Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 95 - Chương 95.

Chương 95. - Chương 95. -

Sau khi Phàn Trường Ngọc đưa Trường Ninh đến doanh trướng mà Công Tôn Ngân đã phân cho hai tỷ muội nàng, nàng liền đi lấy nước trở về tắm rửa cho Trường Ninh.

Nàng vừa búi tóc cho Trường Ninh vừa hỏi: “Ninh Ninh còn nhớ mình bị bắt như thế nào không?”

Trường Ninh vặn ngón tay, cẩn thận nhớ lại: “Khi a tỷ đem giấu mọi người xuống hầm, sau đó Triệu đại nương dẫn Ninh Ninh đi trốn, trên đường gặp được quan binh, đi một đoạn đường thật xa, mọi người được đưa đến một quán trọ, Triệu đại nương nói đó là thành Tế châu, mọi người sẽ an toàn."

Phàn Trường Ngọc nghe quán trọ mà Trường Ninh đang nói đến chính là trạm dịch mà quan phủ Tế châu tạm thời sắp xếp cho bọn họ, vội vàng hỏi: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

Trường Ninh vẫn còn có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc mình ở trạm dịch bị bắt đi, hốc mắt lại đỏ lên: “Sau đó quán trọ đột nhiên bốc cháy, có kẻ xấu đâm Triệu đại nương một đao, trói và bịt miệng Ninh Ninh lại, bỏ vào trong cái rương mang đi..."

Nói đến đây, bé không cầm được nước mắt khóc thành tiếng: "A tỷ, Triệu đại nương chảy rất nhiều máu, có phải Triệu đại nương cũng chết rồi hay không?"

Phàn Trường Ngọc vỗ vỗ lưng bé, dỗ dành: “Triệu đại nương không sao, Triệu đại nương bây giờ còn đang ở Tế châu, muội trở về thì có thể gặp được đại nương.”

Chỉ khi đó Trường Ninh mới ngừng khóc.

Phàn Trường Ngọc hỏi nàng: “Có phải Ninh Ninh bị đám người xấu kia nhốt vào trong rương, ngồi xe ngựa đưa ra khỏi thành không?”

Trường Ninh gật đầu nói: “Khi Ninh Ninh được thả ra, khắp nơi đều là núi non, bọn chúng vứt rương và xe ngựa, cưỡi ngựa mang Ninh Ninh đi, đến một tòa nhà lớn, nhốt Ninh Ninh trong phòng tối, vài ngày sau mới có một ma ma rất hung dữ đem Ninh Ninh ra ngoài, ma ma kia kêu Ninh Ninh chơi với Bảo Nhi."

Phàn Trường Ngọc có chút nghi hoặc: "Bảo Nhi không phải bị nhốt giống như muội sao?"

Trường Ninh suy nghĩ một lúc nói: "Cũng bị nhốt, nhưng những ma ma nha hoàn hung dữ kia đều dỗ dành Bảo Nhi chơi, bọn họ gọi Bảo Nhi là tiểu thiếu gia, bất quá Bảo Nhi không để ý đến bọn họ. Bảo Nhi nói, có người xấu nhốt mẫu thân của cậu ấy lại, chỉ khi cậu ấy nghe lời, mới có thể gặp lại được mẫu thân cậu ấy."

Phàn Trường Ngọc càng nghe càng mơ hồ, kiểu nhốt mà Trường Ninh nói nghe giống như là giam giữ vậy.

Mà những hạ nhân kia gọi Bảo Nhi là tiểu thiếu gia, chẳng lẽ phu quân của Du Thiển Thiển là người bề trên ở tại trong phủ kia sao?

Phàn Trường Ngọc không thông minh đến đâu, cũng biết chuyện này có liên quan đến phản tặc, chỉ sợ không đơn giản.

Trường Ninh ngẩng đầu lên hỏi Phàn Trường Ngọc: "A tỷ, chờ khi vết thương của tỷ phu lành rồi, chúng ta cùng đi cứu Bảo Nhi và Du thẩm thẩm có được hay không?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Đợi khi chúng ta xuống núi, a tỷ sẽ đến Sùng châu tìm hiểu tin tức."

Lúc này Trường Ninh mới cảm thấy vui vẻ trở lại.

Phàn Trường Ngọc chú ý tới trên cổ bé có thứ gì đó được buộc lên một sợi chỉ đỏ, và hỏi: "Đây là cái gì?"

Trường Ninh lấy nó ra, đó là một mặt vòng cổ bằng ngọc hình lợn con rất tinh xảo, bé nói: "Cái mà lần trước khi Bảo Nhi rời đi đã đưa cho muội, muội đã để ở nhà. Cậu ấy nói con châu chấu lần trước muội đưa cậu ấy vẫn luôn mang theo bên mình, lần này cậu ấy lại tặng cho muội mặt vòng cổ hình lợn con này, để cho muội luôn đeo trên người."

