Hậu Thảm Họa

Chương 2

Buổi sáng ngày hôm sau, trong dương quang của nắng sớm, Khưu Thành ngồi xổm bên ban công nhà mình, quan sát mấy nhánh hành mới trồng.

Này thật không bình thường! Đây chính là mấy nhánh hành vừa bị cậu dời đến trồng nơi này, nhưng chẳng những không có chút biểu hiện héo rũ nào, mà mấy nhánh hành còn ước chừng cao lên khoảng một ngón tay. Thời tiết hiện tại chính là đầu xuân, nhiệt độ không khí ban đêm còn chưa đến mười lăm độ, dưới tình huống như vậy, mấy nhúm hành thế nhưng còn có thể dài nhanh như vậy, đây tuyệt đối không bình thường!

“Tất cả cư dân chú ý! Tất cả cư dân chú ý! Bệnh viện nhân dân của thành phố Tân Nam sẽ tiến hành khám và chữa bệnh miễn phí cho tất cả cư dân, xin tất cả mọi người chú ý đến sức khỏe của mình, nếu như có……”

Nghe được động tĩnh, Khưu Thành đứng dậy khỏi mặt đất, thò người ra nhìn về hướng tiểu khu phía bắc, chỉ thấy ở con đường phía sau trường học của tiểu khu, hiện tại đang có một chiếc xe cảnh dụng chậm rãi chạy ngang qua. haehyuk8693

“…… Những cư dân có phòng ốc nhà cửa đã bị phá hủy, xin mời đến trung tâm thể dục thể thao lâm thời nhận lều trại, đến lúc đó sẽ có đơn vị liên quan thống nhất an bài nơi ở……”

“…… Thảm họa đã qua đi, tương lai đang chờ đợi chúng ta, đó sẽ là một ngày mai tươi sáng hơn. Mong mọi người hãy vực dậy tinh thần……”

Khưu Thành sau cùng lại liếc nhìn qua mấy cọng hành một lần, rồi vội vàng đóng cửa phòng đi xuống lầu. Tuy rằng cậu hiện tại rất muốn dùng thêm chút thời gian cùng tinh lực để nghiên cứu cái Tụ Linh trận kia, thế nhưng điều tối quan trọng trước mắt, vẫn là vấn đề kiếm sống.

Vừa lúc chiếc loa gắn trên xe cảnh dụng đang hô to, bên kia trung tâm thành phố cũng không hề thiếu các nơi đang tuyển mộ nhân thủ, để tiến hành hậu thanh lý thành thị. haehyuk8693

Trong vài năm lăn lộn ở căn cứ lâm thời, Khưu Thành cũng từng tham gia qua vài lần chiêu mộ với quy mô lớn của chính phủ, mà hai lần kêu gọi quy mô lớn nhất hàng năm chính là gieo trồng vụ xuân cùng thu hoạch vụ thu. Vì tính chuyên nghiệp cùng thể năng của căn cứ, chính phủ cũng tiến hành phân chia đẳng cấp sức lao động của những cư dân hưởng ứng chiêu mộ, từ cấp một đến cấp bốn.

Cấp một chủ yếu là người của quân đội, bởi vì bọn họ có thể đánh nhau cùng những người bị lây nhiễm, là nhân lực chiến đấu chủ yếu, cũng chính là nhóm người trọng yếu nhất đối với căn cứ lâm thời lúc bấy giờ, ngoài ra còn có bác sĩ, công nhân kỹ thuật cao cấp cùng đám người khoa học gia học giả linh tinh. Mà những người cường tráng, có sức lực lại trẻ tuổi giống như Khưu Thành, liền bị phân chia thành sức lao động phổ thông cấp hai, mặt sau còn có cấp ba và cấp bốn.

Bình thường việc tuyển mộ đều có yêu cầu theo thứ bậc, được tính cho những người tham gia chiêu mộ đồng thời. Đối với đẳng cấp bất đồng, phương thức chiêu mộ và đãi ngộ cũng bất đồng. Vì để để đạt được càng nhiều thức ăn tốt, mấy năm nay, Khưu Thành đã phí không ít công sức mới khiến cho chính mình bị bình xét là cấp ba lúc đầu lên tới cấp hai.

