*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên hạ thái bình vốn là chuyện tốt, Khưu Thành chỉ lo lắng mọi chuyện chẳng hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Lại qua hai ngày, Thẩm Tinh đi đến tiểu khu Gia Viên, nói cho Khưu Thành biết, kế hoạch mua bốn căn hộ hôm trước đã bay biến, do hai chủ nhà sau khi xem tin tức phát thanh đã thay đổi chủ ý.
Ngược lại một chủ căn hộ khác đang coi trọng căn nhà nhỏ mà Thẩm Tinh đã mua được trong nội thành. Vị trí tầng gác cũng khá tốt, chỉ là phòng ở có hơi cũ một chút, thế nhưng dùng căn hộ trong tiểu khu Gia Viên để đổi lấy, so ra vẫn tương đối có lời.
Song phương đã thỏa thuận, nên Thẩm Tinh mới qua đây hỏi Khưu Thành xem, buổi sáng ngày mai cậu có thời gian rãnh để đi một chuyến đến sở địa chính, sang tên căn hộ kia không?
“Chuyện bên cô tiến hành thế nào rồi?” Đàm xong tình huống mấy căn hộ ở tầng mười bốn, Khưu Thành thuận miệng liền hỏi về chuyện của Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh cầm hai trăm cân bột ngô Khưu Thành đưa, mới không bao lâu, đã tạo ra một ít thanh danh ở thành phố Tân Nam. Tuy rằng thanh danh này không nhất định là quá dễ lọt tai.
Khưu Thành ở trong chợ đêm đã từng nghe người ta nhắc tới: “Con gái thứ hai của Thẩm Định Quân”, thậm chí có người còn đánh giá cô: ‘Lì lợm khó chơi, xuống tay mau.’
“Tôi đang vừa ý một nhà xưởng, nhưng còn thiếu ít tiền vốn.” Thẩm Tinh nói.
“Có dự tính gì không?” Khưu Thành hỏi cô. haehyuk8693
“Anh đã từng nghe nói qua ‘Trang trại nuôi cá’ chưa?” Thẩm Tinh hỏi.
“Chưa.” Khưu Thành lắc đầu, cậu quả thật chưa từng nghe qua cái tên này.
“Nó còn được gọi là ‘Hệ thống hồ nước nuôi cá tái chế trong nhà’. Tôi tính sẽ làm cái này tại khu xưởng kia. Nghe nói ở khu phía đông, kỹ thuật này hiện tại đã tương đối phổ biến rồi.” Thẩm Tinh nói.
“Muốn đưa kỹ thuật mới vào khẳng định cần một ít phí tổn, nếu mời được cả nhân viên kỹ thuật đến thì tốt hơn.”
Khưu Thành cảm giác chủ ý này cũng không tệ lắm. Đầu năm nay nếu nuôi cá ở bên ngoài, chỉ sợ chưa đến vài ngày đã bị người khác vụng trộm vớt hết. Bởi vậy, nuôi cá trong nhà là cách tốt nhất, hơn nữa, phí tổn nuôi cá so với các nghề nuôi trồng khác vẫn thấp hơn một ít. Nếu dự định nuôi gà vịt này nọ, chỉ mỗi việc ấp ra gà con cũng đã tiêu phí một số tiền lớn.
“Phần mái được đúc bằng xi măng, tôi đã đi xem qua, rất rộng rãi thoáng đảng, cũng đủ rắn chắc nữa. Trong dự định của tôi, tôi tính dựng một ít nhà kính ở phía trên, nếu thuận lợi, ngay mùa đông năm nay liền có thể sản xuất. Trước chịu khổ vài năm, đợi sau này vào ngày nào đó nông sản không còn đáng giá tiền, giá đất đai lại tăng lên, chúng ta sẽ đem nhà máy này bán đi, cũng có thể kiếm chút giá chênh lệch.”
Thẩm Tinh nói xong, liền mím môi, nhìn về phía Khưu Thành, bên trong đáy mắt rõ ràng mang theo sự chờ mong.
“Nói đi, muốn nhờ tôi làm gì?” Khưu Thành lúc này cũng nghiêm túc hơn hẳn.
