Hậu Thảm Họa

Chương 88

Đợi đến khi thời kì dân chúng tại thành phố Tân Nam đổ xô đi đổi tiền mới cơ bản qua đi, Khưu Thành mới cùng A Thường đi đến một ngân hàng gần tiểu khu Gia Viên nhất để đổi tiền. p2haehyuk.wordpress.com

Trừ tiền giấy mười đồng có mệnh giá cao nhất, bọn họ còn đổi một ít tiền lẻ về. Trong số tiền lẻ đổi về, đồng nhỏ nhất có mệnh giá là một xu, một tờ tiền giấy nho nhỏ mỏng manh, gia công rất tinh xảo, hoa văn màu sắc trên tờ tiền đều rất dễ nhìn. A Thường sau khi về tới nhà, liền đem từng tờ tiền giấy đặt trên bàn trà, hưng trí bừng bừng nhìn hơn nửa ngày.

Cùng với việc phát hành tiền mới và nguồn cung ứng lương thực sung túc, toàn bộ thị trường trong nước đã dần dần khởi sắc trở lại. Công ty China Mobile cùng công ty China Unicom đều trước sau khai trương buôn bán.

Năm năm qua, tuy rằng thời gian đó đối với mọi người chính là tai họa, thế nhưng khoa học kỹ thuật của nhân loại không phải hoàn toàn ngừng trệ. Trong vòng chín tháng, rất nhiều sản phẩm điện tử lại thâm nhập vào cuộc sống của người dân trong nước.

Đặc biệt số tài khoản di động mới không ngừng tăng, hiện tại trên cơ bản là mỗi người một cái. So với giá lương thực, giá của những dịch vụ này thật sự quá rẻ, người xài di động nhiều, mạng internet lại càng náo nhiệt hơn. editNhuY

Khưu Thành cũng thường xuyên lên mạng tìm hiểu một ít tin tức, nghe một vài cư dân mạng bàn tán. Quốc gia của họ hiện đang dưa vào việc bán ra hàng mẫu nghiên cứu “Một cơ hội sống”, từ đó đổi được không ít lương thực từ các quốc gia khác.

Phải biết rằng nghiên cứu cũng có tiêu hao. Lúc trước Khưu Thành đã thông qua bong bóng cùng danh nghĩa của Dư Hoành Trụ thành công đưa ra ngoài “Giải trăm độc”. Dù sao đan dược cũng có số lượng hữu hạn, mấy tháng trôi qua, cho dù là sở nghiên cứu nơi trực tiếp thu được hàng mẫu từ giây phút đầu tiên, nay cũng đã tiêu hao đi bảy tám phần.

Mấy lần Khưu Thành xuống phía Nam phân phát “Giải trăm độc” trước đó, trừ trị bệnh cứu người, còn cung cấp thêm tài liệu sung túc cho mấy tổ chức nghiên cứu. Chính phủ địa phương mỗi khi lấy nước từ các giếng hay thùng nước đã được Khưu Thành bỏ “Giải trăm độc” vào, bên cạnh việc giữ lại chút hàng mẫu cho các tổ chức nghiên cứu nhiệt tâm nhà mình, bọn họ còn đưa ra nước ngoài tiêu thụ không ít. haehyuk8693

Nghe nói bọn họ dùng số hàng mẫu này đổi về không ít lương thực, tuy giá của mỗi một phần hàng mẫu chung quy vẫn có hạn, nhưng trên thế giới có nhiều quốc gia như vậy, mỗi nước lại có không ít sở nghiên cứu, tích tiểu thành đại. Có thể tưởng tượng, bọn họ lúc này buôn bán lời biết bao nhiêu.

Theo internet phát triển, việc mua hàng qua mạng cũng dần dần trở lại cuộc sống thường nhật của con người. Bất đồng với tình huống mọi người chỉ nhận bột ngô để thanh toán trước đây, hiện tại do chính phủ đã mở kho bán lương thực, vài loại lương thực chủ yếu được định giá rõ ràng, giá trị tiền mới cũng có được công nhận của đại đa số dân chúng. Nên sau khi đồng tiền mới được đưa vào lưu thông, việc mua hàng qua mạng liền tiện lợi hơn nhiều.

Bên Khưu Thành cũng mở một cửa hàng online tại gia, chuyên bán các loại tương ớt và chao.

Số chao bên nhà họ Vương làm vào mấy tháng trước trên cơ bản đã có thể mở hủ,  mỗi ngày tính ra đều có chao để bán. p2haehyuk.wordpress.com

Trong vấn đề tiêu thụ chao, bên Vương gia hiện tại xem như phó thác cho Khưu Thành. Bọn họ gần đây đã mua bán đậu phụ trở lại, mỗi ngày chỉ làm đậu hủ non và chao đã tiêu phí không ít thời gian. Do đó Khưu Thành bên này liền chủ động đem công tác tiêu thụ chao ôm đồm vào người.

