Hậu Thảm Họa

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại bận rộn thêm vài ngày, hai người Khưu Thành mới rốt cuộc bắt tay vào trồng lúa nước. Vị trí của phòng 1507 vừa lúc nằm ngay chỗ ngoặt tầng mười lăm, khả năng tải trọng cũng thuộc loại tương đối, bất quá Khưu Thành không dám đỗ nhiều nước và đất vào trong phòng. Lúa nước bình thường cắm rễ cũng không sâu, tầng thổ nhưỡng không cần quá dày, mà mực nước cũng chỉ cao chừng năm cm là vừa đủ.

Ngay lúc này, mấy cánh cửa thép bọn họ đặt hàng trước đó cũng đã được lắp đặt xong. Hai cánh cửa thép đều thuộc hình thức chuyển động tịnh tiến, chỉ số an toàn của khóa cửa cũng rất cao, mặt khác, bên trong cửa còn trang bị thêm vài cái khoá cài then chốt phi thường rắn chắc. Chỉ cần lắp mấy cái khoá này lên, cho dù có là cao thủ mở khóa cũng đừng mong có cơ hội mở được cánh cửa này từ bên ngoài.



Khưu Thành rất vừa lòng với hai cánh cửa thép này, chẳng qua sau khi thanh toán hết tiền hàng thì số bột ngô cậu tích góp được trước giờ đều đã xài hết. Bởi thế cậu đành phải lấy số hạt bắp mình thu hoạch được gần đây đem xay thành bột. Hạt bắp so với bột ngô có thể tích trữ lâu hơn, cũng dễ dàng đem phơi nắng. Thật tình nếu không phải đã hết cách, Khưu Thành cũng không muốn đem chúng ra sử dụng lúc này đâu.

Mấy chậu bắp trong phòng 1501 cũng đều bị hai người Khưu Thành nhổ sạch, thế mà số bắp hái được từ mỗi cây chỉ lác đác vài trái không được bao nhiêu, lượng hạt cũng không quá nhiều. Sau khi chất trên mái nhà phơi nắng vài ngày, bọn họ cũng chỉ gom được một bao hạt bắp nho nhỏ. haehyuk8693

Mấy giỏ gỗ vốn được dùng để trồng bắp đều đã bị Khưu Thành đem đi trồng ớt toàn bộ, còn số giỏ gỗ trên ban công đều được dùng để trồng bắp cải. Nguyên nhân của chuyện này là vì sau khi nếm thử số kim chi nhà bọn họ muối lúc trước, cảm thấy ăn cũng rất ngon. Do đó Khưu Thành liền muốn trồng thật nhiều ớt, làm thêm nhiều ớt khô, mai mốt cậu sẽ xay chúng thành bột ớt để dùng thường xuyên.

Khưu Thành hiện tại đang trát hỗn hợp vữa chống nước cho phòng 1504. Theo dự định ban đầu, cậu sẽ trát lần lượt hai tầng xi măng chống nước, ngoài ra cậu sẽ làm thêm một lớp sàn cách mặt đất chừng mười cm, khi hoàn thành sẽ đổ bùn đất vào để trồng đậu phộng. Nếu làm như vậy, thì cho dù đôi khi bọn họ có tưới nước quá nhiều đi nữa, phần nước dư thừa sẽ nhỏ giọt xuống sàn gác phía dưới, nhưng cũng không đến mức làm cho sàn nhà bị hỏng.

Về phần đậu phộng, Khưu Thành nghe nói loại cây này vốn tương đối ưa bóng râm, vì thế cậu muốn trồng thử xem thế nào. Nếu phát triển thuận lợi, thì trong tương lai cậu có thể ép lấy một ít dầu đậu phộng. Cậu thật sự đã chịu đủ ngày tháng sống thiếu dầu ăn rồi, thậm chí A Thường còn không biết được mùi vị của rau xào là gì, Khưu Thành thật sự rất muốn để cho hắn có thể nếm được vị ngon này. haehyuk8693

Đến chạng vạng, Khưu Thành cắt nhỏ một ít kim chi cùng hai củ khoai tây dùng để nấu một nồi canh. Đợi canh chín tới, cậu lại cắt một khối bột quấy để nguội, rắc thêm ít hành lá băm nhỏ lên.