“Trong tay tôi hiện tại không còn bao nhiêu tiền vốn, ngay cả hai trăm cân bột ngô cũng là của anh. Con việc ly hôn của mẹ tôi, trong thoáng chốc đại khái cũng không thành, muốn lấy được chút này nọ từ phía kia quả thực chả khác nào cắt thịt bọn họ…” ChiDuocPostTAIp2haehyuk
Thẩm Tinh nói xong câu lại có điểm ngượng ngùng. Cả một kế hoạch lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào chính cô căn bản không xử lý nổi. Nói cho cùng, mọi chuyện còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Khưu Thành.
“Đại khái cần bao nhiêu bột ngô? Nếu tôi bỏ vốn, bên cô sẽ làm những gì?” Chuyện này không thể so bì như bên Vương gia chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, Khưu Thành phải hỏi rõ ràng mới yên tâm được.
Về phần người nhà họ Vương, mỗi ngày làm bao nhiêu đậu hủ đều mang ra ngoài bán, chỉ nháy mắt là có thể thu hồi được toàn bộ bột ngô. Nhưng còn kế hoạch của Thẩm Tinh, một mặt phải bỏ không ít tiền vốn vào, một mặt còn không biết đến lúc nào mới có thể thu được lợi nhuận, mức độ mạo hiểm cũng khá lớn.
“Khu xưởng kia, đại khái cần năm trăm cân bột ngô trở lên để mua vào tay, còn có việc đưa vào kỹ thuật mới cùng chuyện mua cá con, thiết bị. Tôi đã đại khái tính toán sơ bộ, ước chừng cũng mất khoảng bốn đến năm trăm cân bột ngô, hơn nữa còn phải mời công nhân viên, tổng cộng chắc hơn một ngàn cân bột ngô là cùng.” Thẩm Tinh nói ra tính toán của chính mình.
“Một ngàn cân là được rồi sao?” Khưu Thành thật sự rất hoài nghi.
“Chung quy sẽ không vượt qua một ngàn năm trăm cân.” Trước mắt Thẩm Tinh cũng chỉ có thể đưa ra cam đoan như vậy.
“Vậy được rồi, còn tiền lời sau khi kiếm được sẽ phân chia thế nào?” Khưu Thành hỏi.
“Chia đều.” Thẩm Tinh không khách khí nói. Với kế hoạch xây trường ngư trường này, cô đã có ý định sẽ dốc toàn lực làm việc, nếu lấy không được một nửa hoa hồng, nhiệt tình của cô khẳng định sẽ suy giảm một cách trầm trọng.
“Hôm nay, cô trở về trước làm ra một phần hợp đồng, đến buổi sáng ngày mai mang đến sở địa chính.”
Khưu Thành vốn không phải là loại hình nhân tài ưa phấn đấu, đối với chuyện muốn vượt trội hơn người, cậu cũng không có khát vọng mãnh liệt gì. Sau này có kiếm về bột ngô thì cũng chỉ đặt một chổ, còn không bằng đầu tư cho Thẩm Tinh, trên cơ bản cậu vẫn tương đối coi trọng người con gái Thẩm Tinh này.
“Được thôi, cứ quyết định như vậy đi!” Thẩm Tinh lộ rõ sự vui mừng trên khuông mặt.
“Nhóm bột ngô đầu tiên ước chừng phải giao vào thời điểm nào?” Khưu Thành hiện cũng không có nhiều bột ngô như vậy. Lần trước đi tỉnh thành, cậu cũng không dự đoán được bản thân sẽ đột nhiên cần nhiều bột ngô như vậy, thậm chí còn đem bột ngô mới kiếm được trước đó đều đổi hết thành đậu nành.
“Tốt nhất là trong vòng mười ngày. Mấy ngày nay, tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với đối phương, tận lực ép giá.” Thẩm Tinh đáp.
“Tôi biết rồi.” Khưu Thành gật đầu đáp ứng. Nếu như là trong vòng mười ngày, thì việc kiếm đủ bột ngô cũng không tính là quá khó. Tiếp qua vài ngày nữa, số khoai tây trong mấy căn hộ 1502,1503,1504 và 1506 đều có thể thu hoạch được. Đến thời điểm ấy, bọn họ chỉ cần kéo chúng đến chợ đêm đổi thành bột ngô, năm trăm cân khẳng định là không thành vấn đề.
