Hậu Thảm Họa

Chương 53

Người chán ghét việc Thẩm Định Quân trở về tuyệt đối không chỉ có mỗi Khưu Thành, đám người bên Ngải Văn Hải hiện tại đã sắp bị lão gia hỏa này làm cho phiền muốn chết. Mấy miếng đất vừa mắt còn chưa kịp ăn vào miệng đều đã bị Thẩm Định Quân nuốt mất. Còn lại mấy mẫu chưa bị mua, về sau muốn lấy vào tay cũng tương đối phiền toái. Đã vậy từ nay, bọn họ  lại có nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh.

Vốn trong thời gian năm năm virus X bùng nổ, các thế lực ở khắp thành phố Tân Nam đã tương đối ổn định, về cơ bản đã hình thành một kết cấu đại thể. Ai giao hảo hay trở mặt, đều có biện pháp chung đụng với nhau. Nhưng Thẩm Định Quân lần này xen vào, không thể nghi ngờ đã đánh vỡ thế cân bằng này.

Người chịu thiệt thòi về vấn đề đất đai cũng không chỉ có Ngải Văn Hải, bất quá những người này đều kiêng kị thực lực Thẩm Định Quân không muốn chống lại hắn. Cho dù trong lòng đang phát hỏa, bọn họ đều tạm thời chịu đựng không phát tác.

Thẩm Định Quân tự nhiên cũng biết sau khi bản thân rời khỏi thành phố Tân Nam nhiều năm như vậy, muốn trở về chiếm một phần địa bàn cũng không hề dễ dàng. Chuyện đắc tội với người khác là tất yếu, thương trường như chiến trường, muốn vừa kiếm tiền lại không muốn gây thù hằn, đó là điều không có khả năng.

Bất quá nếu không phải là chuyện cực kì quan trọng, có thể ít gây thù thì vẫn nên tận lực tiết chế, có nhiều kẻ địch cũng không phải tình huống tốt đẹp gì.

Có điều lão lại không biết rằng, thằng con bảo bối của lão gần đây ở trên đường cứ thích lao thẳng về phía trước, đến cùng còn gặt hái cho lão không ít địch ý cùng chán ghét của người khác nữa.  p2haehyuk.wordpress.com

Giống như bọn Khưu Thành ngày đó xém bị đụng phải, còn phải trơ mắt nhìn chiếc xe xông thẳng tắp về mình. Không tránh không né không giảm tốc. Không biết chừng thằng khốn lái xe còn cảm thấy kích thích chơi vui quá chừng nữa đấy!? Có điều người đi trên đường một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, liền tính đến cuối cùng không tông phải ai, nhưng trong lòng mọi người cũng sẽ nhịn không được chửi một câu má nó.

Thêm vào thành phố Tân Nam cũng không rộng lớn bao nhiêu, thanh niên trẻ tuổi có của cải còn dám lái xe rông chơi khắp nơi như vậy chắc chắn không nhiều. Sau khi nghe ngóng ai nấy đều biết, tên này chính là con trai do vợ bé của Thẩm Định Quân sinh cho lão.

Con trai của Thẩm Định Quân tên là Thẩm Hàn Vũ, năm nay hai mươi mốt. Cha mẹ hắn diện mạo đều xinh đẹp, cho nên bộ dáng của hắn cũng khá bảnh. Về xuất thân, nguyên bản chuyện của người lớn cũng không thể đổ lên người thế hệ đi sau, muốn sinh ra trong gia đình thế nào, cũng không phải chuyện hắn có thể lựa chọn.

Thẩm Hàn Vũ là loại người nào cơ chứ, nói trắng ra là kẻ hám lợi. Hiện tại, ở trước mặt một ít nhà bọn họ chưa thể chọc vào, người này còn khá thành thật. Đúng chất bộ dạng thanh niên năm tốt, hài hước dí dỏm, tôn kính trưởng bối, hữu ái với người ngang hàng, vuốt mông ngựa cũng chụp được rất có trình độ. Nhưng nếu đổi thành mấy người thường bị hắn đạp chết cũng xoay thân không được, tên khốn kiếp này sẽ hoàn toàn biểu lộ ra một bộ mặt khác.

