Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74.

Chương 74. - Chương 74. -

Sau khi lên bờ, Tạ Chinh tạm thời đặt Phàn Trường Ngọc xuống, khi giơ tay lên bắt mạch cho nàng, thoáng nhìn thấy đôi bao cổ tay da hươu quấn quanh cổ tay áo nàng, ánh mắt dừng lại một chút.

Di chuyển ánh mắt xuống dưới, rơi vào tay trái đã sưng không còn hình dạng ban đầu, đôi môi mỏng vốn đã mím chặt nay càng mím thành một đường thẳng.

Lúc trước khi bị tử sĩ Ngụy gia truy sát, nàng cũng không bị thương nặng thành như vậy, lúc này gặp phải sơn phỉ ngược lại chật vật thành bộ dáng này.

Hắn đưa tay cởi hộ nàng đôi bao cổ tay kia, tập trung bắt mạch.

Nhưng mạch đập ở đầu ngón tay lại yếu ớt đến đáng thương, thân thể nằm trong ngực hắn cũng lạnh không khác gì tảng băng, cơ hồ không giống như người sống.

Mùi máu tươi tràn ngập các giác quan của Tạ Chinh, khiến hắn cau mày thật chặt.

Nàng không nên như thế này.

Trong ấn tượng của hắn, trên người nàng bất cứ lúc nào cũng ấm áp dễ chịu.

Nhưng giờ khắc này, cỗ thân thể lạnh như băng này tựa như đang nói với Tạ Chinh, tính mạng của nàng ngay tại chốc lát sẽ tan biến.

Những cảm xúc không thể giải thích được đan xen trong lồng ngực hắn, cơn hoảng loạn đột ngột khiến hắn cảm thấy khó chịu, bạo ngược đến mức muốn giết người.

Tạ Chinh nhìn xuống đôi mắt nhắm chặt của Phàn Trường Ngọc, toàn thân nàng đã ướt sũng, tay và mặt nàng bởi vì lạnh cóng quá lâu mà hiện lên màu xanh tím, y phục trên người ẩm ướt, chiếc áo choàng trùm lên căn bản cũng không mang đến cho nàng bao nhiêu ấm áp.

Nàng quá lạnh, nhất định nhanh chóng phải sưởi ấm cho nàng.

Tạ Chinh liếc nhìn đám thân binh của mình, trầm giọng nói: "Đặt xiêm y của ta lại, lùi ra ngoài hơn mười trượng, quay lưng đi."

Các thân binh đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, ý thức được Tạ Chinh muốn làm gì, đáy mắt hiện lên vẻ kinh dị, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.

Sau khi tất cả các thân binh thối lui, Tạ Chinh thoáng nhìn sắc mặt tím xanh của Phàn Trường Ngọc, khi đầu ngón tay chạm đến đường viền cổ áo của nàng, hắn dừng lại một chút, tháo dây cột tóc che kín hai mắt mình lại, sau đó mới thay nàng cởi xiêm y ướt trên người, lại mò lấy bộ xiêm y khô của mình đã cởi ra trước khi nhảy xuống nước quấn lên người nàng.

Bởi vì không nhìn thấy, cảm xúc trên đầu ngón tay trở nên rất rõ ràng, sau khi quấn chặt cho Phàn Trường Ngọc, trước khi Tạ Chinh giật sợi dây cột tóc che mắt mình xuống, chóp mũi đã rịn một tầng mồ hôi.

Hắn lặng lẽ nâng cánh tay trái của Phàn Trường Ngọc, trước khi thay xiêm y, hắn phát hiện cánh tay trái của Phàn Trường Ngọc bị trật khớp, sau khi mò mẫm thì phát hiện vị trí nối xương không đúng.

Cho dù bị thương thành bộ dạng này vẫn phải che chở cho thư sinh kia, quả nhiên một chút cũng không sợ bản thân nàng chết trong tay sơn phỉ sao?

Hắn nói không rõ được tư vị trong đáy lòng là gì.

Nhưng trong một khắc hắn cay đắng nghĩ, cho dù nàng chết, thì có quan hệ gì với hắn?

Đẩy và thả lỏng động tác nối lại xương cho nàng, nhưng lực đạo lại cực lực thả nhẹ nhất có thể.