Cậu hiện tại chỉ có vài người trợ giúp, nhiều nhất thì để Chu Tuyền mang theo tụi nhỏ giúp đỡ. Về phần đóng gói giao hàng, bọn họ chỉ cần ba hai cái là làm xong, dù sao bán một lọ tương ớt cũng là bán, bán thêm một lọ chao thì cũng như vậy thôi.

Giao dịch trên internet phát triển, ngành chuyển phát nhanh tự nhiên cũng nở rộ theo. Lúc khởi đầu có điểm hỗn loạn, bọn Khưu Thành còn bị mất hàng, sau này chờ cho mấy công ty chuyển phát nhanh trong thành phố chậm rãi tạo dựng danh dự, tình trạng này mới cải biến tốt hơn.

Giống như tại Tân Nam nếu như muốn gửi chuyển phát nhanh trong nội thành, lệ phí bình thường chỉ thu ở mức 2 xu. Một nhân viên chuyển phát nhanh nhận hàng đưa hàng, trừ đi phần tiền thu được cần phải nộp lên công ty, mỗi ngày chạy hai ba mươi chuyến, trên cơ bản cũng đủ nuôi gia đình sống tạm.

Bất quá nơi mà bên Khưu Thành cần chuyển hàng đến nhiều nhất vẫn là khu vực tỉnh lị. Chuyển phát nhanh bên tỉnh thành phát triển sớm hơn bên thành phố của bọn họ. Trước khi tiền mới được phát hành, bên đó đã có tới mấy công ty chuyển phát nhanh quy mô lớn. Mỗi lần giao hàng đến tỉnh lị, bọn Khưu Thành chưa bao giờ gặp phải tình huống mất hay thiếu hàng.

Giữa trưa hôm nay, Khưu Thành cùng A Thường sau khi cho lũ heo ở tầng mười lăm ăn, từ trên lầu đi xuống, trở lại 1406, lấy trong tủ lạnh ra mấy que kem, đưa xuống cho mấy người làm việc dưới lầu. haehyuk8693

Trước mắt đã tiến vào trung tuần tháng chín, vậy mà thời tiết vẫn nóng bức như cũ. Mỗi lần ngóng ra ngoài cửa sổ liền trông thấy dương quang chói lóa cả mắt. Mọi người làm việc hơn nữa ngày, đều đã ra một thân mồ hôi. Gặp bọn Khưu Thành đưa kem tới, người người đều có vẻ vô cùng cao hứng, nhất là hai đứa nhỏ nhà thím Trần cùng thằng bé sống ở tầng chín.

Kem que này là Khưu Thành mua từ trong chợ đêm về, do người địa phương dùng đậu xanh chế biến. Cách làm trước là đem đậu xanh bỏ thêm đường trắng ngao cho thật nhuyễn, rồi đem cả nước và xác đậu đặt ở trong khay làm đá, cắm vào que tre rồi đông lạnh. Một cây bán giá một xu, mấy đứa nhỏ trong thành phố thường thường sẽ quấn lấy cha mẹ đòi mua cho chúng.

Lúc hai người Khưu Thành thu quán sẽ đem bột ngô đi đổi. Người bán kem cây kỳ thật càng thích lấy bột ngô hơn, Khưu Thành đưa cho hắn một cân bột ngô, có thể cầm về mười lăm cây kem.

Thời điểm mọi người đang ăn kem cây nghỉ ngơi, bên phía cầu thang lại vọng đến tiếng chạy bộ cùng với thanh âm nói chuyện lớn tiếng của mấy đứa nhỏ. Ngay khi tiến vào phòng, bọn họ lại càng lớn tiếng ồn ào: “Oa! A Thường mấy anh được ăn kem cây nha!”

Không cần phải nói, đây chính là mấy đứa nhỏ bên Vương gia. Mấy cô nhóc cậu nhóc này mấy ngày trước bị người lớn trong nhà đuổi về thôn, trợ giúp các cụ thu hoạch bắp. Cuối cùng, số lương thực thu hồi được, ngoại trừ lưu lại một ít để làm thức ăn cho hai cụ, số còn lại đều do cha mẹ bọn họ áp tải vào thành phố, vì sợ để trong thôn sẽ có người thương nhớ đến.editNhuYNYNY

“Mới từ thôn trở về à?” Khưu Thành cũng vừa mới biết bọn nhóc trở lại.

“Vừa về đến! Trong nhà không có việc gì mới chạy qua chổ mọi người nhìn một cái.” A Lỗi nói chuyện như ông cụ non.

“Tui đi lấy kem cây.” A Thường đứng dậy chạy lên lầu, trong thoáng chốc, liền đem cho mỗi người một cây kem mát lạnh.