Lúc này từ phía nam trở lại thành phố Tân Nam, Thẩm Hàn Vũ liền có được một cảm giác ưu việt của người ở bề trên. Ở miền nam đã gặp phải nhiều cục diện lớn nhỏ, thành phố Tân Nam ở trong mắt hắn chỉ là một cái thôn bé tí ti. Một chốn nhỏ bé rách nát như vậy, ngay cả xe cũng không có được mấy chiếc, còn không biết xấu hổ kêu to ta đây là thành thị cái gì?

Khi cảm giác ưu việt này vừa xuất hiện, Thẩm tiểu gia liền đắc ý dào dạt, mà vừa đắc ý một cái thì hắn liền biến hình. Lúc lái xe trên đường còn hận không thể đi ngang, đồng thời cũng góp phần không nhỏ trong việc kéo hận thù cho cha hắn.

Lại qua hai ngày, Thẩm Tinh rốt cuộc cũng mang một đám ngọc thạch tới Gia Viên tiểu khu.

Lúc cô ấn vang chuông cửa, Khưu Thành đang nắm một ít ngọc nát trong tay để rèn luyện. Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu liền thuận tay đem ngọc thạch mới luyện đến một nửa bỏ vào một túi vải. A Thường bên cạnh thì bay nhanh đi đóng kỹ cửa ra vào nơi ban công, kéo kín bức màn.

Khưu Thành thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, phát hiện là Thẩm Tinh, liền mở cửa để cô vào nhà. Hiện tại ngay cả chuột đồng đều đã được chuyển lên lầu, trong phòng cũng chẳng còn gì không thể để người khác thấy. Bọn họ chỉ cần đừng để cho cô ra ngoài ban công là được. HAEHYUK8693

Bọn họ chung quy đã giao tế thời gian dài như vậy, Khưu Thành cũng không thể để cho cô lần nào cũng đứng ngoài cửa để giao dịch.

“Tạm thời chỉ có nhiêu đây thôi.” Thẩm Tinh ngồi trên sô pha, đem từng miếng ngọc thạch cô thu được mấy ngày nay, đặt trên bàn trà. “Anh nói muốn lấy loại có phẩm chất tốt chút đỉnh, cho nên tôi hiện tại không có thu ngọc vụn. Nếu anh cần, qua hai ngày nữa tôi có thể đi liên hệ xem sao.”

“Ngọc vụn còn cần một ít, lớn nhỏ không quan hệ, phẩm chất nhất định phải tốt.”

Khưu Thành mấy ngày này đều rèn luyện ngọc thạch, cho dù sau này có tiếp tục rèn luyện cũng không thể thay đổi được bản chất ngọc thạch. Lấy trình độ hiện tại của cậu, cũng chỉ có thể tiêu trừ một ít tạp chất bên trong ngọc, để cho linh lực trong ngọc thạch lưu thông càng thêm thông thuận, thiếu đi chút cản trở, cũng khiến cho từng miếng ngọc nát ngưng kết thành khối.

Ngọc có chất lượng tốt luyện ra cơ thạch liền có ngay linh lực sung túc. Nếu ngọc chất kém cỏi thì cho dù có hao phí bao nhiêu tinh lực cũng không thể hóa sự mục nát thành điều thần kỳ. Trong trường hợp đưa cậu một tảng đá, Khưu Thành dù có luyện cỡ nào, đến cuối thứ đạt được cũng chỉ là một cục đá.

“Anh tính lấy bao nhiêu?” Thẩm Tinh hỏi. Hôm nay, trạng thái tinh thần của Thẩm Tinh thoạt nhìn không tốt lắm, trong ánh mắt tràn đầy vằn đỏ, sắc mặt cũng xanh mét vàng vọt.

“Cô đại khái có thể lấy được bao nhiêu?” Khưu Thành hỏi ngược lại.