Sắc mặt của Tạ Chinh có chút khó coi, sau khi trả xương tay về vị trí ban đầu, liền gọi thân binh đi tìm một cây gậy gỗ, tạm thời buộc tay của Phàn Trường Ngọc để cố định cho nàng.

Đây vẫn là lần đầu tiên thân binh nhìn thấy hắn đối đãi như vậy với một nữ tử, nhất thời cũng không rõ ý tứ của Tạ Chinh, sau khi thấy Tạ Chinh tạm thời chữa trị vết thương cho Phàn Trường Ngọc, liền hỏi: “Hầu gia, vậy hiện tại chúng ta đi đến phủ Tế châu sao?"

Tạ Chinh nhìn thoáng qua sắc mặt vẫn xanh tím của Phàn Trường Ngọc, cuối cùng bế nàng đi về phía chiến mã: “Trước tìm một nhà để đặt chân."

Xiêm y của hắn quấn quanh người Phàn Trường Ngọc, giống như một con dao bị gió sông thổi qua, nửa người trên để trần, sợi tóc trên trán còn đọng nước, nhưng hắn không hề run rẩy, thân thể cường tráng rắn chắc, vân cơ rõ ràng, gầy nhưng không mỏng manh, chứa đầy sức mạnh.

Các thân binh tận mắt nhìn thấy Hầu gia nhìn mình nửa thân trần ôm nữ tử được quấn thật kín kẽ lên ngựa, không còn để ý kinh ngạc nữa, nhao nhao đuổi ngựa đi theo.

Lưng ngựa xóc nảy, Tạ Chinh tránh đi bàn tay bị trật khớp của Phàn Trường Ngọc, cẩn thận bảo vệ người trong ngực, cảm giác được sức nặng đè lên ngực, bàn tay cầm cương siết chặt mấy phần.

Hắn liếc nhìn một bên không có sức sống của Phàn Trường Ngọc, âm thanh lạnh lùng nói: "Tốt nhất là nàng nên sống, không phải thì nàng cho rằng ai sẽ thay nàng chăm sóc đứa nhỏ vướng víu kia?"

Ngoài tiếng gió ra thì không còn âm thanh nào khác, hắn mím môi, dùng sức kéo người vào trong lồng ngực mình.

Một trăm khinh kỵ binh đi theo Tạ Chinh đều xuất thân từ trinh sát, rất nhanh tại nơi sơn dã này tìm được một ngôi nhà, bất quá người sống bên trong chỉ có một mình bà lão mù.

Tạ Chinh sợ làm phiền đến bà lão, nên hắn chỉ dẫn theo mấy thân binh tiến vào, bách tính trong dân gian đều sợ quan binh, bọn họ giả làm thương nhân đi ngang qua nơi này, cho bà lão mấy lượng bạc, mượn một gian phòng ngủ và một phòng bếp.

Mấy thân binh đi đến lò nấu nước, cũng hỏi bà lão gần đây có đại phu nào hay không, hỏi được liền đi mời đại phu tới.

Bà lão vốn nghe bọn họ là mấy đại nam nhân mang theo một nữ tử hôn mê bất tỉnh, có chút lo lắng là nữ tử bị lừa bán, nghe được động thái này ngược lại mới yên lòng.

Bọn buôn người đối với nữ tử bị lừa bán cũng sẽ không quan tâm như vậy.

Bà lão tìm mấy bộ xiêm y của con dâu mình để ở trong phòng, hỏi: “Vị nương tử này vì sao lại rơi xuống nước?”.

Trong căn phòng nhỏ đốt ba chậu than, Tạ Chinh ở trần đã từ từ đổ mồ hôi, nhưng cơ thể của Phàn Trường Ngọc quấn chăn trên giường vẫn lạnh như băng.

Trong nhà của bà lão không có bồn tắm, vì vậy hắn không thể để Phàn Trường Ngọc ngâm mình trong nước nóng để nhanh chóng giúp nàng khôi phục nhiệt độ cơ thể, chỉ có thể dùng khăn ngâm nước nóng chường nóng cho cơ thể lạnh cóng của nàng.

Tạ Chinh bỏ tấm khăn lạnh bỏ vào chậu nước nóng, sau đó vặn xoắn lần nữa quấn vào tay nàng, sau đó mới nói: “Trên đường gặp sơn phỉ cướp thuyền, để giữ mạng mới nhảy xuống nước nên bị cảm lạnh."

