cái định bỏ chạy, vừa đứng lên đã bị một thanh đao xuyên qua lồng ngực, thẳng tắp ngã xuống, trên mặt đất lại có thêm một cỗ thi thể.
Tùy Nguyên Thanh liếc nhìn trên tay bị dính máu khi hắn ta nhặt chuôi đao kia lên, ghét bỏ móc chiếc khăn ra lau tay, lúc này mới bước vào cửa lớn Phàn gia.
Phàn gia rõ ràng đã bị người lục soát qua, trong sân bừa bộn, cửa chính cũng mở toang, không có vẻ gì là có người đang lẩn trốn.
Tùy Nguyên Thanh hoàn toàn không có ý định rời đi, giơ bó đuốc đi vào trong phòng.
Sau khi vào trong phòng, tất cả các ngăn kéo và tủ bên trong đều bị mở tung, chai lọ vỡ tung tóe khắp sàn, ga giường gối chăn đều bị kéo xuống sàn, hiển nhiên là có người đến tìm bạc ẩn giấu.
Hắn ta vốn muốn như thế mà rời khỏi đó, nhưng khi nhìn thấy phía sau phòng bếp tựa hồ có một cánh cửa, hơi do dự một chút, vẫn đưa bó đuốc đi tới.
Mở cánh cửa đó ra, chính là sân sau của Phàn gia, một cái chuồng lợn, một cái giếng với những phiến đá dày nặng nề, có một băng ghế đá chuyên dùng để mổ lợn.
Sau khi Tùy Nguyên Thanh quét một vòng, bước chân đều đã chuyển động, ánh mắt liền rơi vào phiến đá phía trên giếng cạn trong sân, nhưng đột nhiên dừng lại.
Mượn ánh sáng của bó đuốc, có thể thấy rõ phiến đá phía trên giếng cạn chỉ phủ một lớp tuyết dày đến ngón tay, nhưng những phiến đá xuôi theo giếng cạnh lại bị bao phủ một lớp tuyết thật dày.
Rõ ràng phiến đá kia là sau này mới được ai đó đặt lên.
Tại sao lại che phiến đá?
Tự nhiên là dưới đáy giếng có giấu thứ gì đó.
Thấy phiến đá kia phỏng chừng nặng hơn trăm cân, đổi lại là người khác chỉ coi đây là giếng cạn bị bỏ hoang, sẽ quay đầu bỏ đi.
Tùy Nguyên Thanh lại khẽ mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, tựa hồ tâm tình không tệ lắm.
Hắn ta giơ bó đuốc lên, từng bước một đi tới gần phiến đá che chiếc giếng kia, tuyết đọng phía dưới bị chân giẫm đạp phát ra âm thanh “răng rắc”, bên trong những tiếng kêu khóc thảm thiết phía xa xa, tựa như đang giẫm lên tiếng lòng của ai đó.
Khi hắn ta giơ tay định gỡ phiến đá, sau lưng có một luồng sát khí nặng nề đánh tới.
Tùy Nguyên Thanh nhanh chóng tránh sang một bên, một con đao chặt xương lướt sát qua tai của hắn ta, đóng đinh vào bức tường viện cách đó không xa.
Tùy Nguyên Thanh còn chưa kịp ngước mắt nhìn về phía con đao chặt xương bay tới, người trốn trên mái nhà đã mạnh mẽ như báo nhảy xuống, con đao đẫm máu trong tay lại một lần nữa áp sát mệnh môn của hắn ta.
Tùy Nguyên Thanh theo bản năng tránh né, nhưng trong tay đối phương cầm hai con đao, chém một nhát rồi chém ngang xuống, căn bản không cho hắn ta chỗ thở dốc.
Lần này Phàn Trường Ngọc thật sự muốn giết người, Trường Ninh, Triệu đại nương và một số hàng xóm đang trốn trong cái giếng cạn đó, nếu như nàng thất bại, bọn họ không nghi ngờ gì hẳn phải chịu chết.
