Thượng du của Tế châu.
Đập nước đã bị nổ tung, lòng sông nhuộm một màu vàng úa, dưới sức mưa xối xả đang cuồn cuộn chảy xuôi dòng xuống hạ du.
Cơn mưa xối xả như thác đổ, sau một trận lục chiến, doanh trại chỉ còn lại xác chết khắp nơi trên mặt đất và một mảnh im lặng đến đáng sợ.
Những binh lính sống sót đang dầm mưa thu dọn chiến trường, một lão nhân và vị tướng chịu trách nhiệm xây đập đứng cùng nhau dưới màn mưa, nhìn nước lũ gầm thét và những tân binh chiến tử đêm đó, trên mặt đều là sự nặng nề không nói ra được.
Hồi lâu sau, tướng lĩnh kia mới hỏi lão nhân: "Thái phó, ngài nói xem, trận lũ này đi tới hạ du còn có lợi ích gì không?"
Người bị vây khốn trong doanh trại với Phàn Trường Ngọc trong nhiều ngày không ai khác chính là Đào Thái phó, người đã sớm từ quan quy ẩn nhiều năm.
Những dòng nước mưa trượt dài trên mi mắt nhăn nheo, ông ấy chắp tay sau lưng, ngước nhìn trời và nói: “Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh.”
Những binh lính phía trước đang thu dọn chiến trường đột nhiên dừng động tác, nhìn về một hướng đang phát ra âm thanh nghị luận nhỏ xíu, Đào Thái phó cùng với chủ tướng doanh trại theo âm thanh từ phía thượng du nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử cưỡi ngựa trong màn đen tối tăm chậm rãi chạy tới.
Giữa tiếng sấm sét vang dội, chờ khi nữ tử kia đến gần hơn, mọi người có thể nhìn thấy phía sau nàng có vài kỵ binh, tất cả đều mặc quân phục Tế châu, trên ngựa là vài cái đầu đã bị mưa lớn rửa sạch máu.
Nữ tử đó là Phàn Trường Ngọc.
Đào Thái phó đại khái là đoán ra được cái gì, giương lên một đôi mắt già nua nhìn nàng, trong đó là ba phần kinh ngạc, ba phần tán thưởng, bốn phần đắc ý cho rằng mình không nhìn lầm người kế tục.
Mấy kỵ binh đã chạy tới trước mặt, binh lính trên lưng ngựa đã nhảy xuống, quỳ gối dưới mưa bẩm báo quân tình, trên mặt không nén được vui mừng: "Tướng quân, thuộc hạ đuổi theo giết ba tên trinh sát bỏ trốn, lại phát hiện bọn họ đều bị vị cô nương này chặn giết! Cho nên thuộc hạ đã đem được đầu của trinh sát mang trở về."
Vị tướng lĩnh phụ trách giám sát việc xây dựng đập nước giật mình, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, dưới mưa tiến lên vài bước, ôm quyền nói với Phàn Trường Ngọc: “Nữ hiệp ngăn cản phản tặc này chính là cứu được ngàn vạn quân dân của chúng ta tránh được biển lửa ở Lư thành, Đường mỗ thay mặt bách tính cùng với các tướng sĩ ở Lư thành đa tạ nữ hiệp.”
Phàn Trường Ngọc dẫn theo một chiến mã màu hạt dẻ đã đọat được từ trong tay trinh sát, nói: "Tướng quân khách khí rồi, thảo dân cũng là nhận được sự giao phó của vị tướng quân ở quặng mỏ bên kia trước khi lâm chung."
Những hạt mưa rơi xuống từ mí mắt của tướng lĩnh, ông ta thở dài một hơi, đau lòng nói: "Đó là An tướng quân An Bắc."
An Bắc? Phàn Trường Ngọc nghĩ, đây thật sự là tên của một vị đại tướng nên có.
