Hậu Thảm Họa

Chương 42

Khưu Thành không nghĩ tới, Ngải Văn Hải lại dễ dàng bán căn phòng 1512 cho cậu như vậy.

Trên đường về nhà, cậu vẫn nghĩ mãi đến hai người Ô Quy Hoàng cùng Ngải Văn Hải mà mình đã gặp được hôm nay, một đen một trắng, tương lai nếu muốn tạo một thân phận cho A Thường thì cậu nên chọn con đường ngoài sáng hay trong tối đây?

Vô luận đi con đường nào, đối với họ đều không thể được, bởi vì bản thân cậu hiện tại còn quá yếu kém, hơn nữa nếu tìm bọn họ hỗ trợ vào lúc này, cũng chẳng khác nào chủ động bại lộ sự tồn tại của A Thường. Thậm chí, hai người họ bây giờ còn chưa có nổi thực lực để tự bảo vệ mình. haehyuk8693

Lúc về đến bên ngoài tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành nhìn thấy một đội công nhân đang kiểm tra đường ống dẫn nước của khu bọn họ, đoán chừng ngày tiểu khu bọn họ được thông nước đã không còn xa. Nghĩ vậy, Khưu Thành không khỏi vui vẻ lên, thầm nghĩ chuyện tốt ngày hôm nay thật nhiều. Đầu tiên, cậu không chỉ bàn bạc xong chuyện phòng ở với Ngải Văn Hải, mà hiện tai ngay cả nước máy cũng sắp được nối thông.

Người trong tiểu khu hiển nhiên đều đã biết đến tin tức này. Một vài người phụ nữ, cụ già trong tiểu khu chưa ra ngoài làm việc cũng đều đi ra xem xét, vây quanh mấy người công nhân ống nước hỏi cái này hỏi kia. Khưu Thành cũng chào hỏi với mấy người quen biết, sau liền cưỡi xe về nhà.

Chiều hôm nay khi A Thường nghe được động tĩnh, anh chàng đã rướn cổ ra khỏi ban công ngạc nhiên quan sát. Nhìn nhìn một hồi, thấy Khưu Thành cưỡi xe ba bánh trở lại, anh chàng nhất thời liền nhếch miệng nở nụ cười, cũng không quản Khưu Thành cứ liên túc xua tay ý bảo không cần xuống dưới, anh chàng cứ khăng khăng xoay người xông thẳng xuống lầu. haehyuk8693

Khưu Thành thấy hắn đã chạy xuống dưới, dứt khoát cũng không vội trở về. Hai người cầm vài cái bao tải trong gara, cưỡi xe ba bánh chạy hướng bờ sông Tân Nam. Khu bên kia nhiều đất trống, Khưu Thành tính sẽ đào chút bùn đất ở chỗ này đem về.

A Thường ngồi xổm trên xe ba bánh, cũng không hỏi cậu định đi chỗ nào. Chỉ cần được cùng Khưu Thành ở chung một chỗ, đi đâu hắn cũng chịu hết đó. (^^ dễ cưng~)

Lúc hai người tới bờ sông đào bùn đất, Khưu Thành lại nhớ đến số phân bón nhà bọn họ ủ gần đây đã không còn đủ dùng. Dạo trước, diện tích gieo trồng của bọn họ vốn ít, hao phí phân bón không bao nhiêu, nhưng hiện tại diện tích gieo trồng càng lúc càng lớn, bởi vậy phân bón cũng ngày một hao hụt đi. Khưu Thành nhìn một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại bên bờ sông, trong lòng cân nhắc, ngày sau khi đã thông nước máy, bọn họ có thể tận dụng thời gian vốn để gánh nước đi ra đây cắt cỏ xanh trở về ủ phân.

Thời điểm chở một xe bùn đất trở về, hai người vừa vặn nhìn thấy thím Trần đang mang theo cháu trai và cháu gái của mình ngồi xổm trên đất bắt côn trùng. Đứa bé gái thấy hai người Khưu Thành liền hô: “Chào chú Khâu ạ!”

“Ừ.” Khưu Thành hướng cô bé mỉm cười.p2haehyuk.wordpress.com

Hai người con trai và con gái của thím Trần đều đã kết hôn, hiện tại hai cặp vợ chồng đang sống chung với bà ở đây. Vào ban ngày, bốn người trẻ tuổi sẽ đi ra ngoài tìm việc làm, thím Trần ở nhà trông hai đứa cháu. Đứa bé gái nom lớn tuổi hơn là cháu nội của bà, còn đứa bé trai nhỏ tuổi hơn là cháu ngoại, bất quá hai đứa nhỏ đều kêu thím Trần là bà.