Nàng xuất đao nhanh chóng lại dũng mãnh, tay trái cầm một thanh đao chặt xương, tay phải cầm một thanh đao thọc huyết cũng có thể dùng làm kiếm đâm, cơ hồ không thể gọi là chiêu thức gì, tất cả chỉ dựa vào tốc độ, trấn áp đối phương buộc phải phòng thủ, không thể nào phản công.
Tùy Nguyên Thanh nhiều lần muốn rút kiếm, nhưng đã bị thế đao của Phàn Trường Ngọc bức ép phải từ bỏ, liên tiếp lùi về phía sau tránh đi lưỡi đao từng bước áp sát của nàng.
Hắn ta dứt khoát sử dụng bó đuốc trong tay làm vũ khí, bó đuốc bị hắn ta múa may phần phật như nổi gió, ngọn lửa kéo dài như một dây lụa màu cam, thế công của Phàn Trường Ngọc vẫn không giảm, khiến cho hắn ta không thể lấy lại sức lực.
Tùy Nguyên Thanh không dám cầm bó đuốc ngăn cản với con đao mổ lợn trong tay nàng, chỉ có thể lấy bó đuốc va chạm với sống đao hoặc là đón đỡ tránh đi lưỡi đao.
Cứ như vậy, hắn ta chống đỡ rất phí sức lực, nhất là đối phương tựa hồ không biết mệt mỏi, không nói đến thế đao dũng mãnh kia, đã đánh lâu như vậy, lực đạo của nàng vẫn không thu lại, hổ khẩu của hắn ta cũng bị chấn động tầng tầng đến nứt ra, tay cầm bó đuốc cũng run lên từng đợt.
Tùy Nguyên Thanh thầm mắng nữ tử này là loại quái thai gì thế.
Trong ánh đuốc chợt sáng chợt tắt, ánh mắt của Phàn Trường Ngọc lại lạnh lùng sắc bén, tựa như hổ báo cắn xé kẻ xâm nhập, mang theo vẻ ngoan lệ sống chết không từ, nửa điểm cũng không giống với vẻ hồn nhiên trung thực khi lần đầu gặp mặt.
Khi nàng sinh lòng tàn nhẫn, khóe mắt và đuôi lông mày không hiểu vì sao lại hiện lên sự quyến rũ câu hồn đoạt phách người khác.
Tùy Nguyên Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ mà sắc bén này, sửng sốt trong chốc lát, chính trong lúc chốc lát này, bó đuốc trong tay hắn ta trực tiếp bị chặt đứt, con đao thọc huyết hung hăng đâm vào vai của hắn ta, nếu đối phương lại dùng lực đẩy một cái, nửa cánh tay của hắn ta không chừng bị bay ra ngoài.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến Tùy Nguyên Thanh trong tức khắc lấy lại tinh thần, trước khi Phàn Trường Ngọc động vào kinh mạch thì hắn ta hô: "Nếu ngươi động vào ta, ngươi cùng với những người trong giếng đừng hòng có hy vọng sống sót bước ra ngoài."
Thế đao của Phàn Trường Ngọc dừng lại.
Tùy Nguyên Thanh ngay lập tức tìm thấy con bài thương lượng, nói: "Nếu ngươi thả ta đi, ta cũng buông tha cho ngươi và những người trong giếng."
Phàn Trường Ngọc cười lạnh: "Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?"
Vừa vặn bên ngoài cửa có sơn phỉ phát hiện ngựa của Tùy Nguyên Thanh dừng ở ngoài ngõ, đứng bên ngoài hô: "Ngũ đương gia, ngài có ở bên trong không?"
Miệng vết thương của Tùy Nguyên Thanh tuôn máu ướt đẫm nửa bên y phục, nhưng hắn ta vẫn ung dung nhếch khóe môi: "Có tin hay không là tùy ngươi."
Tất cả quyết định đều được đưa ra trong nháy mắt, trước khi người bên ngoài tiến vào trong tìm người, Phàn Trường Ngọc đã rút con đao thọc huyết ra khỏi vai của Tùy Nguyên Thanh, đổi thành dùng một đao chặt xương nhỏ hơn ấn vào khe hở giữa xương sườn bên trái của hắn ta.
Từ nơi đó đâm vào, chính là trái tim.