Những tướng sĩ đã chết trong đêm mưa gió này, mặc kệ là tướng quân hay là tiểu tốt, biết được chiến đấu của bọn họ đêm này cuối cũng cũng không uổng phí, có lẽ đều có thể được yên nghỉ.
Lần này nàng đi theo trở về, chủ yếu là để lấy lại bao y phục của mình, trước đó nàng băng ngang Vu Lĩnh chặn giết ba tên trinh sát kia, đã đem bao y phục đặt lên trên lưng ngựa, khi trở về chiến mã đã không còn ở nơi mình đã bỏ lại, nghĩ đến là do ngựa già sành sỏi đường đi đại khái có thể đã trở về quân doanh, lúc này mới đi theo những kỵ binh đuổi giết trinh sát cùng trở về doanh trại.
Sau khi trao đổi hàn huyên vài câu, Phàn Trường Ngọc liền nói mục đích chuyến đi này của mình, nhưng ban đêm quá hỗn loạn nên không ai để ý có một con ngựa đã từ bên ngoài tự chạy trở về.
Chủ tướng doanh trại nói đưa cho Phàn Trường Ngọc một lều trướng riêng, để nàng tạm thời chỉnh trang, lại phân phó thuộc hạ đi tìm đồ đạc của nàng.
Phàn Trường Ngọc trèo đèo lội suối dưới đêm mưa, trên người quả thật bị trầy xước không ít chỗ, một thân xiêm y của nàng đều ướt đẫm, cũng cần phải thu thập một chút, liền đồng ý cảm tạ hắn ta.
Trong doanh trại không có xiêm y nào phù hợp với nàng, vì vậy chủ tướng đã sai người cầm một bộ quân phục mới đến cho nàng, quân phục kia là cỡ nhỏ nhất, Phàn Trường Ngọc mặc vào phù hợp vừa vặn.
Nàng vừa thu dọn đồ đạc xong, nóng lòng muốn đến chuồng ngựa trong doanh trại tìm bao y phục của mình, Đào Thái phó đến tìm nàng đều không thấy.
Đêm mưa như trút nước, dù tin chiến thắng đã truyền về, nhưng toàn bộ quân doanh từ trên xuống dưới cũng không quản nghỉ ngơi, thu dọn chiến trường tìm kiếm thương binh, đào huyệt chôn cất các tướng sĩ tử trận.
Ngay cả chuồng ngựa cũng rất bận đến tối mày tối mặt, có chiến mã bị chém bị thương, có vó ngựa giẫm phải vật sắc nhọn trong khi tác chiến, nhóm đại phu chăm cho gia súc trong quân doanh cũng bận rộn như quân y, bận đến mức không thể uống được một ngụm nước.
Phàn Trường Ngọc đang hỏi một quan binh về chiến mã của An tướng quân đang nhốt ở đâu, liền nghe được một âm thanh già nua quen thuộc: "Vó ngựa này bị một cái đinh gỗ cắm vào, đưa tới cho ta một cái kẹp."
Phàn Trường Ngọc ngoái đầu nhìn lại, vui mừng khôn xiết, vội vàng gọi: "Triệu đại thúc!"
Triệu thợ mộc đang xem xét vết thương của chiến mã, khi nghe thấy giọng nói của Phàn Trường Ngọc, ông còn tưởng mình nghe nhầm, đưa đôi mắt già nua nhìn ra ngoài, khi thấy đó là Phàn Trường Ngọc, ông cũng rất kinh hỉ, nhưng phát hiện nàng đang mặc quân phục, trong nháy mắt đổi sắc mặt.
Ông chỉ huy quan binh giúp mình nâng chân ngựa: "Ngươi đi lấy kìm tới."
Sau khi quan binh rời đi, ông ra hiệu cho Phàn Trường Ngọc tiến tới giúp đỡ, binh lính dẫn Phàn Trường Ngọc đến chuồng ngựa định từ chối, nhưng Phàn Trường Ngọc nói nàng và Triệu thợ mộc là đồng hương, nên thân thiện tiến lên nói chuyện.