Nói như vậy, trừ phi là đang ở trong thời kì thân thể thiếu niên đang trưởng thành, không thì việc ấn định thứ bậc này sẽ được xác định ngay trong ngày, về sau cũng rất ít có sữa đổi. Đương nhiên, trong mấy năm này, Khưu Thành cũng gặp qua không ít người vận dụng quan hệ của mình động tay động chân vào việc ấn định thứ bậc, mỗi thời điểm có chiêu mộ, chỉ cần thông qua phỏng vấn đơn giản, liền có thể sữa đổi giá trị cống hiến của bản thân nhiều hơn trong báo cáo.

Bất quá người như thế phần lớn cũng không lăn lộn được bao lâu, chỉ cần vài lần như vậy, tiếng xấu của tên đó rõ ràng đều bị mọi người biết được. Hơn nữa nếu như không có thân thể cùng tố chất tâm lý tốt như đã nói, nếu bị phái đi chấp hành nhiệm vụ có đẳng cấp càng cao, bản thân cũng tồn tại tính nguy hiểm nhất định. haehyuk8693

Khưu Thành lúc này vừa đi ra khỏi cửa, đem ba lô leo núi mà cậu đã mua từ trước đeo trên lưng, bên trong lại nhét thêm túi nhựa mà ngày hôm qua đã đựng bùn đất, vừa mang theo một cái bình đựng nước. Cậu lưng đèo ba lô leo núi vội vàng tiến đến hướng trung tâm thành phố, trên đường nếu nhìn thấy vỏ đạn hay là bất kì kim loại nào bị vứt đi, cậu liền nhặt lấy phóng vào trong ba lô.

Tuy rằng hai bên đường có rất nhiều cửa hàng mở rộng cửa, nếu vào xem, nói không chừng bên trong cũng còn lại vài thứ đáng giá. Thế nhưng hiện tại ai cũng không biết chủ nhân cửa hàng còn sống hay chết, nếu hiện tại đi vào lấy này nọ, hành vi này chẳng khác gì phường trộm cướp. Nếu lại bị chủ cửa hàng vừa vặn bắt gặp, mâu thuẫn thăng cấp, từ hành vi ăn trộm có khả năng sẽ thăng thành cướp bóc.

Nhìn thấy dưới mái hiên có một chiếc điện thoại di động bị vứt bỏ, cậu sải vài bước đi đến, nhặt lên chiếc di động đã hỏng, tính toán bỏ vào trong ba lô. haehyuk8693

Đúng lúc này, một trận gió làm thổi bay vài cái túi nilon trong góc tường, Khưu Thành vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy nơi nguyên bản bị mấy cái túi nilon kia bao trùm, lẳng lặng phân tán vài mảnh vụn màu trắng…… Đó là mấy khối xương cốt của những quái vật kia lưu lại.

Không biết virus X đã tiến hành cải tạo cơ thể người như thế nào, sau khi bị lây nhiễm loại virus này, con người nguyên bản còn tốt đẹp, tất cả đều biến thành quái vật ăn thịt người.

Những mảnh vụn xương cốt thế này, Khưu Thành từ trước đến giờ gặp qua không ít. Nhiều nhất là ở một lần, vào mùa xuân ba năm trước đây, khi đó căn cứ lâm thời của bọn họ bởi vì thiếu thốn thực phẩm, nên phải tổ chức nhân thủ đi ra ngoài thu thập rau dại. Nhóm người Khưu Thành đã họp thành một đội đi đến một mặt sườn núi ở Tân Nam Hà Bắc.

Ở nơi đó, bọn họ đã bị những người lây nhiễm tấn công, binh lính đi theo lập tức cùng bọn họ triển khai chiến đấu. Cho tới khi cuộc đấu tranh kết thúc, Khưu Thành cùng một nhóm hơn mười nhân viên không phải binh lính, phụ trách tiến hành công tác dọn dẹp hang ổ của những người bị lây nhiễm trong sơn động. Nhớ lúc ấy, cậu đã nhìn thấy rất nhiều hài cốt màu trắng giống như đúc thứ trước mắt.