Mặt vòng cổ ngọc bội đưa trước đó hơi lớn, lại có hình dạng như một chiếc khóa ngọc, ngày thường Du Bảo Nhi treo nó bên ngoài xiêm y thì không sao, nhưng Trường Ninh treo nó bên ngoài xiêm y thì trông hơi dở dở ương ương.

Điều đó sẽ làm dấy lên lòng ghen tị của người khác, cũng sợ Trường Ninh chơi đùa với lũ trẻ trong ngõ lúc vô tình làm gãy chiếc khóa ngọc, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã bảo Trường Ninh cất chiếc khóa ngọc ở nhà.

Nàng cầm ngọc bội hình lợn con này nhìn kỹ một chút, cho dù không hiểu ngọc bội, nàng cũng có thể cảm giác rõ ràng kết cấu của ngọc bội này ấm áp hơn so với ngọc bội trước đó, hình như ở dưới đáy còn khắc chữ “Bảo”, giống như là được đặt làm riêng.

Phàn Trường Ngọc đoán đây là món quà trước đó Du Thiển Thiển đã chuẩn bị cho Du Bảo Nhi, về lý do tại sao nó lại được chạm khắc thành hình lợn con, có lẽ vì Du Bảo Nhi bằng tuổi Trường Ninh, Du Bảo Nhi có lẽ cũng là tuổi hợi?

Nàng cảm thấy ý nghĩa của mặt vòng cổ ngọc bội này đối với Du Bảo Nhi có thể quan trọng hơn một chút so với mặt vòng cổ ngọc bội trước đó.

Hai đứa bé tha hương gặp gỡ người quen cũ, đại khái cũng coi là bằng hữu duy nhất để chơi đùa.

Phàn Trường Ngọc giúp Trường Ninh đeo mặt vòng cổ ngọc bội vào cổ áo của bé, nói: "Vậy thì muội cứ mang theo bên người, chớ làm mất nó. Chờ khi cứu được Bảo Nhi và mẫu thân của nhóc, muội lại đem vòng cổ ngọc bội này trả lại cho Bảo Nhi, lễ vật này quá quý giá, Bảo Nhi còn nhỏ, chúng ta không thể nhận, biết không?"

Trường Ninh gật đầu: “Giống như lần trước, Du thẩm thẩm đồng ý tặng, Ninh Ninh mới có thể nhận đúng không?”

Phàn Trường Ngọc cười xoa đầu bé: "Đúng vậy."

Mấy ngày nay Trường Ninh ngủ không được ngon, đêm nay ở bên cạnh Phàn Trường Ngọc, không nói được bao lâu liền ngáp một cái.

Phàn Trường Ngọc dỗ Trường Ninh ngủ, nghĩ đến lúc ban ngày khi nhìn thấy Ngôn Chính, một số vết máu trên người hắn vẫn chưa được lau sạch, vì vậy nàng liền đi lấy một chậu nước vào trong trướng của hắn.

Hắn từ trước đến nay là người thích sạch sẽ, nếu không phải bị thương thành như vậy, nhất định sẽ không chịu nổi mùi thảo dược cùng vết máu trên người.

Khi Phàn Trường Ngọc đi đến đó, quả nhiên đèn trong trướng của Tạ Chinh vẫn còn đang sáng.

Nàng không biết sau khi rời đi có thương binh nào mới được chuyển đến trong quân trướng này không, cho nên đứng ở cửa gọi: “Ngôn Chính, huynh đã ngủ chưa?”

“Còn chưa.” Một giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Phàn Trường Ngọc bưng một chậu nước tiến vào, khi vén rèm lên thì thấy Tạ Chinh để mình trần, đang quấn băng gạc từng vòng quanh eo, bên cạnh bàn còn đặt hai lọ kim sang dược trống không.

Trên trán hắn có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, đại khái là bị đau khiến cho tâm tình của hắn không ổn lắm, lúc nhìn về phía cửa, sắc mặt có chút lạnh lùng, khi nhìn thấy là Phàn Trường Ngọc, ánh mắt có chút nhu hòa: “Tại sao nàng lại đến đây?"

Phàn Trường Ngọc nói: “Ta đưa chậu nước tới cho huynh lau người.”

Nàng phát hiện băng gạc hắn thay lại thấm máu đỏ tươi, nghĩ đến lần ôm trước đó, vẻ mặt xấu hổ: "Vừa rồi đè trúng vết thương sao?"