“Thật là tạo nghiệt…” Bà lão nghe tin là gặp thổ phỉ, trong lời nói không khỏi mang theo mấy phần thương hại.

Bà đưa bộ xiêm y tìm được tới: “Đây là xiêm y của con dâu ta, sau cứ đổi cho nương tử ngươi đi”.

Tạ Chinh nói cảm tạ.

Bà lão lại nói: “Trời lạnh thế này mà trốn trong nước leo lên, xiêm y trên người ngươi có lẽ cũng bị ướt, để ta tìm một bộ xiêm y của con trai ta đưa tới.”

Sau khi bà lão rời đi, Tạ Chinh nhìn Phàn Trường Ngọc đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ, ngồi một lúc, ngoài ý muốn phát hiện sắc mặt tim xanh của nàng đã giảm đi một chút, nhưng lại hiện lên một chút đỏ ửng.

Hắn đưa tay lên sờ trán nàng, đúng như dự đoán lại nóng bừng, làn da dưới lòng bàn tay hắn nóng như dung nham.

Tạ Chinh cau mày, cởi chiếc khăn tay trên tay nàng ra, nhúng vào nước nóng lần nữa rồi đắp lên trán nàng.

Đợi đến khi thân binh vội vàng đưa đại phu trở về, trên mặt của Phàn Trường Ngọc đã nóng đến đỏ bừng.

Đại phu trên lưng ngựa bị xốc nảy như điên đến nửa cái mạng sớm cũng không còn, thật vất vả mới dừng lại, thở còn chưa kịp thở đã bị nhét vào trong phòng bắt mạch.

Nếu như là người khác đại phu còn dám nóng nảy vài câu, đối mặt với một đám quân binh thế này, một chút tính tình cũng không dám, chỉ cầu xem hết bệnh để còn có mạng sống sót trở về.

Bước vào phòng đã thấy được nữ tử cần xem bệnh, mặc dù trong lòng đại phu kinh ngạc và hoài nghi, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, khi bắt mạnh, vốn là lông mày đã nhăn nheo lại càng nhăn hơn, nó: "Đây là khí hàn nhập thể, sao lại trì hoãn thành dạng này mới mời đại phu? Nếu cơ thể yếu một chút sợ là không thê qua khỏi.”

Vừa dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người mình.

Vị đại phu nhìn nam nhân tuấn mỹ mình trần ở trong phòng giữa ngày đại tuyết, bị hắn nhìn khiến tim nhảy thình thịch, vội vàng nói: “Không phải là không cứu được, bất quá chỉ uống thuốc khẳng định không đủ, phải cạo gió lưu thông máu, đả thông kinh mạch, trước làm tan phong hàn trong cơ thể, sau đó uống thuốc mới có hiệu quả cao."

Tạ Chinh từng nghe nói đến phương pháp cạo gió tán hàn, trong quân binh thường dùng phương thuốc dân gian này, tuy có chút đau, nhưng có đôi khi còn hiệu quả hơn cả thuốc.

Hắn nhìn Phàn Trường Ngọc miệng đã khô nứt vì bị nóng sốt ở trên giường, trầm mặc một lát mới nói: “Ta hiểu rồi.”

Đại phu được đưa đến phòng bếp để sắc thuốc, Tạ Chinh yêu cầu thân binh đưa một chậu nước ấm khác.

Ngoại trừ bà lão kia, tất cả mọi người ở đây đều là nam nhân, nhưng mắt bà lão lại không nhìn thấy, cạo gió cần phải dùng mắt thường để đánh giá được màu đỏ của ấn gió, chỉ có thể để hắn làm.

Tạ Chinh nhúng một đồng tiền xu vào nước ấm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nóng sốt của Phàn Trường Ngọc, nói: "Khi nàng tỉnh lại đoán chừng lại nói ta thừa nước đục thả câu."

Không ai trả lời hắn.

Cạo gió là cạo phía sau lưng, cánh tay trái của Phàn Trường Ngọc bị trật khớp bị cố định bằng cây gỗ, vì vậy không có cách nào nằm sấp.

Hắn tùy tiện nhặt xiêm y của con trai bà lão mặc lên người, đi đến trước giường đỡ người ngồi xuống, để lưng Phàn Trường Ngọc dựa vào người mình, cụp mắt quay mặt sang một bên, mò mẫm cởi thắt lưng trước người nàng.