“Chở gì mà cả một xe lớn vậy cháu?” Thím Trần lúc nãy loay hoay trên ruộng cũng thẳng lưng nói chuyện với Khưu Thành.

“Không có gì ạ chỉ chở đất về thôi, cháu tính trồng một ít khoai lang trên nóc nhà.” Khưu Thành biết người trong tiểu khu hiện tại đang có không ít đồn đoán về cậu và A Thường cùng mấy căn phòng ở tầng mười lăm. Lòng hiếu kì của con người vốn chẳng thứ gì có thể ngăn nổi, bạn càng ra sức giấu diếm bọn họ lại càng thêm nghi ngờ. Chi bằng dứt khoát làm như bình thường, vào những khi trò chuyện với mấy người này, bạn cứ lấy đại một vài điểm không quan trọng nói ra, hi vọng có thể hơi chút thỏa mãn tâm lý hiếu kì của mấy vị hàng xóm này.

“Trồng khoai lang trên nóc nhà cũng được đó, so với mãnh ruộng này của bác thì dễ ăn hơn. Ít nhất không phải lo mấy con sâu hại bò vào ruộng nhà mình. Sân thượng cao như vậy, cho dù chúng có mộc cánh, cũng bay không tới nỗi. Ai u, bác mỗi ngày đều bắt côn trùng đến phát sợ rồi đây.” Từ lần trước bị bọn sâu cắn gié quậy phá một trận, thím Trần liền triệt để bị đám sâu hại này ám ảnh. Mỗi ngày bác đều chạy đến ruộng trông chừng, cũng không dám sơ sẩy dù một ngày.

“Dù gì bác có thể bắt sâu về cho lũ chuột đồng ăn. Cơ mà, bộ dáng của mấy con chuột kia sao rồi bác?” Khưu Thành ngồi ở trên xe ba bánh, khuôn mặt mang vẻ tươi cười nói chuyện với thím Trần. haehyuk8693

“Ôi chao!” Nói đến chỗ này, thím Trần vỗ tay một cái, miễn bàn là có bao nhiêu cao hứng: “Bộ dạng được lắm! Mỗi ngày bác đều cho chúng ăn sâu, con nào con nấy lông bóng loáng hết thảy!”

“Vậy là tốt rồi, cháu đi về trước, trong nhà còn có việc.” Khưu Thành nói xong liền muốn đi về nhà.

“Ôi, đợi đã, có chuyện này muốn hỏi cháu. Không phải cháu nói muốn trồng khoai lang sao? Cháu mua hạt giống chỗ nào vậy? Bác cũng tính trồng một ít.” Gặp Khưu Thành muốn đi, thím Trần vội vàng hỏi.

“Chính là khu bên cạnh chợ sáng đó bác. Hôm nay cháu có đi xem qua, cả tiệm đều bán hạt giống hết, bác đi tới đó liền thấy được ngay.” Khưu Thành trả lời.

“Đắt không cháu? Bao nhiêu tiền một cân?” Thím Trần lại hỏi.

“Một cân rưỡi bột ngô, hôm nay cháu đi qua hỏi thì họ bảo không có hàng, phải đặt trước.” Khưu Thành cũng là tri vô bất ngôn.

“Tới tận một cân rưỡi lận à!?” Thím Trần nghe vậy có điểm đau lòng.

“Nếu bác trồng ít, có thể lấy ở chỗ cháu cũng được.” Ấn tượng của Khưu Thành đối với thím Trần này cũng tàm tạm. Cậu hiện tại rất thính tai, có đôi khi hai người họ ở trên lầu làm việc, dưới lầu có ai tám chuyện về nhà bọn họ, cậu còn có thể nghe được vài câu linh tinh. Mà Thím Trần này ngược lại chẳng nói được mấy lời hay.

“Không cần không cần, bác phải hỏi lại mấy người trước. Hẳn là còn có người khác muốn trồng, đến lúc đó mọi người sẽ cũng đi mua.” Thím Trần liên tục chối từ, lại phất tay bảo Khưu Thành có chuyện liền mau chóng rời đi: “Cháu về đi, cháu về đi. Tầng chót cao thì có cao, nhưng khiêng cả đống đất thế này cũng đủ cho hai đứa mệt chết rồi.”

Người ta đã nói như vậy, Khưu Thành cũng không nhún nhường nữa, cùng thím Trần nói tạm biệt, hai người liền cưỡi xe ba bánh rời đi.

Về đến nhà, hai người Khưu Thành nghỉ ngơi chốc lát, liền đi lên tầng mười lăm làm việc. Vách tường cùng trần nhà phòng 1504 đều đã được lắp kính hết, còn thiếu cái giá gỗ để trải bùn đất lên là xong.