Tạ Chinh đã thắt nút băng gạc, mặc áo choàng vào và nói: "Không phải."

Mặc dù hắn phủ nhận nhưng Phàn Trường Ngọc vẫn cảm thấy áy náy, nghĩ đến việc hắn bị thương chỉ vì cứu Trường Ninh, nàng càng cảm thấy áy náy, thấy tư thế của hắn là định thắt dây áo choàng lại, nhân tiện nói: “Huynh trước đừng mặc vào, ta giúp huynh lau người."

Tạ Chinh theo bản năng nhíu mày lại: "Nàng giúp ta?"

Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy loại chuyện này cũng không phải đầu tiên nàng làm, lần đây tiên nhặt được hắn, nàng đều trực tiếp bôi thuốc cho hắn, cũng không có gì tránh né, liền hào phóng gật đầu nói: “Miệng vết thương của huynh không thể dính nước, sau lưng huynh không thể tự mình lau, nếu như huynh ngại ngùng, ta có thể ra ngoài tìm tiểu huynh đệ tới giúp huynh."

Tạ Chinh đã cởi dây buộc lần nữa, nói: "Nàng đến làm là được rồi."

Áo bào màu mực mở rộng, dưới ánh nến kéo theo một vệt bóng đen, đường nét cân đối cường tráng như ngọc ấm áp, băng gạc quấn chéo từ vai đến sườn càng làm nổi bật mặt mày lạnh lùng của hắn, khiến người ta có cảm giác yếu ớt nhưng ương ngạnh.

Phàn Trường Ngọc xoắn khăn, trước từng chút lau mặt cho hắn.

Tạ Chinh ngồi ở đầu giường, hắn tựa hồ không ngờ rằng nàng sẽ lau mặt cho hắn trước, hơi sửng sốt một chút.

Động tác của Phàn Trường Ngọc rất nhẹ, vô cùng kiên nhẫn giúp hắn lau sạch vết máu cùng vết bẩn trên mặt, cười nói: “Lúc ta nhặt được huynh, huynh so với bây giờ bẩn hơn rất nhiều, trên mặt còn dính đầy máu không nhìn rõ được gì."

Tạ Chinh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Phàn Trường Ngọc.

Ngũ quan của nàng rất xinh, dưới ánh nến, cả người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ, chỉ cần nhìn nàng, mọi cảm giác nôn nóng trong lòng đều đã lắng xuống.

Lau mặt xong, Phàn Trường Ngọc lại vặn khăn lần nữa, lau nửa thân trên của hắn, chiếc khăn rất nhanh đã lau tới chỗ quấn băng gạc, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên băng gạc quấn quanh vết sẹo khắp ngực, nhỏ giọng nói: “ Chắc là đau lắm đúng không?”

Tạ Chinh vẫn chỉ đáp: "Không đau."

Phàn Trường Ngọc không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ lên.

Tạ Chinh giơ tay giúp nàng vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên mí mắt nàng.

Nhẹ đến nỗi Phàn Trường Ngọc cảm thấy như bị một chiếc lông vũ lướt qua.

Nàng không quá thích ứng nháy mắt một cái, ngây người nhìn Tạ Chinh, rõ ràng nàng không quen với sự thân mật đột ngột này, nhưng nàng cũng không cự tuyệt.

Khi nàng thất thần, ánh mắt nàng trong veo lại ngây thơ, còn mang theo chút thật thà dễ bắt nạt.

Trong quân trướng yên tĩnh, âm thanh của Tạ Chinh có chút trầm: "Nàng cứ nhìn ta làm gì?"

Phàn Trường Ngọc trầm mặc một lát, kinh ngạc nói: "Huynh hôn ta?"

Rèm trướng không kéo kín, gió núi từ bên ngoài tràn vào, ánh nến lập lòe, bóng dáng hai người cũng kéo loạn xạ.

Tạ Chinh nhìn nàng, khẽ "ừm" một tiếng, nhưng ánh mắt lại thâm thúy đến kinh người.

Tiếp theo là một sự im lặng kéo dài.

Cho đến khi Phàn Trường Ngọc đột nhiên ngồi thẳng dậy, khẽ hôn nhanh vào cái trán hắn một cái, nói: "Hòa nhau."

Sau đó, nàng bưng chậu nước rời khỏi đại trướng.

Tạ Chinh nhìn bóng lưng của nàng, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Rõ ràng là hắn đã quá phận hôn nàng, cũng cảm nhận được sự mềm mại còn lưu lại trên trán, nhưng dù sao trong lòng hắn giờ phút này cũng không ngăn được vui sướng, khóe miệng hơi cong lên.