Kim chi rất thích hợp để nấu canh, chua chua cay cay làm cho món canh trở nên vô cùng đậm đà. Nồi bột quấy này cậu mới làm xong ngày hôm qua, Khưu Thành lúc ấy cũng làm một nồi canh tương tự, hai người mỗi người cầm một chén lớn, sau đó lại khoét một khối bột quấy mềm mềm dẻo dẻo lại nóng hầm hập, dùng chiếc đũa kẹp lấy nhấm nháp, mùi vị quả thật rất ngon miệng. A Thường một hơi ăn luôn hai chén lớn, vậy mà vẫn còn có chút chưa hết thèm thuồng.

Còn số bột quấy để nguội hôm nay, Khưu Thành đem chúng cắt thành những khối nhỏ bỏ vào chén canh, ăn vào miệng cũng rất vừa vặn. Hai người vui vẻ ăn chén canh của mình, lại cắn một ít bánh ngô, rồi thu thập đồ đạc để chuẩn bị ra ngoài bày sạp tại chợ đêm.

Đã mấy hôm hai người không có tới chợ đêm, lúc này đi ra quán, trừ bỏ tương ớt cà chua cùng hành muối rau hẹ muối, bọn họ còn mang theo hơn phân nửa thùng kim chi. Một thùng kim chi lớn như vậy, nhà họ lại không có tủ lạnh, Khưu Thành sợ bọn họ còn chưa kịp ăn xong thì đã bị hỏng rồi. Vì thế cậu chỉ để lại một ít kim chi ở nhà, số còn lại đều được mang ra chợ đêm bán.

Khi đến chỗ bày sạp của bọn họ, lão Hồ vẫn như trước chừa ra một khoảng trống cho hai người. Chờ cả hai dọn hàng ra, lão Hồ lại mua một lọ rau hẹ muối của Khưu Thành. Lúc thấy thùng kim chi mà Khưu Thành mang ra, hắn cũng mua một cân. Khưu Thành cố ý múc nhiều kim chi hơn cho hắn, khoảng chừng một thìa canh, sau đó đựng trong hai lớp túi ni long rồi đưa cho đối phương.

“Kim chi này ngon thật! Tiểu tử cậu bán cũng không thể rẻ như vậy, một cân bắp cải này có bao nhiêu nước chớ? Phải bán hai bánh ngô.” Lão Hồ vươn tay xé một miếng bắp cải trong túi nhựa, cuộn cuộn rồi đưa vào miệng cắn một ngụm, vang lên một tiếng giòn vang rồm rộp, chậc lưỡi, lắc đầu thở dài.

“Còn bỏ vào không ít gừng tỏi đấy, mấy thứ này bây giờ chẳng dễ gì có được.” Khưu Thành đáp. Hiện tại trên thị trường quả thật rất ít ai bán gừng tỏi, nếu có cũng bán với giá vô cùng đắt, người bình thường không nỡ mua, nên nguồn tiêu thụ đều rất hiếm hoi.

“Quả thật, đầu năm nay người người đều sợ nghèo đói, trồng lương thực còn không kịp, ai mà rảnh đi trồng gừng tỏi chớ?” Lão Hồ cảm thán xong, lại nói với Khưu Thành: “Mấy ngày trước, tôi có nhờ người kiếm mua một lô xà phòng, tính đi ra Bắc thử thời vận. Số muối còn lại định tính rẻ cho cậu, muốn mua luôn không?”

Khưu Thành nghĩ đến việc làm đồ chua vốn tốn rất nhiều muối, mà thứ này cũng để được rất lâu, bèn đáp ứng: “Được, chờ lát nữa dẹp hàng, thử cân xem còn lại bao nhiêu?”

“Được, chờ thêm ít hôm, nếu mang được thứ gì tốt từ phương Bắc về khẳng định sẽ không quên cậu đâu.” Thấy Khưu Thành đã đáp ứng, lão Hồ cũng vui vẻ vô cùng.