Ngày hôm sau, Khưu Thành mang theo A Thường đi một chuyến tới phòng quản cục, trước đem căn hộ 1402 sang tên, sau đó lại cùng Thẩm Tinh ký kết văn bản hợp đồng. EditNhuY
Khưu Thành còn nhớ rõ bản thân lúc trước đã hứa với A Thường chuyện mua xe. Cho nên trong hơn mười ngày kế tiếp, cậu vừa phải lo năm trăm cân bột ngô giao cho Thẩm Tinh, vừa phải bắt tay vào việc chuẩn bị mua xe, áp lực vẫn có một chút.
Mà khi đã có áp lực, Khưu Thành mỗi khi ra quán vào buổi chiều đều nổ lực cần mẩn hơn so với trước kia nhiều. Hiện tại, cậu đã không còn làm các loại rau hẹ muối và hành muối, ngược lại các loại tương ớt chua cay thì bắt đầu được gia tăng về sản lượng.
Ban công lớn của căn hộ 1501 cùng 1502 đều trồng rất nhiều ớt. Mỗi ngày, bọn họ đều có thể thu hoạch không ít tiêu lúc sáng sớm. Khưu Thành đem toàn bộ ớt làm thành các loại tương ớt khác nhau, chủ yếu có tương ớt trộn tỏi, tương ớt cà chua cũng được bỏ thêm các loại gia vị như sa tế. Nhờ có khẩu vị vừa miệng, hơn nữa giá cả phải chăng, nên lượng tiêu thụ cũng tương đối khá.
Cùng với việc các loại tương ớt được làm càng ngày càng nhiều, vì để tránh xuất hiện thảm trạng mỗi lần băm ớt làm tay bị nóng rát rồi vô tình chét lên trên mặt, Khưu Thành đã lùng sục trong chợ đêm đào ra một ít trang bị để xay ớt. Kỳ thật đó chỉ là một cái cối xay thịt bằng tay. Tuy vẫn là làm bằng tay, nhưng so với tình trạng dùng dao phay băm bớt vẫn lợi rất nhiều mặt.
Mỗi buổi sáng khi đã làm xong việc đồng án, Khưu Thành đều phải đem số ớt vào buổi sáng cùng đêm qua sau khi đã được rữa sạch phơi khô, mang đến chổ cối xay thịt, cùng A Thường hợp lực nghiền nát, rồi mới chế biến thành các loại tương ớt khác nhau.
Suy xét đến thói quen ăn cay của người địa phương, Khưu Thành còn nhạy bén bắt kịp thị hiếu, không ngừng chăm bón ra những cây ớt non, kéo đến chợ đêm bán.
Từng gốc cây treo lủng lẳng những trái ớt non xanh tươi, tốc độ bán cũng so với hành lá rau hẹ nhanh chóng hơn. Có vài người địa phương, vừa ngắt xuống một trái ớt đã bỏ tọt vào trong miệng nhai nuốt, A Thường đứng một bên nhìn xem, chỉ có thể trưng khuôn mặt tuấn tú, hận không thể nhăn thành cái bánh bao.
“Sao vậy, cậu không ăn được ớt hả?” Vị đại tỷ sau khi cắn tươi trái ớt, còn cười hì hì hỏi A Thường. Cô gái này cũng là khách quen của sạp Khưu Thành bọn họ. Gặp A Thường bộ dạng ưa nhìn, lại có chút giống với trẻ con, nên cô có đôi khi sẽ chọc hắn vài ba câu.
“Từng chút một thôi.” A Thường phồng phồng khóe miệng, nghiêm túc trả lời.
“Ai u, chỉ có thể ăn từng chút một hả? Vậy là không được rồi, ăn không hết trái ớt là tương lai không cưới được vợ đâu đó!” Vị đại tỷ thấy A Thường đáp lại cô, liền cười đến càng vui vẻ.
“Tôi có vợ rồi nhé!” A Thường hơi hơi nâng cằm, đầy mặt tự tin tràn đầy.
“Đây là bột ngô thừa của cô.” Khưu Thành vội vội vàng vàng đem túi bột ngô trả lại cho đối phương, cắt đứt đề tài nói chuyện của hai người.
“Khi nào hai người mới bày sạp tiếp vậy, tôi còn chờ mua sa tế của nhà các cậu đó. Ai nha, hôm nay lại không mua được rồi, mua ớt trở về tôi cũng không tự làm được, nhà tôi cũng không có dầu.” Cô gái kia tiếp nhận gói bột, bỏ vào cái túi mua sắm đeo lên trên vai, rồi ngẩng đầu hỏi Khưu Thành.