Toàn bộ những hài cốt kia đều là của con người, chúng có màu trắng, hoặc mang theo vài tạp sắc. Đầu lâu, xương đùi, xương ngón tay…… phân tán lung tung ở các nơi trong sơn động. Mỗi người trong nhóm Khưu Thành nhận lấy một trọng trách, đem toàn bộ xương cốt quay về trụ sở tạm thời thiêu đốt. Về phần ở tại sơn động này đến cùng đã bị những người lây nhiễm gây nên thảm kịch cho bao nhiêu người, cũng như đã phải chất chứa biết bao tuyệt vọng cùng sợ hãi, thì đây vẫn là một địa ngục nhân gian nơi mà người sống vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được.

Càng đi về phía trung tâm thành phố, người đi lại trên đường càng nhiều hơn, những người này thoạt nhìn phần lớn đều không khác mấy so với Khưu Thành, xanh xao vàng vọt, trên người còn mang theo một cỗ hung tàn. haehyuk8693

Đợi đến khi Khưu Thành tìm đến nơi chiêu mộ đầu tiên, cậu đã đói bụng đến kêu vang. Đêm qua trước khi ngủ, cậu chỉ tùy tiện cắn vài khẩu bánh ngô, đợi đến khi cảm giác đói khát thoáng giảm đi, cậu liền nhanh chóng khiến chính mình tiến vào giấc ngủ. Nhưng từ sáng hôm nay tỉnh lại cho tới bây giờ, cậu  còn chưa có uống lấy một giọt nước.

Bên cạnh nơi chiêu mộ có đậu một chiếc xe chở nước, không thiếu cư dân đang cầm thùng nước, ấm nước hay mấy thứ khác xếp hàng chờ nhận nước. Khưu Thành nghĩ nghĩ, cũng từ trong ba lô cầm ra cái bình, xếp ở phía sau đội ngũ, cậu hiện tại thật sự rất khát, phải trước tiên uống miếng nước cái đã.

“Người trẻ tuổi, đến đến, tôi cho cậu một gáo nước.” Lúc này, ở dưới một gốc cây ngô đồng ven đường có một bác gái đang hướng cậu phẫy phẫy, trước mặt bà còn đặt hai thùng nước thật to.

Khưu Thành quay đầu nhìn nhìn, phát hiện ở phụ cận nơi chiêu mộ, không hề thiếu những người thế này, trong lòng lập tức liền có chút minh bạch. Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua, đưa cái bình để bà múc cho mình một bình nước, rồi ngửa đầu ừng ực uống hết phân nữa, sau đó lại đem bình đưa qua để bà rót đầy thêm một lần.

“Người trẻ tuổi, cậu có gì ăn không? Chỉ cần cho tôi một chút là được.” Quả nhiên, bác gái trước mặt sau khi rót đầy bình nước cho Khưu Thành lần nữa, liền lên tiếng hỏi cậu đòi thức ăn. haehyuk8693

Nếu là trước kia, Khưu Thành căn bản sẽ không tới gần quán nước này, cũng có khả năng sẽ lại đây, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cho bà bất kì thức ăn gì. Cậu có thể đưa cho bà những vật khác, ví dụ như trong ba lô của cậu hiện tại còn có vỏ đạn và cái di động bị vứt bỏ vừa nãy, chắc hẳn những người khác cũng sẽ làm như vậy.

Thế nhưng lúc này đã bất đồng, Khưu Thành nghĩ đến quyển “Mộc Tu bút kí” ở nhà còn có mấy cọng hành xanh non mơn mởn trên ban công, khó được hào phóng từ trong lòng lấy ra khẩu bánh ngô bị cậu cắn đi một miếng, bẻ lấy phần đã bị mình cắn, rồi đưa một miếng bánh ngô còn lại cho bác gái đã lộ vẻ đói ăn trước mặt.