Triệu thợ mộc gấp đến mức đỏ mắt, mượn cớ nhờ Phàn Trường Ngọc làm trợ thủ giảm thấp giọng hỏi nàng: "Tại sao cháu lại tới trong quân? Nếu để người khác phát hiện cháu là cô nương gia, vậy thì phải bị mất đầu!"
Sau khi Phàn Trường Ngọc thay xiêm y khô, nàng đã tháo tóc ra lau khô rồi mới cột lên lần nữa.
Đây là quân doanh, nàng mặc quân phục tiểu tốt, cũng không thể lại búi tóc của cô nương, liền bừa bãi buộc tóc lên, cũng không phải là muốn nữ giả nam trang, nhưng hai đầu lông mày của nàng mang theo cỗ khí khái hào hùng, liếc mắt nhìn tới, ngũ quan nhìn có chút giống thiếu niên.
Thấy Triệu thợ mộc đã hiểu lầm, Phàn Trường Ngọc vội vàng giải thích tất cả những gì đã xảy ra trong những ngày này.
Triệu thợ mộc khi biết nàng không phải là nữ giả nam trang đi tòng quân, trái tim treo lên mới thả lỏng xuống, nhưng nghe nói huyện Thanh Bình bị sơn phỉ đốt giết, lão thê còn bị thương, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu, liên tiếp giơ tay áo lau nước mắt.
Xử lý xong vết thương trên vó ngựa, hai người tạm thời tìm một nơi tán gẫu.
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Triệu đại thúc cũng được giao nhiệm vụ xây sửa đập?"
Triệu thợ mộc thở dài nói: "Thúc vốn là ở Lư thành chế tạo khí giới phòng ngự, về sau nghe nói Yến châu muốn mượn hai vạn binh mã, bộ xương già này của thúc cũng bị đưa tới đây, bôn ba vài ngày, đại quân đặt chân ở đây, thúc mới biết là muốn sửa đập nước. Suốt dọc đường luôn có lúc chiến mã bị bệnh, những con la chở đá thỉnh thoảng bị đá đập trúng, cũng cần người chữa trị, thúc tới chỗ này chủ yếu là để xem bệnh cho súc vật."
Trước đó Phàn Trường Ngọc bị giám sát đào đất đá, căn bản chưa từng tới bên trong quân doanh, Triệu thợ mộc cũng chưa bao giờ đến doanh trại bên đó, vì vậy mới chưa từng gặp nhau, trong lúc nhất thời hai người đều là cảm khái.
Phàn Trường Ngọc nghĩ đến Ngôn Chính, lại hỏi: "Mấy ngày nay Triệu đại thúc vẫn ở trong quân doanh, có tin tức gì về Ngôn Chính không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Triệu thợ mộc có chút do dự liếc mắt nhìn Phàn Trường Ngọc, nói: "Ban đầu hắn bị đưa đến nhóm binh lính Yến châu, đồ vật cháu nhờ thúc đưa tới, thúc đều nhờ người chuyển giao cho hắn. Trước kia thúc cho rằng hắn ở đây sửa đập nước, nhưng nghe ngóng nhiều ngày như vậy, tựa hồ hắn đã bị điều đi Yến châu.”
Yến châu gần với tiền tuyến, lại đối kháng với người Bắc Ngất, ở một mức độ nào đó còn nguy hiểm hơn ở Lư thành.
Trầm mặc một lát, Phàn Trường Ngọc nói: "Huynh ấy có bản lĩnh, hẳn là có thể vì chính mình kiếm được tiền đồ tốt."
Triệu thợ mộc vẫn chưa biết trong bao đồ có thư hòa ly, cười nói: "Nếu hắn có tiền đồ, nha đầu cháu cũng có thể hưởng phúc."