“Đại khái là vào ngày kia.” Khưu Thành nhanh chóng trả lời. Bọn họ gần nhất, đều cách một ngày sẽ ra quán một lần.
“Được, tới khi ấy tôi lại đến sạp nữa.” p2haehyuk.wordpress.com
“Khưu Thành, cho chú nữa cân sa tế coi.” Lúc sắp tới giờ dẹp sạp, lão Hồ cũng lo lắng không yên chạy tới. Lão Hồ dạo này cũng không ra bày sạp nữa, mấy món hải sản mới đem về trước kia cũng đã sớm bán xong.
“Sa tế đã bán hết rồi, chỉ còn dư lại chút tương ớt tỏi, chú muốn mua không?” Khưu Thành đáp. Do trong tương ớt tỏi không có dầu, nên nó mới trở thành món bán chậm nhất trên sạp hàng.
“Ai nha, đều do thằng cháu của chú làm trễ việc. Cái thằng nhóc đầu gỗ đó, nói chuyện với nó kiểu gì cũng đều nói không thông hết.” Không mua được sa tế, lão Hồ cảm giác thực thất vọng.
“Cậu ấy vẫn như vậy à?” Khưu Thành nghi vấn. Người cháu trai của Lão Hồ do lần trước lúc đi xuống phía Nam đã gặp qua vài tình huống nguy hiểm, có điểm bị doạ sợ, nên không muốn cùng cậu của mình ra ngoài nữa. Anh ta tính ở lại trong nội thành, tìm một công việc làm không chết đói sống qua ngày cho xong.
“Thằng nhóc ấy chỉ là đồ gân gà, việc đi buôn này chẳng phải chỉ là nô đùa cho qua thôi đâu.” Lão Hồ nói xong lại ngắm ngắm cái lều bên cạnh, nói:“ Chú thấy thằng nhóc Vương Thành Lương này rất khá, ngày sau chú thử hỏi nó xem.”
“Chú đừng đi tìm cậu ta, hồi trước anh hai của cậu ta muốn chạy ra ngoài bắc làm ăn, cha cậu ấy sống chết không chịu, cuối cùng liền không thể đi được.”
Khưu Thành hiện tại cũng coi như tương đối hiểu rõ tình huống nhà Vương gia. Vương lão cha căn bản không muốn người nhà mình đi ra ngoài mạo hiểm. Trong mắt của ông, không có cái gì so được với cả nhà họ có thể thái thái bình bình sống cùng nhau, hơn nữa tuy ngoài mặt ông không biểu lộ gì, trong lòng kỳ thật vẫn có điểm thiên vị đứa con út.
“Haizz, quá đáng tiếc. Một chuyện làm ăn tốt như vậy, cứ thế mà bị gián đoạn. Nếu tìm không thấy người giúp đỡ, chú một người cũng đảm không được chuyện này.” Lão Hồ thở dài nói.
“Sao lại đi miền nam nữa? Khu phía đông chú thấy thế nào? Thẩm Tinh qua mấy ngày nữa có thể sẽ đến đó một chuyến.” Khưu Thành hỏi hắn.
“Ai nha, chỉ là một cô nhóc, chú có thể làm ăn gì với một cô bé như thế chứ?” Lão Hồ phất phất tay, cảm giác đề nghị của Khưu Thành hoàn toàn không đáng tin.
Tuy đối với lão vô sĩ như hắn mà nói, có thể cùng một cô gái trẻ tuổi bôn ba cũng là một chuyện rất tuyệt. Bất quá buôn bán dù sao cũng là buôn bán, cô nhóc kia dù sao cũng chỉ là con gái, nếu gặp phải chuyện gì, người ta chỉ cần vung một cánh tay là có thể giải quyết xong ngay. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn phải cùng gánh trách nhiệm chung nữa. HAEHYUK8693
“Cô ấy hiện tại đang cần hai thủ hạ, cháu thấy lần này giống như có công việc lớn rất quan trọng, bằng không một cô gái chân yếu tay mềm như cổ sao dám ra ngoài một mình?” Khưu Thành nở nụ cười.