Phàn Trường Ngọc trầm giọng nói: "Lần trước ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi biết kiến thức chọc máu lợn ăn tết là như thế nào, nếu như ngươi không thành thật, một khi ta đưa con đao này vào, kiểu gì ngươi cũng đi gặp Diêm vương trước ta."
Nàng chĩa con đao vào đối phương, kéo hắn ta lên, đá vào phiến đá lớn ở trên miệng giếng, lúc bọn sơn phỉ tìm người nghe thấy động tĩnh ở trong sân của Phàn gia, cũng chạy tới sân sau tìm hắn ta.
Mấy bó đuốc liền chiếu sáng từng tấc vuông của nơi này, một đám người nhìn thấy Tùy Nguyên Thanh nhấn một nữ tử vào góc tường, một tấm ván cửa bị vứt bỏ rơi trên mặt đất, tựa hồ động tĩnh vừa rồi chính là do cánh cửa kia rơi xuống đất phát ra.
Bọn họ cũng không biết, thứ ẩn dưới cánh cửa kia chính là con đao thọc huyết đã đâm một lỗ lớn trên bả vai của Tùy Nguyên Thanh.
Thương thế của Tùy Nguyên Thanh vẫn còn chưa lành, trên vai phủ một chiếc áo choàng nặng nề, giờ khắc này thân hình của nữ tử kia hoàn toàn ẩn vào bên trong áo choàng.
Một đám sơn phỉ nhìn thấy, không khỏi ngầm hiểu lẫn nhau mà nở nụ cười.
Một trong số bọn chúng nói: "Đã phá hỏng chuyện tốt của ngũ đương gia."
Tùy Nguyên Thanh chỉ cười mắng: "Đã biết vậy còn không mau cút ra ngoài."
Hắn ta thuận thế chạm vào sau lưng của Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc đã di chuyển con đao chặt xương về phía trước một chút, da thịt trước ngực hắn ta hơi bị rạch ra, hàn ý trên thanh đao ấn lên da thịt, đến cùng Tùy Nguyên Thanh mới thu liễm một chút, bàn tay kia như có như không đặt trên xiêm y của Phàn Trường Ngọc, thoạt nhìn giống như tư thế ôm ấp.
Bất quá trên miệng hắn ta lại hạ thấp âm thanh trêu đùa, nói: "Nếu ngươi muốn bắt ta làm con tin, ta không thích thủ đoạn này, ta làm sao có thể đưa ngươi ra ngoài, lại giúp ngươi che giấu trong giếng thật sự có người?"
Phàn Trường Ngọc vẫn im lặng, nhưng lưỡi đao ngược lại không đi chuyển về phía trước.
Nàng tựa hồ như đang thẹn thùng dựa vào trong ngực của hắn ta, cả khuôn mặt đều bị chiếc áo choàng che đi phân nửa, kỳ thật lại đang lạnh lùng cầm đao ấn vào mệnh môn của hắn ta.
Tùy Nguyên Thanh cúi đầu rủ mắt nhìn lấy một bên tai trắng muốt của nàng lộ ra trong ánh lửa, nơi hàm răng nổi lên tâm ý ngứa ngáy, chỉ hận không thể cắn lên vành tai nàng một cái, tốt nhất là có thể cắn chảy máu, lưu lại dấu răng trên đó càng tốt hơn.
Chỉ cần nghĩ như thế, đáy lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy vui sướng.
Hai lần hắn ta đều rơi vào trên tay nữ tử này, một lần lại ngã càng thảm hại hơn lần trước.
Ngoài dự liệu là hắn ta không cảm thấy buồn bực, hắn ta đã quen nhìn thấy nữ nhân phục tùng mình, nhưng loại cảm giác này, ngược lại là kỳ quái và mới lạ.
Giống như thuần phục một con ngựa hung hãn, hắn ta thích cảm giác bản thân chậm rãi thuần phục.
Chỉ là vô thức lại hiện lên cảnh khi hắn ta lôi kéo nàng nhảy thành, nàng lại gọi tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ xanh kia, ý ngứa nơi hàm răng càng sâu hơn, hắn ta hơi cúi đầu, kề sát bên tai nàng tra hỏi: "Sao nam nhân đeo mặt nạ kia không ra giúp ngươi?"