Số bánh ngô kiếm được mấy hôm trước đều sẽ dùng để đổi xà phòng. Trước mắt số muối còn dư lại, hắn tính toán sau khi bán hết sẽ dùng làm phí đi đường. Tuy ngồi xe lửa có thể dùng tiền mặt, nhưng khi đến nơi, muốn ngồi ô tô hay xe ba bánh đến mấy nơi gần gần, tài xế thường không nhận tiền mặt. Hơn nữa dù đi hay về cũng mất không ít thời gian, lúc đi đường hắn còn phải ăn cơm ngủ trọ, kiểu gì cũng phải có chút tiền để tiêu xài.

Bên sạp hàng chỉ còn dư lại một thùng muối bự, thoạt nhìn không nhiều, nhưng nếu muốn bán hết, cũng không biết phải mất đến bao nhiêu ngày. Thời gian chính là vàng bạc, trong lòng lão Hồ cũng rất sốt ruột, may mà vừa nói với Khưu Thành cậu ta đã đáp ứng ngay, hắn làm sao không vui cho được?

Bên này vừa bàn bạc xong, Vương Thành Lương phía bên kia cũng đi qua. Vài hôm trước, Khưu Thành đã thảo luận đâu vào đấy chuyện thu mua chuột đồng với hắn. Chẳng qua đoạn thời gian đó trời cứ đổ mưa, muốn bắt được chuột đồng cũng không dễ dàng gì. Nhưng ngược lại thời tiết mấy ngày nay đều tràn ngập nắng ấm, cả nhà già trẻ lớn bé không có việc gì làm liền chạy đến khu đất hoang tìm hang chuột đồng. Qua được vài hôm, cũng bắt được một ít, bọn họ còn đang định sẽ cùng đến quán Khưu Thành đưa chuột. Chỉ là giao dịch ở chợ đêm hơi bất tiện, bởi vì họ không biết Khưu Thành khi nào mới ra đây bày sạp.

“Tổng cộng bắt được năm con lớn bốn con nhỏ. Giữa trưa ngày mai cậu có nhà không? Anh của tớ sẽ đưa qua cho cậu luôn.” Vương Thành Lương nói.

“Giữa trưa tớ có ở nhà, hay là cứ canh theo thời gian như lần trước đi?” Khưu Thành nghĩ nghĩ lại hỏi: “Có thể nhờ người nhà của cậu đưa một xe gỗ phế liệu đến được không?”

“Được chứ, số lượng vẫn là nữa tấn à?”

“Vẫn là nữa tấn, cũng đưa lên tầng mười lăm.”

“Vậy tớ sẽ về nói với người nhà một tiếng.”

Không bao lâu sau, liền có khách quen phát hiện hai người Khưu Thành bày sạp vào tối hôm nay. Mới đầu chỉ có lác đác vài người ghé sạp, về sau khách hàng dần dần nhiều hơn. Xe ba bánh của hai người Khưu Thành bị vây chật kín, người này muốn mua một lọ rau hẹ muối người kia lại muốn một lọ hành muối. Còn có phân nửa thùng kim chi, cũng rất được bà con cô bác hoan nghênh.

“Cho hai cân kim chi!”

“Ai da, cậu múc thêm chút nước cho tôi đi!”

“Mấy ngày nay sao không thấy hai người ra bày sạp vậy?”

“Lần tới khi nào mới bày sạp tiếp?”

“Sao? Thứ bảy hả, đến lúc đó cậu có bán kim chi không?”

Người nhiều, mấy món trên sạp cũng bán được mau chóng. Chỉ trong chốc lát, số rau củ muối cậu mang ra đêm nay đều đã tiêu thụ hết. Khưu Thành dựa theo ước định trước đó, mua hết số muối bên sạp lão Hồ. Sau đó, cậu lại đến chỗ của lão Phùng, đổi chút bột ngô.

Trước mắt, cả nhà Lão Phùng vẫn tiếp tục ra chợ đêm bày quán. Bất quá lượng bột ngô bánh ngô trên sạp, hiển nhiên đã không còn xếp chồng như trước kia. Hai người cháu của hắn cũng không còn ra sạp phụ nữa, hiện tại chỉ còn mỗi lão Phùng và con trai của lão trông sạp hàng.