“Rất có thể ha, còn thuê cả hai thủ hạ nữa, để nay mai chú hỏi cô nhóc xem.” Thẩm gia vốn rất nổi danh tại thành phố Tân Nam. Thẩm Tinh hiện tại lại đem thanh danh chính mình gây dựng khắp nơi, thêm chuyện cô còn đến chợ đêm đi tìm Khưu Thành vài lần, nên ấn tượng của lão Hồ đối với cô coi như khá sâu sắc.
Buổi tối khoảng chín giờ, sau khi bán xong lọ tương ớt tỏi cuối cùng, Khưu Thành cùng A Thường thu quán về nhà. Lúc đi qua sạp hàng ở ngả ba đường, Khưu Thành đảo mắt nhìn quanh, thấy bên trong chổ tập trung hạt giống của cửa hàng nhiều thêm hạt giống cây phật thủ, cậu liền tính vào mua vài hạt đem về trồng.
“Hạt giống phật thủ bán thế nào vậy?” Khưu Thành hỏi chủ cửa hàng.
“Giống mấy cái khác, ba hạt mầm đổi một lạng bột ngô.” Chủ cửa hàng nghe cậu nói chỉ cần một ít hạt mầm lẻ tẻ, nên cũng không quá nhiệt tình tiếp đón, chỉ ngồi ở phía sau quầy, xa xa nhìn.
Khưu Thành vẫn theo thói quen tính vươn tay đến trong ô vuông bằng gỗ để lựa chọn, cầm lấy mấy hạt mầm cây su hào, dùng linh lực tra xét sinh mệnh lực của chúng nó. Hiện nay, cậu đã làm chuyện này rất thuần thục. Trong nhà nếu muốn trồng cái gì, cậu đều sẽ chọn lựa hạt giống trước, trên cơ bản hạt giống đã được cậu lựa chọn ra, đều sẽ không có thứ không tốt.
Linh lực trong bàn tay chậm rãi bọc lấy mấy hạt giống, rất nhanh liền bắt được liên hệ cùng linh khí mỏng manh ẩn chứa bên trong hạt mầm. Mỗi một hạt đều là một sinh mệnh. Xuyên thấu qua lớp linh khí, Khưu Thành phảng phất có thể nhìn thấy hình dạng của chúng nó…
“Này!” Vài giây sau, Khưu Thành nhíu chặt mày lại
“Làm sao?” Chủ quán ở đối diện bị cậu doạ cho hoảng sợ.
“Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ ra thời tiết này mà trồng phật thủ có điểm chậm chạp.” Khưu Thành yên lặng đặt mấy hạt giống trong tay trở về, rồi đẩy xe ba bánh cùng A Thường ly khai.
“Mua hàng kiểu gì vậy!?” Thấy sinh ý không đàm thành, bà chủ cửa hàng có điểm mất hứng. Dù sao thu được một lạng bột ngô cũng tốt hơn là không có à.
Giờ phút này, Khưu Thành đang đi qua dòng người đông đúc trong chợ đêm.
Người đi bộ trong chợ như nước chảy không ngừng, bọn họ ai cũng không biết, tai hoạ từ giống cây trồng đã vươn tới mảnh đất này mất rồi.
Vừa nãy lúc dùng linh lực tra xét vài hạt giống kia, Khưu Thành đã rõ rệt cảm giác được một chuyện không thích hợp. Những hạt giống kia căn bản không giống như những hạt mầm mang theo khí tức. Liên tưởng đến cây su su chủ yếu được gieo trồng ở phía Nam, Khưu Thành suy đoán số hạt giống kia hẳn là được đưa từ nơi hạt giống xảy ra vấn đề ở phía Nam tới. p2haehyuk.wordpress.com
Nhưng cậu lại không thể nói chuyện này ra được. Khưu Thành biết, những hạt giống có vấn đề từ miền nam được vận chuyển đến đây, tuyệt không chỉ có mỗi loại su hào. Sự biến chuyển của chuyện này đã không phải là thứ cậu có thể ngăn cản. Cho dù cậu có nói ra cũng chẳng có gì hữu dụng, thậm chí ngay cả chủ cửa hàng kia cũng sẽ không tuyệt đối bởi vì đôi ba câu của cậu mà dừng việc buôn bán những hạt mầm này.
Nếu thật sự nói rõ, trừ bại lộ sự dị thường của bản thân, cậu căn bản cũng chẳng thể giúp đỡ thêm gì.