Phàn Trường Ngọc không chút do dự mà đưa con đao chặt xương về phía trước thêm một phần.
Cảm nhận được ý lạnh nơi lồng ngực, Tùy Nguyên Thanh đứng thẳng người lên, khóe môi mang theo một tia mỉm cười.
Một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, chẳng qua coi như hắn ta đang tán tỉnh nói gì đó với nữ tử trong ngực, ánh mắt dâm tà của đám sơn phỉ không ngừng quét tới quét lui dưới áo khoác của Tùy Nguyên Thanh.
Tuy nhiên toàn bộ thân hình của Phàn Trường Ngọc đều bị áo choàng bao phủ, bọn họ chỉ cảm thấy Phàn Trường Ngọc có vẻ cao gầy hơn so với những nữ tử bình thường khác, ngoài ra cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì.
Tùy Nguyên Thanh nói: "Đi thôi, đại ca nhất định đang sốt ruột chờ đợi."
Phàn Trường Ngọc dùng chiếc áo choàng lớn để che đậy, lấy con đao chặt xương ấn vào người đang bước đi ra ngoài, trong lòng tự có cân nhắc.
Sau khi qua một màn này, cơ hồ không có sơn phỉ này chú ý đến chiếc giếng bên trong sân kia.
Giếng cạn vốn là nơi dùng làm hầm, bên trong có thang dây, chờ khi sơn phỉ vừa đi, người trong giếng có thể theo thang dây bò lên.
Chỉ cần nàng bắt cóc người này, ước tính thời gian để mấy người Triệu đại nương mang theo Trường Ninh chạy trốn, lại để hắn ta mang nàng đến một nơi hẻo lánh, một mình nàng có thể ứng phó với hắn ta rồi bỏ trốn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng là... Trước đó sau khi quan phủ Tế châu bình loạn xong, tra được người này chính là phản quân của Sùng châu, sao hắn ta lại có thể cấu kết với đám sơn phỉ này?
Bố cáo của quan phủ dán lên cũng không nêu danh tính của Tùy Nguyên Thanh, Phàn Trường Ngọc chỉ biết hắn ta là phản tặc, lại không biết hắn ta là thế tử của Trường Tín vương.
Phàn Trường Ngọc còn đang suy nghĩ nguyên nhân trong đó, bên ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến một âm thanh: "Đại đương gia đến rồi!"
Phàn Trường Ngọc bình tĩnh liếc xéo về phía đại đương gia trong miệng bọn sơn phỉ nhắc tới, lại thấy sắc mặt đối phương khó coi, roi trong tay trực tiếp vung về phía mình.
Trong lòng Phàn Trường Ngọc biết rõ mình không thể đi cản một roi kia, chỉ là trong nháy mắt khi nam nhân mặt thẹo vung roi, con đao chặt xương trong tay liền kéo sang bên cạnh một cái.
Nàng không tiếp tục đâm vào, mà là kéo vết thương lớn hơn.
Tùy Nguyên Thanh tiếp nhận sự uy hiếp âm thầm của nàng, ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn một chút, lúc một roi rơi xuống trên người nàng, hắn ta dùng tay không đưa tới.
Cây roi chịu lực ở mu bàn tay của hắn ta thu lại, mu bàn tay của hắn ta trong nháy mắt nổi lên một vết sưng tấy, hắn ta lại tựa như không cảm thấy đao nhức, ngước mắt nhìn nam nhân mặt thẹo trên lưng ngựa: “Đại ca đang làm cái gì vậy?"
Nam nhân mặt thẹo quát: "Ngươi muốn mang nữ nhân này đem về trại Thanh Phong?"
Tùy Nguyên Thanh không để ý nói: "Thật vất vả mới nhìn trúng một người hợp ý."
Nam nhân mặt thẹo trực tiếp ném một thanh đao xuống chân Tùy Nguyên Thanh: “Nếu như ngươi còn muốn cưới Thập Tam nương, liền giết nữ nhân này ngay đi.”