Phàn Trường Ngọc không có ý định giữ lừa gạt Triệu thợ mộc về việc hòa ly giữa mình và Ngôn Chính, vì vậy mấp máy môi nói: "Triệu đại thúc, cháu thật đã cùng với huynh ấy hòa ly."
Triệu thợ mộc đang bưng một cái bát sành thô để uống nước nóng xua lạnh, nghe nói suýt chút nữa làm rơi bát, ông ngước đôi mắt già nua nhăn nheo lên hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Phàn Trường Ngọc thành thật nói: "Lúc trước ở rể vốn là giả, chỉ là muốn ứng phó với Phàn đại bảo vệ gia sản."
Triệu thợ mộc đặt bát nước xuống, im lặng một lúc lâu mới tiêu hóa xong tin tức này, sau đó thở dài nói: “Nha đầu Trường Ngọc, ta nhìn đứa trẻ Ngôn Chính đó, đối với cháu dường như không phải không có tình cảm. Phu thê trẻ tuổi luôn luôn cao ngạo, thích đi đường quanh co, tương lai nếu như có thể gặp lại, nói ra hết mới là tốt nhất, đừng để đến lúc tuổi đã cao còn để lại tính toán lung tung."
Phàn Trường Ngọc nhớ rằng ngày ấy Ngôn Chính rời đi, nàng đã không nói lời tốt với hắn, đáy lòng nàng cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy chỉ rủ mắt đáp tiếng được.
Các quan binh ngoài trướng mang theo một con chiến mã bị thương, hét lớn bảo Triệu thợ mộc nhanh đến xem.
Phàn Trường Ngọc đã tìm thấy bao y phục của mình, nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi giúp Triệu thợ mộc, làm trợ thủ cho ông.
Đào Thái phó ở trong quân trướng bên kia đợi tới đợi lui vẫn không thấy Phàn Trường Ngọc trở về, đích thân đi tìm kiếm nàng, chỉ thấy nàng không ngại bẩn đang đứng trong chuồng giúp một lão đại phu thú y nhấc chân ngựa, thái độ háo hức khác xa khi đối với mình, quả thật cứ như hai người khác nhau vậy.
Sắc mặt Đào Thái phó nhất thời có chút khó coi, tự mình dạy cho nha đầu này, nàng không chịu bái sư thì cũng thôi đi, ánh mắt còn kém đến mức muốn đi học nghệ của lão đại phu thú y này sao?
Ông ấy đứng bên ngoài chuồng ngựa ho khan mấy tiếng, nhưng chuồng ngựa ồn ào, lại có tiếng sấm, thành công che lấp tiếng ho của ông ấy.
Khi đại phu thú y đang rút một đầu mũi tên ra khỏi chân ngựa, con ngựa bất ngờ kinh sợ, đá trúng đại phu thú y kia không nói, còn hung hăng xung ra khỏi chuồng ngựa, húc đổ một cột gỗ trong chuồng khiến toàn bộ chuồng ngựa đổ sập hoàn toàn, nhất thời khiến tất cả chiến mã đều kinh hãi điên cuồng chạy ra bên ngoài, quan binh muốn ngăn cản nhưng không được.
Phàn Trường Ngọc nhanh tay lẹ mắt kéo Triệu thợ mộc chạy ra ngoài, né tránh căn chuồng bị đổ sập, khi nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy lão nhân kia cũng đang ngơ ngác đứng ở cửa, còn có một con ngựa phi về hướng đó, nàng không chút suy nghĩ, vội vàng tiếng lên kéo lão nhân kia đến một nên trống trải.
Sau khi Phàn Trường Ngọc đặt người xuống, nàng chật vật lau nước mưa trước mặt, hỏi Đào Thái phó: "Sao ngài lại đến đây?"
Triệu thợ mộc hỏi: "Đây là?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Đây cũng là người mà cháu vừa nói với thúc, chính là lão tiên sinh mà cháu kết bạn khi bị bắt đến đây để đào đất đá."