Đổi xong bột ngô, Khưu Thành cưỡi xe ba bánh chậm rãi xuyên qua chợ đêm. Trải qua kinh nghiệm lần trước, lúc đi ngang sạp hàng bán hạt giống bọn họ cũng không dừng lại. Khưu Thành tính ngày mai sẽ ra ngoài, thuận tiện đi đến chợ sáng xem qua hàng hoá. Lần mua hạt giống tại chợ đêm trước đó đã để lại cho cậu một ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp gì. Nói chung, cậu cứ cảm giác sạp hàng kia không được thực tế cho lắm.

Lướt qua ngã ba đường, các quầy hàng dần dần thưa thớt. Vốn hai giao lộ ở khu phía đông cùng phía tây rất vắng vẻ, nơi chân chính buôn bán tấp nập trong chợ đêm chỉ có khu phố nằm ở hướng bắc ngã ba đường. Ven đường có một ít sạp bày bán vài vật phẩm linh tinh, phần lớn là tạp vật, thêm người đi đường lại ít, nên mới khiến cho đoạn đường này càng thêm trống trãi.

Khưu Thành dũi chân đạp lên bàn đạp, vừa mới chuẩn bị tăng nhanh tốc độ thì trong lúc lơ đãng cậu lại nhìn thấy phía bên tay trái trên quảng trường nhà ga, có một ông lão đang nằm trên đất, bên cạnh ông lão còn có một đứa nhỏ đang ngồi. Tuy đoạn đường này khá vắng vẻ, nhưng vùng phụ cận cũng có một vài thị dân bày sạp hàng hoặc là đi dạo phố, mà lúc này mỗi người đi ngang qua họ đều chỉ xem như không thấy gì.

Tình huống này nếu đặt vào khoảng thời gian năm năm trước, Khưu Thành nếu gặp phải cũng không có dũng khí tiến đến hỏi hang. Không sợ những chuyện khác mà cậu chỉ sợ bị phiền phức dính lấy không thoát khỏi được. Nhưng hiện tại chung quy đã bất đồng với quá khứ, cậu chỉ hơi do dự một chút, liền chuyển đầu xe, quẹo vào con đường xi măng trên quảng trường phía tây. Vị trí ông lão ngã trên đất vừa vặn nằm ngay bên cạnh quãng trường, Khưu Thành chạy xe đến gần bọn họ thì dừng lại.

“Hai người có sao không?” Khưu Thành cất giọng hỏi một già một trẻ dưới dất.

“Không, không có việc gì, không có việc gì……” Ông lão hữu khí vô lực nâng nâng cánh tay.

“Ông nằm nơi này không tốt đâu, chẳng bao lâu thì chợ đêm cũng tan rồi.” Hiện tại trong chợ đêm có nhiều người, cũng coi như an toàn, nhưng ít phút nữa khi bọn họ tản đi hết, một già một trẻ này không chừng sẽ gặp phải chuyện xấu.

“Không có việc gì…… Không có việc gì……” Ông lão chỉ một mực lầm bầm như vậy, giống như sợ Khưu Thành đánh chủ ý lên bọn họ.

“Không có gì thì sớm trở về đi, hai ông cháu không thể qua đêm ở chỗ này đươc.” Khưu Thành lại hảo tâm nhắc nhở một câu.

“Phải bán, bán hết sâu thì mới được trở về.” Đúng lúc này, đứa nhỏ bên ông lão lại nói nhỏ một câu. haehyuk8693

Bán sâu? Khưu Thành nghĩ nghĩ, hình như mấy ngày nay không có nghe người khác nói đến có ai đang thu mua trùng ở quảng trường. Hồi trước vào thời gian sâu cắn gié bùng nổ đỉnh điểm, khu vực nhà ga quả thật đã bày một vài sạp hàng thu mua sâu. Lúc đầu chỉ có mỗi thế lực của Ngải Văn Hải bày quầy hàng, về sau lại có thêm người khác gia nhập. Bất quá gần đây số lượng sâu đã giảm hẳn, người bày sạp cũng thưa thớt dần. Nguyên dân đầu tiên là vì dịch sâu bệnh đã bị khống chế cho nên nhu cầu tiêu diệt sâu bệnh của mọi người cũng không còn bức thiết như xưa. Thứ hai cho dù có bày sạp thu mua sâu thì cả ngày trời cũng chẳng thu được bao nhiêu, vì thế chuyện này dần dần liền ngừng hẳn.