Hai người tốn vài giờ ở trong phòng 1504 đống giá gỗ, đợi đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, bọn họ mới đi tưới nước bón phân cho hoa màu trong mấy căn phòng, sau lại đến chỗ lũ dê cùng bể cá cho chúng ăn, đứa nào cần đổi nước thì đổi nước, đứa cần ăn cỏ thì bỏ cỏ vào.

Mấy cây lúa trồng ở phòng 1507 cũng lớn lên không ít, mất vài ngày công phu, mấy cây mạ được cấy xuống đất đã bắt đầu đâm nhánh, thoạt nhìn liền thấy cả một mảnh xanh mượt. Nghĩ đến lúc thu hoạch, khẳng định sẽ bội thu đây.

Hai người Khưu Thành cuộn ống quần đi vào ruộng nước, nhổ hết đống cỏ dại. Xong xuôi lại lê đôi chân bùn đất ra ngoài cửa kéo thùng nước vào, đổ thêm nước vào trong ruộng. Trồng lúa nước cần phải tiêu hao một lượng nước rất lớn, chỉ cần sơ sảy một chút liền phải tháo nước gấp cho thửa ruộng.haehyuk8693

Làm xong việc, bọn họ vẫn như trước đi lên nóc nhà đem hai chú gà được phơi nắng thoả thích chuyển xuống lầu. Qua mới mấy hôm mà bộ dạng của hai chú gà con đã rắn chắc hơn trước, đã vậy còn rất ham ăn, cho chúng cái gì liền ăn hết cái đó. Khưu Thành cũng không dám cho chúng ăn nhiều, sợ tụi nó giống lũ cá vàng, không cẩn thận liền ăn no đến bỏ mạng.

Trở lại tầng mười bốn, Khưu Thành lại tỉ mỉ chuẩn bị hai khuông đất có độ màu mỡ vừa đủ, rồi đem bao hạt giống đậu phộng mình mới mua về hôm nay cùng với hơn mười hạt đậu xanh lúc trước được tặng kèm khi mua hạt lúa trồng trong khuông gỗ. Cậu tính đợi đến khi hạt giống mọc thành mầm, thì sẽ di thực đến phòng 1504.

Khưu Thành hiện tại đã có thể nắm giữ tốc độ sinh trưởng của cây trồng trong Tụ Linh trận một cách tương đối. Bình thường hạt giống vừa chôn xuống đất đều nảy mầm tương đối chậm, mà đợi đến khi chúng nảy mầm thì tốc độ tăng trưởng mới nhanh hơn được.

Ươm giống cũng có chỗ tốt của nó, một mặt có thể cung cấp hoàn cảnh sinh trưởng với độ phì nhiều nhiều hơn cho mầm cây, mà mầm cây càng tươi tốt thì bọn họ càng có thể thu hoạch được nhiều thứ hơn. Một mặt khác, trong quá trình ươm giống còn có thể đào thải một ít hạt giống không thể nẩy mầm, nâng cao tỷ xuất sử dụng thổ nhưỡng.

Còn một điều nữa chính là quá trình ươm giống không tốn quá nhiều đất, tỷ như nói tuy căn phòng 1504 hiện tại còn chưa được bố trí xong nhưng bọn Khưu Thành đã có thể bắt tay vào việc ươm giống rồi.

Trong thời gian Khưu Thành xử lý hạt giống, A Thường đã đến ban công tưới nước dinh dưỡng cho cây trồng, còn hái được một giỏ đầy trái chín. Trong đó nhiều nhất là cà chua, một đám cà chua trước còn chưa triệt để sàng lọc xong, mà lô cà chua phía sau cũng đã bắt đầu kết quả rồi, còn có không ít ớt, dây mướp cũng có tốc độ không kém.

Về phần dàn khổ qua treo ở bên tường, A Thường chẳng thèm động đến chúng đâu. Anh chàng vốn không thích ăn thứ này, mà Khưu Thành cũng không thích ăn cho lắm. Hai người sau khi nấu thử một lần để ăn, liền triệt để chia tay với khổ qua. Khưu Thành quyết định dùng toàn bộ khổ qua lưu lại làm giống, giữ đến trong tương lai lúc bán hạt giống sẽ dùng đến.

“Hôm nay hái bí đỏ đi!” Khưu Thành cũng vừa lúc đem hai khuông gỗ đã chôn hạt giống xong xuôi chuyển đến ban công. Nhìn nhìn chung quanh, thật sự chẳng còn chỗ nào để đặt chúng xuống, cuối cùng cậu chỉ có thể để chúng ở lối đi. Cậu dự định mai mốt sẽ nhổ hết mấy buội cà chua và ớt giá, đến khi đó nơi này sẽ trống được một ít vị trí.