“Ấn theo anh nói, chỉ cần phẩm chất tốt chút, ước chừng còn có thể thu mua khoảng ba trăm cân.” Thành phố Tân Nam không phải là thành phố lớn, thị trường ngọc khí cũng không phát đạt như một vài thành phố lớn. Lúc trước vì tìm kiếm ngọc giá rẻ, cô mỗi ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hận không thể đem hai cái đùi chặt lun. Đến cuối cùng, cô cũng tìm được một nguồn cung cấp số lượng lớn.

“Đều được.” Khưu Thành nói xong, lại cùng Thẩm Tinh nói chuyện một chút về giá hàng đợt này. Hai người đợt trước đã hợp tác qua vài lần, về sau cũng tính tiếp tục hợp tác tiếp, cho nên cái giá Thẩm Tinh đưa ra cũng coi như phải chăng. Khưu Thành cũng không có mặc cả, cho cô không ít lợi nhuận.

Trả hết bột ngô, Khưu Thành nhịn không được lại hỏi: “Cô một mình đi lấy mấy thứ này không có chuyện gì chứ?”

“Ban ngày ban mặt sợ cái gì?” Thẩm Tinh hừ hừ đáp. HAEHYUK8693

“Vậy đi đường cẩn thận một chút.” Cô đã nói như vậy, Khưu Thành cũng không nói thêm gì. Sau khi tiễn đối phương vào thang máy, cậu liền trở về phòng.

Vào nhà, Khưu Thành phát hiện A Thường đã đem cửa thông đến sân phơi mở ra, bức màn cũng kéo qua hai bên, đèn trong phòng cũng bị tắt đi. Bởi vì lúc trước phải hạn chế lượng điện sử dụng, nên đã biến A Thường hiện tại thành người rất có ý thức tiết kiệm năng lượng. Mặc kệ là đèn điện hay là TV, thời điểm không cần dùng đều sẽ bị anh chàng tắt hết.

“Anh đứng đó chi vậy?” Khưu Thành thấy A Thường đứng ở bên lan can, liền cười hỏi hắn.

“!” A Thường quay đầu hướng cậu cười toe toét, nhưng không nói chuyện.

“Đang nhìn Thẩm Tinh à, như thế nào, không yên lòng để cô ấy một mình trở về?” Khưu Thành lúc này cũng đến gần bên lan can nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tinh đang rời khỏi chung cư.

“……” A Thường cúi đầu ngoáy ngoáy móng tay của mình, vẫn là không nói chuyện.

“Anh nếu không yên lòng, vậy có muốn đưa cô ấy về nhà không?” Khưu Thành quay đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt còn mang theo mỉm cười.

“Muốn đi sao?” A Thường ngẩng đầu trưng cầu ý kiến Khưu Thành.

“Đi thôi!” Khưu Thành vỗ nhẹ hắn một cái. Cậu muốn cho A Thường giao tiếp với người khác nhiều hơn chút, hi vọng hắn về sau trừ cậu ra, cũng có thể có thêm bạn hữu.

“Ô……” A Thường gãi gãi tóc, như là có chút buồn rầu, cuối cùng vẫn đi vào nhà, mỗi bước đi đều cẩn thận quay đầu nhìn Khưu Thành. Thấy cậu đứng ở trên ban công đầy mặt cổ vũ hướng cậu cười đến sáng lạn, trong lòng liền cảm giác việc mình làm là đúng đắn, vì thế anh chàng liền lưu loát mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi A Thường đi ra ngoài, Khưu Thành rất nhanh cũng rời khỏi phòng 1406, lên nóc nhà, đứng ở bên lan can, nhìn A Thường từ tiểu khu đi ra ngoài, rất nhanh liền đuổi kịp Thẩm Tinh.