-

Sau khi Phàn Trường Ngọc trở về, cả đêm nàng đều không ngủ ngon, nàng quen biết với Ngôn Chính lâu như vậy, cơ hồ đối đãi với Ngôn Chính như người nhà và bằng hữu, cho nên lần trước hắn đột nhiên khinh bạc nàng, cho nên nàng mới tức giận như vậy.

Không chỉ vì sự vô lễ của hắn, mà bởi vì nàng đã luôn tin tưởng hắn, hắn lại cô phụ lại phần tín nhiệm này.

Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, sự tức giận khi đó đã tiêu tan từ lâu, nàng chỉ mong những người mình yêu quý đều bình an vô sự.

Biết hắn ở trên núi không rõ sống chết, trong tiềm thức nàng muốn đi tìm hắn.

Về phần tìm được hắn thì phải làm sao, nàng muốn chính là cuộc sống giống như trước, trong nhà có thêm miệng ăn, nàng không phải nuôi không nổi.

Nhưng chuyện tối nay đột nhiên làm nàng bối rối, hắn lại hôn nàng, nhưng nàng không tức giận, chỉ hôn lại vào trán hắn phân cao thấp!

Phàn Trường Ngọc cáu kỉnh lật người xuống giường, phát hiện chăn bông trên người của Trường Ninh đã bị cuốn lên, vội vàng quay lại đắp chăn cho Trường Ninh.

Mãi đến canh tư, nàng mới ngủ thiếp đi.

Sau khi trời sáng, Phàn Trường Ngọc thức dậy với đôi mắt gấu trúc, sau khi rửa mặt cho Trường Ninh, nàng đến hỏa đầu doanh lấy thức ăn đến cho thương binh, nghe hỏa đầu doanh nói hai ngày này không có bắt được thịt rừng gì, không có cách nào làm thêm đồ ăn cho thương binh trong doanh.

Phàn Trường Ngọc nhớ tới lời quân y nói, thân thể của Tạ Chinh phải bồi dưỡng thật tốt, không ăn thịt làm sao có thể bồi bổ?

Nàng dự định sau khi ăn sáng sẽ cùng đám quan binh phụ trách săn thú đi vào rừng sâu, xem có săn được thứ gì tốt hay không.

Bởi vì chuyện tối qua, nàng sợ gặp nhau càng lúng túng hơn, cho nên chuyện đưa thuốc và bữa sáng cho Tạ Chinh đã giao cho những binh lính khác đi làm.

Công Tôn Ngân sáng sớm đã đến báo tình hình công vụ với Tạ Chinh, thấy tính tình hắn thối một cách bất thường, cho nên nói bóng nói gió nghe ngóng một phen, biết được cả buổi sáng Phàn Trường Ngọc vẫn không đi đến chỗ của Tạ Chinh, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, liền đi ra ngoài tìm Phàn Trường Ngọc.

Phàn Trường Ngọc đã chuẩn bị kỹ càng đồ đạc để đi vào núi, đang định trước đưa Trường Ninh đến chỗ của Tạ Chinh, để hắn giúp trông chừng bé, Công Tôn Ngân vừa đến liền nhờ Công Tôn Ngân đưa Trường Ninh đến đó.

Khi Công Tôn Ngân biết được rằng Phàn Trường Ngọc sẽ vào trong núi đi săn, cảm thấy rất ngạc nhiên, sợ nàng là một cô nương gia xảy ra chuyện gì sơ xuất, còn âm thâm phái hai thân binh đi theo.

Khi hắn ta dẫn Trường Ninh đi tìm Tạ Chinh, hắn ta phát hiện ra hai búi tóc trên đầu của bé bù xù xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí đến mức chói mắt.

Hắn ta không nhịn được hỏi: “Tiểu nha đầu, sáng nay a tỷ của muội không chải đầu cho muội sao?”

Trường Ninh sờ búi tóc của mình nói: “Chải rồi, cũng đã cột lại rồi!”

Công Tôn Ngân: "..."

Đây là vì sao chải đầu còn xấu hơn khi không chải?

Hắn ta nhẫn nhịn suốt một đường, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, hắn ta tháo nút thắt trên đầu Trường Ninh ra và búi lại.

Trước sự bối rối của những thân binh khác, thân binh đã ở bên cạnh Tạ Chinh lâu nhất thấp giọng giải thích: “Công Tôn tiên sinh đôi khi chỉ chịu được mọi thứ phải được sắp xếp gọn gàng, giống như mái tóc của đứa bé đó được cột một cao một thấp, có thể khiến Công Tôn tiên sinh khó chịu cả ngày."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Công Tôn (buông tay): Có chứng ép buộc là trách ta sao?

Bình Luận (0)
Comment