Ngay khi dây thắt lưng buông lỏng, chiếc áo choàng lớn không vừa vặn đã rơi thẳng xuống cánh tay.

Tạ Chinh nhặt đồng xu từ chậu nước lên, vuốt mái tóc dài buông xõa của Phàn Trường Ngọc đến trước người nàng, vốn là không có ý gì khác, nhưng khi thật sự nhìn thấy tấm lưng cân đối căng đầy trơn bóng kia, hô hấp của hắn vẫn hơi cứng lại.

Khác với cơ bắp cuồn cuộn của nam nhân, cũng khác với những vũ cơ mềm nhũn không xương từng nhìn thấy trong tiệc ăn mừng xưa kia, vòng eo thon thả làn da căng tràn, mảnh mai nhưng mang theo vẻ đẹp bền bỉ dẻo dai.

Làn da vốn bị lạnh đến tím xanh đang dần khôi phục ấm áp, chuyển sang màu trắng lạnh.

Trước đó sợ nàng bị đông lạnh, lúc Tạ Chinh thay xiêm y cho nàng, cũng cởi bỏ chiếc áo ngoài ướt đẫm của nàng, giờ khắc này bởi vì nàng bất tỉnh mà nửa buông thõng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn non nớt, ngoại trừ một bên tóc đen xoa bên vai đến phía trước thì không có gì che đậy. Chiếc áo trong nửa kín nửa hở dưới eo nàng, cũng là của hắn...

Nhận thức này khiến trong đầu Tạ Chinh có thứ gì đó nổ tung, đồng xu ở đầu ngón tay đột nhiên trở nên nóng hổi thiêu đốt người.

Hắn hung hăng cau mày, sau khi hít mấy hơi liền tập trung toàn bộ lực chú ý vào đồng xu trong tay, cạo lên chiếc lưng trắng như tuyết của nàng.

Trong lần cạo đầu tiên, trên lưng Phàn Trường Ngọc chỉ có một lớp đỏ nhạt, nhưng lần cạo thứ hai thì vết gió đỏ kia càng trở nên rõ rệt, cho đến khi vết gió chuyển sang màu đỏ đậm, Tạ Chinh mới bắt đầu cạo vết tiếp theo.

Phàn Trường Ngọc bị phong hàn rất nặng, trong quá trình cạo gió đều là bất tỉnh, nửa điểm tri giác cũng không có, toàn bộ đều nhờ vào một tay Tạ Chinh đỡ mới có thể ngồi vững.

Chờ đến khi cạo xong, toàn bộ phía sau lưng nàng đã không thể nhìn được, chỉ tràn ngập những vết gió, nhưng lại toát lên vẻ đẹp tàn khốc.

Đầu ngón tay của Tạ Chinh nóng hổi, trên trán và chóp mũi đều rịn ra mồ hôi li ti, sau khi hắn ném đồng xu vào trong chậu nước, cơ hồ là vội vàng giật bộ xiêm y quấn lung tung vào người Phàn Trường Ngọc, đặt người vào trong chăn liền tông ra khỏi cửa.

Gió lạnh và tuyết mịn rơi lên mặt, cuối cùng mới đem cỗ nhiệt độ kia giảm xuống.

Lúc thân binh bưng chén thuốc đã sắc xong đem tới, chỉ thấy hắn đang khoanh tay dựa vào cột gỗ dưới mái hiên, giống như ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ngay cả tiếng bước chân của mình mà hắn cũng không nghe thấy.

Thân binh đành phải ho nhẹ một tiếng: "Hầu... Chủ tử, thuốc đã sắc xong."

Tạ Chinh hoàn hồn liếc nhìn hắn ta một cái, đưa tay nhận chén thuốc trong tay hắn ta.

Ngay khi thân binh thức thời đang muốn rút lui, lại nghe được Hầu gia nhà mình vẫn luôn thiết diện vô tình hỏi một câu: "Trong dân gian, thế này là phải cưới cô nương gia người ta đúng không?"

Thân binh ngẩn người, lập tức mới kịp phản ứng Tạ Chinh là đang nói về chính hắn và nữ tử trong phòng kia.

Trong lòng thân binh tự nhủ dù ở đâu cũng phải có trách nhiệm với cô nương gia người ta đi, nhìn Hầu gia nhà mình khác thường như vậy, cũng không giống bộ dáng vô tình với nữ tử kia, sao còn hỏi ra một câu như thế?