“Ai u, người trẻ tuổi này, cậu thật đúng là thiện tâm, mau mau, cậu là sức lao động cấp hai phải không? Nhanh đi qua bên kia xếp hàng, nơi chiêu mộ này cũng chỉ cần hai trăm người có sức lao động cấp hai thôi, lúc này chỉ cần tuyển đủ số người, một thời gian dài về sau sẽ không thay đổi nữa đâu.”

Bác gái giương hai mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Khưu Thành, thẳng đến khi cậu đem khối bánh ngô nhỏ đặt vào trong tay bà, lúc này bác gái mới tươi cười rạng rỡ thúc giục Khưu Thành nhanh chóng đi xếp hàng.

Khưu Thành nghe bà nói như vậy, cũng nhanh chóng đi xếp hàng. Điểm tuyển mộ này cách nhà cậu gần nhất, nếu không có bất ngờ xảy ra, khu vực bọn họ phụ trách sửa sang lại về sau hẳn cũng thuộc vùng phu cận quanh đây. Nếu đến khu vực khác làm việc, trước mắt giao thông thập phần bất tiện, về sau nếu mỗi ngày bắt đầu làm việc hay tan tầm cũng rất phiền toái.

Tuy là hiện tại nơi nơi đều là phòng trống, thế nhưng những căn phòng vô chủ kia cũng không phải ai đều có thể tùy tiện vào ở, lại nói Khưu Thành cũng không nghĩ tới chuyện chuyển nhà.

Đội ngũ tiến tới rất nhanh, quá trình đăng ký của mỗi người còn chưa kéo dài đến một phút, đây cũng là ảnh hưởng từ việc quản lý dân cư theo kiểu quân sự hóa trong vòng năm năm qua. haehyuk8693

Đến phiên Khưu Thành, cậu liền cầm ra thẻ căn cước đã chuẩn bị sẵn từ trước, cà nhẹ lên máy đọc thẻ trên mặt bàn, chiếc máy liền phát ra một tiếng “tích” vang vọng.

“Khưu Thành, sức lao động cấp hai phổ thông, có giấy chứng nhận kỹ sư điện, được phân đến tổ công nhân kỹ thuật, xuất ăn thứ nhất hay xuất ăn thứ hai?” Nhân viên đăng ký cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay tung bay, ghi chép này nọ ở trên notebook. haehyuk8693

“Xuất số hai.” Khưu Thành nuốt nuốt nước miếng, ngoan tâm đưa ra lựa chọn, vừa nãy trong lúc xếp hàng, người ở phía trước đã giải thích rõ ràng về hai phần ăn này với cậu, đồng dạng, Khưu Thành cũng hướng người xếp hàng ở phía sau cậu giải thích lại.

Đối với nhân viên lao động tham dự lần chiêu mộ này, mỗi ngày đều có hai bữa cơm, thời gian phân biệt là giữa trưa mười một giờ và bốn giờ rưỡi chiều. Xuất ăn thứ nhất là mỗi bữa một cái bánh ngô, một phần rau thập cẩm, một chén cháo bột ngô. Về phần rau thập cẩm sẽ bao gồm cải trắng, khoai tây, cà rốt, đậu que, còn xuất thứ hai thì mỗi bữa sẽ có hai cái bánh ngô, một chén cháo bột ngô. haehyuk8693

Khưu Thành đương nhiên cũng muốn ăn rau thập cẩm, thế nhưng cậu không nỡ. Một cái bánh ngô có thể chống chịu cơn đói qua nữa ngày, rau thập cẩm lại không thể. Rất nhiều người đều đưa ra lựa chọn giống cậu, đại bộ phận mọi người đều còn có người nhà phải nuôi sống. Coi như không có gánh nặng về gia đình, người chọn xuất ăn thứ nhất cũng rất ít, bởi vì không ai biết được, sau khi công việc lần này kết thúc, bọn họ còn có thể kiếm được đồ ăn nữa hay không.
Bình Luận (0)
Comment