Đào Thái phó cơ hồ là bị Phàn Trường Ngọc cõng chạy tới, lúc này dạ dày sôi trào không nói, đầu còn có chút choáng váng, còn cố kỵ thể diện vội vàng sửa sang vạt áo của mình, căn bản không muốn phản ứng tới nàng.
Những chiến mã bị hoảng sợ đều bị các quan binh thuần phục ngựa trấn an lại, lân cận là một quân trướng tạm thời dựng lên, dùng để xem bệnh cho những người bị thương.
Phàn Trường Ngọc đang định giúp Triệu thợ mộc và Đào Thái phó tránh mưa, nhưng khi chạm vào cánh tay của Triệu thợ mộc, ông lại "Ôi" một tiếng.
Phàn Trường Ngọc vội vàng hỏi: "Vừa rồi bị cháu kéo bị thương sao?"
Triệu thợ mộc xua tay: “Xương già vô dụng, khớp xương đụng vào một cái thường bị đau.”
Phàn Trường Ngọc biết có lẽ do mình dưới tình thế cấp bách nên kéo hơi mạnh, mới khiến cho xương của lão nhân gia bị đau, trong lòng áy náy, bước vào quân trướng lấy ghế để cho Triệu thợ mộc ngồi.
Có một đại phu thú y khác bị móng ngựa đá đã được các quan binh cứu thoát, lúc này đang nằm trong quân trướng nối xương, lại đang gào khóc thảm thiết, Phàn Trường Ngọc thấy còn lâu mới có thể băng bó cho người kia xong, cho nên đã lấy một chậu nước nóng, vặn khăn đắp lên cánh tay cho Triệu thợ mộc trước.
Đào Thái phó đứng trong lều trướng nhìn nửa ngày, nhìn Phàn Trường Ngọc bận rộn trước sau chăm sóc Triệu thợ mộc, mà ông ấy lại bị bỏ mặc ở một bên, căn bản không có đãi ngộ như Triệu thợ mộc, sớm đã không vui đến nỗi râu ria khóe miệng đã rủ xuống.
Ông ấy đi đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với Triệu thợ mộc, cũng nói "Ôi" một tiếng, âm thanh của ông ấy thậm chí còn lấn át người đại phu thú y bị ngựa đá trúng đùi kia.
Phàn Trường Ngọc đang bận rộn xoay quanh như con quay, nghe được âm thanh liền quay đầu lại hỏi: “Ngài thế nào?”
Đào Thái phó từ từ nhắm mắt lại nói: "Lão phu bị đau đầu."
Phàn Trường Ngọc nói: "Chắc là do trúng mưa nhiễm phong hàn."
Nàng quay đầu nhờ quân y bắt mạch bốc thuốc cho Đào Thái phó.
Những thân binh đi cùng Đào Thái phó biết thân phận thật sự của ông ấy, căn bản không dám để cho ông ấy bị sơ xuất gì, vội nói dẫn ông ấy trở về chủ trướng bên kia rồi mời quân y xem bệnh, nhưng Đào Thái phó sống chết cũng không chịu đi.
Cuối cùng khi quân y đi tới bắt mạch cho Đào Thái phó, mới phát giác được lão nhân cố chấp này đã lên cơn sốt, vội vàng sai bảo tiểu tốt cấp dưới trở về lấy một gói thuốc để chữa bệnh phong hàn.
Không có đủ nhân thủ để sắc thuốc, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã chủ động giúp sắc thuốc cho Triệu thợ mộc và Đào Thái phó.
Bởi vì Đào Thái phó sống chết cũng không chịu trở về quân trướng do chủ tướng giao riêng cho ông ấy, nhất định phải chen ở trong lều trướng của thương binh, binh lính dưới trướng ông ấy và Triệu thợ mộc là hai lão nhân, liền an bài cho bọn họ ngủ cùng giường với nhau.