Hắn ta không còn cách nào khác đành phải thành thật nói: "Đương nhiên phải vậy."

Không đợi Tạ Chinh nói cái gì, một trinh sát đóng cách đó vài dặm đã chạy vào trong viện bẩm báo: "Chủ tử, quan binh phủ Tế Châu đang dọc theo bờ sông dò xét đến đây."

Tạ Chinh hơi nhướng mi: "Bọn họ cũng đang tìm thủ lĩnh sơn phỉ của trại Thanh Phong?"

Trinh sát nhìn thoáng qua Tạ Chinh, thận trọng nói: "Hình như là đang tìm vị cô nương trong phòng, thư sinh lúc trước cứu từ dưới sông lên là tôn tử của Lý Thái phó, trước mắt đang cùng với quan binh phủ Tế châu cùng nhau tìm người."

Khóe miệng Tạ Chinh lạnh lùng nhếch lên, hắn đã biết chuyện Lý Thái phó đã phái tôn tử Lý Hoài An đến Tế châu.

Chiến dịch chinh lương của Ngụy Tuyên đã gây ra họa lớn như thế, không thể nghi ngờ đã khiến cho Lý Thái phó vẫn luôn mâu thuẫn với Ngụy đảng tìm được một cái cớ, lúc trước vùng đất tây bắc toàn do Ngụy Nghiêm kiểm soát, trải qua việc này, đảng của Lý Thái phó trên triều đình chỉ thiếu đánh nhau với Ngụy Nghiêm, cuối cùng đã đưa một người từ đảng thanh lưu tới.

Mỹ danh nói là tới hiệp trợ chiến cuộc tây bắc, trên bản chất còn không phải là vì tranh quyền sao.

Khi Lý Hoài An đến Tế châu, đảng của Lý Thái phó lại có thêm một đôi mắt tại vùng tây bắc do Ngụy Nghiêm kiểm soát.

Chỉ là hắn không ngờ, người này cũng có liên quan đến Phàn Trường Ngọc.

Có phải là trùng hợp hay không, hay là đảng của Lý Thái phó cũng nhận được tin tức gì, đang nỗ lực tìm kiếm bí mật đằng sau Phàn gia?

Tạ Chinh cúi đầu nhìn chén thuốc nóng hổi trong tay, ngữ khí nhàn nhạt mà lạnh lùng: “Giữ vững sơn môn, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”

Sau khi trinh sát lĩnh mệnh rời đi, hắn bưng chén thuốc vào trong phòng.

Trong phòng, Phàn Trường Ngọc đang yên ổn ngủ ở trong chăn bông, vẻ ửng đỏ vì phát sốt trên mặt còn chưa phai hết, cũng nhìn được có mấy phần huyết sắc.

Tạ Chinh ngồi ở mép giường nhìn nàng một hồi, mới nói: "Ta đã sớm nói ánh mắt của nàng không tốt rồi."

Phàn Trường Ngọc được cạo gió qua, cả người cũng dần ấm lên, lúc ngày đang chìm vào ngủ say, không có khả năng trả lời hắn.

Chỉ là đút thuốc cũng đã trở nên vô cùng phiền phức, hắn dùng sức kéo khóe miệng nàng đút vào, cơ hồ đã chảy ra hết phân nửa, hắn ghét bỏ dùng xiêm y một bên không biết là của ai lau cho nàng, lại vẫn kiên nhẫn từng chút một đút cho nàng hết số thuốc còn lại.

Củi trong chậu than phát ra tiếng “lóp bốp” nho nhỏ, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt sắc như đao của hắn, hắn dùng đầu ngón tay lau đi chút nước thuốc còn đọng lại nơi khóe miệng của Phàn Trường Ngọc, rủ ánh mắt yên lặng nhìn nàng một lúc, đột nhiên nói: "Phàn Trường Ngọc, ta sẽ cưới nàng."

"Nàng không nói lời nào, ta coi như nàng đã đáp ứng."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ hầu: Dựa theo thế tục, ta phải phụ trách cưới nàng đúng không?

Thân binh (mờ mịt): Đây không phải chắc chắn sao?

Tạ hầu: Tốt, tìm được lý do chính đáng không sợ cự tuyệt!

Bình Luận (0)
Comment