“Đã chín rồi hả?” A Thường nói rồi tiến lại gần xem xét mấy trái bí đỏ. Vì ngăn không cho bí đỏ sinh trưởng quá dồi dào rồi ngăn cản ánh nắng mặt trời của mấy cái cây khác, Khưu Thành đã cố ý đóng một cái giá, để chúng nó mọc trên này, mấy cây bí đỏ cũng bị Khưu Thành dùng túi lưới treo đứng lên.

“Được rồi!” Khưu Thành dùng đao cắt xuống một trái thoạt nhìn già nhất, mở túi lưới ra, đem bí đỏ vào trong phòng. haehyuk8693

“Cái này ăn ngon không?” A Thường theo đuôi phía sau hiếu kì hỏi.

“Ăn ngon.” Khưu Thành xách bí đỏ vào phòng bếp rửa sạch, sau đó lại cầm thớt gỗ và dao phay ra đặt trên bàn trà, ngồi trên sô pha gọt vỏ bí đỏ. Lão bí đỏ này vỏ vừa dày lại vừa cứng, muốn gọt hết vỏ phải mất không ít công phu.

“Thơm quá đi!” Vỏ bí đỏ vừa bị lột hết, A Thường đã ngửi ngay được một mùi vị rất khác biệt, hắn thật thích hương vị này.

“Nếm thử đi.” Khưu Thành nói xong liền cắt bí đỏ thành khối, đưa cho hắn.

A Thường cầm lấy khối thịt quả, không hề nghĩ ngợi gì đã đưa vào miệng cắn một ngụm. Rôm rốp rôm rốp nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, anh chàng lại có chút chưa hết đã thèm nhìn chằm chằm bí đỏ trong tay Khưu Thành xem rồi xem. Qủa nhiên ngay sau đó, Khưu Thành lại cắt cho anh chàng thêm một miếng nữa.

Dàn bí đỏ mà họ trồng vốn không phải thuộc loại quá lớn, như trái bí đỏ trong tay cậu đại khái chỉ hơn ba cân. Khưu Thành đem bí đỏ gọt vỏ cắt miếng đặt ở trong nồi chưng, đến khi hấp chín thì múc ra một chén lớn trước tiên, để cho A Thường dùng cái muỗng đào bí đỏ ăn.

Số còn lại, Khưu Thành lại bỏ thêm một ít bột ngô vào, trộn đều tay. Nguyên bản cậu muốn nắn chúng thành hình bánh ngô rồi đem hấp chín ăn. Sau đó vì cảm thấy chúng thật sự quá mềm, nếu bỏ thêm bột ngô thì sợ bị cứng khó ăn, vì thế cậu liền lôi hai cái lồng hấp ra. Ở trên lồng hấp cậu nhét vào một ít vải thừa, sau đó mới bỏ hỗn hợp bột bí đỏ chia làm hai nữa lên, sắp thành một mảng thịt bánh tròn tròn, rồi đem đi hấp.

Hai người cứ như vậy ngồi trên sô pha, trên bàn trà đặt một chén bí đỏ lớn đã hấp chín, em một thìa anh một thìa đào ăn. Trên TV lúc này đang chiếu một bộ phim truyền hình niên đại rất xưa, trên bếp lò bên cạnh thì bốc lên từng chũi hơi nước, lâu lâu, Khưu Thành còn quay đầu lại để xem chừng củi lữa.

Quả nhiên việc cho ít bột ngô vào chính là sự lựa chọn đúng đắn, cuối cùng, hai cái bánh lớn được chưng trong nồi đã ra lò, vừa mềm vừa nhuyễn, còn mang theo hương bí đỏ nồng đậm, so với tình cảnh gặm bánh ngô cứng ngắc thường ngày của bọn họ tốt hơn không biết bao nhiêu lần. p2haehyuk.wordpress.com

Đêm đó, Khưu Thành cùng A Thường ăn hết một lèo cái bánh, còn lại một cái. Bọn họ tính ngày mai khi ra ngoài bắt ốc sẽ mang theo.

Sáng hôm sau, hai người Khưu Thành chạy đến bờ sông gánh đủ nước dùng cho một ngày, kế đến lại sắp xếp đâu vào đó sự tình trong nhà, liền đi ra ngoài từ sớm. Hai người mặc quần đùi dép lê, tay xách thùng nước, trong bao còn đựng không ít đồ ăn ngon.

Đón lấy làn gió đầu hạ, A Thường cả ngày hôm nay nhìn cái gì đều thấy đẹp tất tần tật. Anh chàng đã quyết định phải mò được thật nhiều ốc bươu, để cho Khưu Thành biết hắn không chỉ có bộ dạng dễ nhìn thôi đâu.
Bình Luận (0)
Comment