Triệu thợ mộc làm người rất tốt bụng thân thiện, Đào Thái phó bởi vì bị đau đầu nên tính tình càng thêm cổ quái, Triệu thợ mộc chủ động nói chuyện với ông ấy thì đều không được ông ấy phản ứng.
Khi Phàn Trường Ngọc đi sắc thuốc, ông ấy cố chịu đựng cơn đau đầu, nói: "Thuốc của lão phu nhất định phải sắc trước!"
Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy lão nhân này giống như một đứa trẻ, loại chuyện này mà cũng muốn tranh giành, vì vậy nàng bất đắc dĩ nói: "Hai ấm thuốc sắc cùng nhau, không có ưu tiên."
Lúc này Đào Thái phó mới không lên tiếng nữa.
Triệu thợ mộc hoàn toàn không nhận ra sự thù địch khó hiểu của của Đào Thái phó đối với mình, còn tán gẫu với Đào Thái phó: "Trường Ngọc ở trong quân còn có thể gặp được một phu tử, thật là phúc khí của con bé, cũng là nhờ lão tiên sinh chịu kết mối thiện duyên này."
Nghe những lời này, Đào Thái phó cảm thấy thoải mái hơn một chút, hỏi: "Ông là gì của nha đầu kia?"
Triệu thợ mộc nói: "Ta là hàng xóm vài chục năm rồi, ta là nhìn thấy nha đầu kia lớn lên, cũng xem như cháu gái nhà mình."
Đào Thái phó đột nhiên cảm thấy lão nhân này có vẻ dễ nói chuyện, lại bất động thanh sắc khoe khoang mối quan hệ thân thiết giữa mình và nha đầu kia? Nghĩ đến việc mình thu nhận đồ đệ không thuận lợi, ông ấy giận dữ không lên tiếng.
Triệu thợ mộc lại thở dài nói: “Nha đầu này tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc là số khổ, không nói tới phụ mẫu đã mất đi, còn hòa ly với phu quân đã kén rể, bây giờ muội muội cũng không biết bị người bắt cóc đem đi đâu…”
Trước đó Đào Thái phó chỉ cảm thấy tâm tính của Phàn Trường Ngọc kiên quyết hơn những người khác, nhưng khi nghe Triệu thợ mộc kể về thân thế của nàng, không khỏi nhiều thêm mấy phần thương hại, liên quan đến chuyện nàng cự tuyệt bái sư cũng bớt giận đi một chút, nói: "Ta có một học trò trong quân, cũng coi là nửa nhi tử của ta, hắn là người làm quan, nha đầu kia nếu sau này không tìm thấy người trong sạch, ta sẽ bảo tiểu tử thối kia tìm kiếm một nam nhân trẻ tuổi có chí tiến thủ dưới trướng của hắn cưới nha đầu kia."
Khi Triệu thợ mộc nghe lão nhân này nguyện ý quan tâm đến chung thân đại sự của Phàn Trường Ngọc, ông càng cảm thấy ông ấy là quý nhân của Phàn Trường Ngọc, sau khi đáp tạ ông ấy một phen, ngược lại hai người càng trò chuyện càng ăn ý hơn.
Không có chút thành kiến kia, Đào Thái phó cảm thấy vị lão đại phu thú y này tuy không biết được mấy chữ, nhưng làm người minh bạch, nghe ông giảng giải kiến thức làm đại phu thú y và thợ mộc hơn nửa đời người, cũng thấy ra không ít điều kỳ lạ.
Chờ đến khi Phàn Trường Ngọc sắc thuốc trở về, nàng thấy hai người là bộ dáng hận là quen biết quá muộn, trò chuyện rất vui vẻ, khiến nàng không hiểu ra sao.
Nàng vẫn không biết rằng bọn họ đã an bài cho nàng một vị phu quân sẽ là một “Nam nhân trẻ tuổi có chí tiến thủ”.