Bởi vì là ban ngày, Thẩm Tinh không đi đường lớn, mà chọn đi dọc theo con đường xi măng hướng ra bờ sông mà bọn Khưu Thành hồi trước đều đi múc nước mỗi ngày. Bên kia có một chiếc cầu, qua khỏi cầu, lại đi hơn mười phút là đến khu dân cư mà nhà Thẩm Tinh hiện đang sinh sống. HAEHYUK8693

Rời khỏi tiểu khu Gia Viên, A Thường nguyên bản vẫn theo bản năng muốn che dấu hành tung chính mình. Thế nhưng khi hắn quay đầu lại, gặp Khưu Thành đang đứng trên nóc nhà hướng mình tươi cười, trong lòng hắn không biết làm sao lại nảy lên một ý nghĩ thực kiên định.

Tuy rằng khoảng cách có điểm xa, ánh mắt A Thường dù tốt, cũng thấy không rõ lắm, thế nhưng hắn biết, Khưu Thành lúc này khẳng định đang cười rất vui vẻ với hắn.

Vì thế A Thường liền phồng lên dũng khí, có chút khẩn trương đi chính giữa đường xi măng. Hắn đầu tiên là đi ở phía sau lưng Thẩm Tinh, sau lại không được tự nhiên đi đến bên người cô.

Thẩm Tinh mới đầu thì hơi hoảng sợ. Chẳng nghe được tiếng bước chân nào mà bên cạnh lại đột nhiên nhảy ra một người, dù cho là ai cũng đều bị dọa đến nhảy dựng. Đợi cô thấy rõ ràng người tới, trong lòng liền giảm bớt kích động. A Thường cô cũng gặp qua vài lần, tuy rằng vẫn chưa nói chuyện, nhưng cô biết hắn là em họ của Khưu Thành, mà dường như đầu óc của người này cũng không được bình thường.

“Anh đi cùng tôi làm gì?” Lúc nói chuyện với A Thường, thái độ của Thẩm Tinh không tự chủ được hòa khí không ít.

“……” A Thường lại quay đầu nhìn Khưu Thành liếc mắt nhìn, thấy cậu còn đứng nơi đó, trong lòng nhất thời liền lấy được dũng khí. Anh chàng vừa nghiêm túc lại có tí tính trẻ con nói: “Đưa cô trở về.”

“Tôi không cần người đưa về, anh trở về đi!” Nếu thật sự để cho hắn đưa mình về nhà, Thẩm Tinh lát nữa còn phải lo lắng đối phương có thể nhớ đường quay về không.

A Thường lại không nói chuyện, chỉ im lặng đi ở bên người cô. Thẩm Tinh lúc này cũng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ở nơi cao nhất chung cư của tiểu khu Gia Viên, có một người đàn ông đang đứng bên lan can nhóc nhà. Không cần phải nói, người kia khẳng định là Khưu Thành. Cô biết ở chung cư kia, căn bản không người nào khác có thể lên nóc nhà được. EditbyNhuY

Tháng sáu, ánh mặt trời có chút gay gắt. Hiện tại đã sắp đến bốn giờ chiều, vậy mà ông mặt trời trên cao vẫn còn rất to lớn. Trời xanh mây trắng phản chiếu lên mặt sông ven đường, còn có thân ảnh hai người sóng vai mà đi. Thẩm Tinh ôm một túi bánh ngô trong lòng, bên cạnh lại có một người đàn ông cao lớn cường tráng đi cùng.

Cô biết, tại nóc nhà cách đó không xa, còn có một người đang yên lặng nhìn vào bọn họ một cách chăm chú. Thần kinh buộc chặt của Thẩm Tinh rốt cuộc đã có thể thả lỏng, giờ khắc này, cô cảm giác chính mình thực an toàn.

Bất tri bất giác, nước mắt đã mơ hồ hai mắt, cô biết, đây là giọt nước mắt của sự an tâm cùng ấm áp, chỉ khi cảm thấy được hạnh phúc mới có thể chảy ra……

“Cút! Cút đi! Cút! Cút! Cút!……” Hai người Thẩm Tinh còn chưa tiến vào sân, liền nghe thấy tiếng quát to cuồng loạn liên tiếp cùng một trận đập phá lách cách leng keng.