“Hai ngươi có bao nhiêu sâu?” Khưu Thành hỏi.

“Có rất nhiều.” Đứa nhỏ kia ngẩng đầu nhìn Khưu Thành. Cậu lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy được ngũ quan của đứa nhỏ một cách rõ ràng. Tuy rằng đã cắt ngắn tóc, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đây là một bé gái. Trên mặt đứa nhỏ cũng chẳng có bao nhiêu thịt, gầy đến nổi chỉ thấy mỗi cặp mắt to.

“Được, đem qua cân đi, xem coi nặng bao nhiêu.” Khưu Thành nói rồi xuống xe, đem cân điện tử cầm theo đặt ở trên mặt đất, mở công tắc, lại chỉ chỉ cái cân, ý bảo cô bé bỏ sâu lên.

Bé gái ôm chặt chiếc thùng nhựa trong ngực, đầy mặt đề phòng nhìn về phía Khưu Thành, cũng không nhúc nhích. Ngược lại gia gia của đứa nhỏ lúc này lại nỗ lực chống đỡ thân thể mình, nữa ngồi dậy trên mặt đất, nâng nâng tay nói với cháu gái: “Đem cân đi, xem nặng bao nhiêu.” haehyuk8693

Suy nghĩ của ông lão so với đứa cháu gái càng rõ ràng hơn, bọn họ chỉ có một già một trẻ, người ta lại thân cường thể tráng, cho dù có muốn cường đoạt thì hai người họ có năng lực thì để chống đỡ? Bản thân ông thì chả quan trọng gì, dù sao đã là người sống hết nửa đời người cũng sắp xuống mồ rồi, nhưng cháu gái của ông còn nhỏ như vậy. Hôm nay đã mang theo cháu gái đến đây, ông cũng không muốn làm kẻ có tâm tư cứng như đá.

Lại nói đến thùng sâu kia, mọi người chưa chắc đã để ý đến nó. Mà lúc nãy khi nghe thanh âm của chàng thanh niên, ông cảm thấy người này có vẻ cũng không phải là người xấu, có khi bọn họ đã gặp được người tốt rồi không chừng?

Sau khi cân, kể cả sâu và chiếc thùng nặng gần bốn cân, Khưu Thành cầm lấy bốn cái bánh ngô từ thùng xe phía sau đưa cho họ: “Số sâu này cháu sẽ thu mua, hai người đêm nay tính ở đâu?”

“Lát nữa sẽ đi đến đồn công an.” Ông lão nói xong câu này, nhìn thấy cháu gái đã tiếp nhận bốn cái bánh ngô trong tay Khưu Thành, vội vàng nói thêm: “Đưa đưa hơi nhiều rồi.”

“Không có việc gì.” Khưu Thành khoát tay, đem cân điện tử bỏ vào thùng xe, rồi lại quay về mang thùng sâu đặt lên xe luôn một thể. Thùng nước này cậu cũng không trả lại cho bọn họ, ở trong chợ đêm, chỉ cần một khối bánh ngô thôi là có thể mua được một chiếc thùng vừa lớn vừa rắn chắc rồi. Cái thùng này cũ như vậy, thoạt nhìn chất lượng cũng không tốt, căn bản không đáng giá bao nhiêu.

Xoay đầu xe ba bánh lại, Khưu Thành cũng không lập tức rời đi, mà dừng ở giao lộ đợi trong chốc lát. Thẳng đến khi trông thấy hai tuần cảnh, lại kể cho họ nghe tình huống của một già một trẻ khi nãy, nhìn bọn họ ngồi trên xe tuần cảnh đi về phía đồn công an, hai người lúc này mới rời đi.

Từ đầu tới cuối, A Thường đều chỉ là yên lặng ở một bên quan sát. Hắn không hiểu rõ những chuyện Khưu Thành đã làm cho lắm, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy thập phần an tâm. Được ở cạnh Khưu Thành luôn khiến hắn cảm thấy vô cùng an toàn, giống như vĩnh viễn đều không cần lo lắng sẽ bị người xấu làm hại mình vậy đó.
Bình Luận (0)
Comment