“Mày dù gì cũng là một bác sĩ, tại sao một chút tố chất cũng không có? Mày bình thường ở trong bệnh viện cũng làm như vậy? Tao như thế nào lại có thể sinh ra đứa con gái như mày, chưa lập gia đình đã sinh con còn chưa tính, thế nhưng còn……” Nghe được thanh âm này, Thẩm Tinh ngoài cửa trong phút chốc liền đen mặt.

“Cút! Ông cút đi! Cút!” Thẩm Nguyệt giận đến nổi không thể kiềm chế, tiếng mắng chửi người cô sẽ không nói, hiện tại chỉ có thể không ngừng đập đồ biểu đạt phẫn nộ chính mình.

“Ông đi đi, tôi sẽ không đồng ý ly hôn.” Mẹ của Thẩm Tinh lúc này thản nhiên nói.

“Bà đừng hành động theo cảm tình, thừa dịp tôi bây giờ còn dễ nói chuyện……”

“Cút!” Lời Thẩm Định Quân còn chưa dứt, Thẩm Nguyệt liền phanh một cái đem chiếc vò tráng men đập vào chân hắn.

Trong một trận tiếng hỗn loạn, Thẩm Định Quân cuối cùng vẫn rời đi. Thởi điểm đẩy ra cánh cổng rách nát ngoài sân, lão cũng vừa vặn đụng phải Thẩm Tinh cùng A Thường.

Đối mặt với cha ruột của mình, Thẩm Tinh liền thay đổi tính tình nóng nảy thường ngày. Cô cái gì cũng không nói, chỉ lạnh lùng đứng ở cửa, im lặng nhìn lão đi qua trước mặt, ra đầu ngõ, khởi động ô tô ly khai.

“A Thường, tôi đã về tới nhà, anh tự mình tìm đường về được không?” Thẩm Tinh hỏi A Thường bên cạnh.

“Được.” A Thường gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng. EDITBYNhuY

“Vậy anh đi về trước đi, nhà chúng tôi có chút việc, lần tới lại dắt anh qua đây chơi.” Thẩm Tinh hống hắn.

“……” A Thường cau mày, nhìn thoáng qua sân nhà Thẩm Tinh. Hắn phải lập tức trở về tìm Khưu Thành, một chút cũng không muốn vào nhà họ chơi đâu.

“Sao mẹ lại không ly hôn với lão?” Chị của Thẩm Tinh, Thẩm Nguyệt một bên lau nước mắt một bên ngồi xổm trên đất, nhặt từng mảnh gốm vỡ. Thời điểm vừa trút cơn giận hồi nãy thì không thấy gì, lúc này cô lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhà của cô có mấy cái bát đĩa, đều đã bị cô đập nát.

“Con gái ngốc, nhiều năm như vậy đều chịu đựng được, bây giờ thì tính là gì?” Mẹ Thẩm Tinh vẫn như trước giữ vững bộ dáng sạch sẽ ngay ngắn lại chỉnh tề của mình. Bà sửa sang lại phần tóc rối loạn nơi thái dương, hạ thấp người cùng cô con gái lớn nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

“Mẹ một ngày không cùng lão ly hôn, lão liền phải gánh trên lưng tiếng xấu kẻ bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi vợ con nuôi vợ bé ở bên ngoài. Người đàn bà kia cũng phải chịu tiếng vợ bé nhiều thêm một ngày, con của lão cùng bị người ta khinh là con riêng. Chuyện này chúng ta không nên gấp gáp, cứ để cho bọn chúng lo lắng là được.”

A Thường ra khỏi ngõ nhỏ, lại dọc theo lối cũ đi một đoạn, rẽ sang một con đường khác, rất nhanh liền có thể nhìn thấy toà chung cư nhà họ. Anh chàng ngẩng đầu quan sát, trông thấy Khưu Thành vẫn còn đang ở đó, liền vội ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới.

Anh chàng thật hận không thể gắn thêm đôi cánh, còn hận bản thân tại sao không thể giống như viên đạn bắn ra từ khẩu súng đen đúa hay chiếu trên TV, chỉ cần mất chút ít thời gian là có thể bay đến bên cạnh người kia rồi…
Bình Luận (0)
Comment