“Vẫn là sống trong thành phố tốt nhất, có kem ăn.” Cô nhóc Tiểu Yến nhỏ tuổi nhất một bên cắn kem cây, một bên phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Mẹ cháu nói bên chợ sáng cũng có thêm một nhà bán kem cây. Nhà bọn họ còn có chè*, một xu có thể mua được tới hai chén.” A Lỗi luôn là đứa linh thông tin tức nhất.

(Trong QT, món này có tên là糖水 – Tong sui. Lúc search GG thì mình thấy đây là món kiểu giống như chè và có rất nhiều loại khác nhau.) p2haehyuk.wordpress.com

“Đậu xanh mới là ngon nhất, em thích ăn đậu xanh.” Tiểu Linh nói.

“Một cây tới một xu tiền lận, mẹ em chắc chắn sẽ không nỡ mua.” Tiểu Yến hừ hừ.

“A Thường, buổi tối qua nhà tụi này chơi bài đi, lần này cá kem cây đi?” Tiểu tử A Kiệt lên tiếng.

“Nếu mấy người thua thì sao?” A Thường hiện tại đã có điểm minh bạch, mấy tên nhãi ranh nhà họ Vương này đã xem hắn như tên coi tiền như rác.

“Bọn em sao mà thua được?” A Kiệt đắc ý cười ha ha, mấy đứa khác cũng cười hùa theo. Một đám cắn kem cây, cười đến vô tâm vô phế. Về nhà có mấy bữa để làm việc nhà nông, đám nhỏ so với trước đen hơn, lúc tươi cười chỉ thấy mỗi hàm răng trắng bóng.

“Hứ.” A Thường bĩu môi, ném cái que vào thùng rác trong góc tường, sờ sờ cái bụng, cảm giác có điểm no rồi. haehyuk8693

Đầu năm nay, hình dạng của kem cây không có nhỏ nhỏ xinh xinh giống như xưa, ma cây nào cây nấy đều có hình dạng như que đậu xanh họ ăn. Dáng bẹp bẹp, to cỡ bàn tay người lớn, tuy đậu xanh bên trong không nhiều chủ yếu là nước đường, thế nhưng có thể cắn một miếng vào lúc trời trưa nóng nực thế này, cảm giác vẫn rất sảng khoái.

“Xin chào mọi người.” Lúc này, trước cửa lại có một đôi nam nữ ăn mặc chính trực, người trẻ tuổi nhất thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi, còn người lớn tuổi hơn ít nhất đã năm mươi.

“Mấy người tìm ai?” Thím Trần lúc này đã ăn xong kem cây bắt đầu làm việc. Bà một bên nhanh tay nhanh chân bay nhanh vóc ớt, một bên ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“À, chúng tôi là giáo viên từ trường học địa phương. Tất cả trẻ nhỏ trong khu chúng ta đều được phân đến trường học, sau này sẽ ở đó đọc sách.” Lúc này, mấy người nọ đều đã bước vào phòng. Diện tích nơi này nguyên bản không lớn, vài người bọn họ vừa bước vào liền có chút đông đúc.

“Nguyên lai là thầy cô giáo à, mau mau, mời ngồi mời ngồi.” Thím Trần vừa nghe nói bọn họ là giáo viên, cũng không quan tâm ông chủ lớn Khưu Thành còn đứng kế bên, lúc này liền buông việc trong tay, cầm mấy cái giỏ gỗ úp ngược bên vách tường, mời các vị giáo viên ngồi nghỉ tạm.

“Ôi, Cảm ơn chị. Chúng tôi hôm nay đi đến từng nhà thăm hỏi, mục đích là để thông báo cho mọi người, trường học sẽ bắt đầu ghi dành từ ngày 30 tháng chín. Đến ngày 2 tháng 10 sẽ hết hạn. Nhà mọi người nếu có trẻ nhỏ trên bảy tuổi đều có thể nhập học. Lúc đến nhớ phải mang theo giấy căn cước, sau khi đến trường học báo danh sẽ được nhận sách giáo khoa.” p2haehyuk.wordpress.com

Mấy vị giáo viên kia cũng không ghét bỏ giỏ gỗ úp ngược, thực tùy ý an vị ngồi lên. Năm năm trời khó nhọc vừa qua, khổ cực gì bọn họ còn chưa nếm phải chứ, như thế này đã xem là tốt lắm rồi.

“Báo danh à, vậy có phải nộp học phí không?” Thím Trần xoa xoa tay hỏi.

Hai đứa nhỏ nhà bà khẳng định phải đưa đi đọc sách. Nếu học phí quá mắc, mấy ngày nay bà phải lo gom góp trước. Nghĩ đến đây, bà không nhịn được nhìn qua Khưu Thành, nếu thật sự không được, đến thời điểm ấy có thể tìm đến cậu ấy xin ứng trước tiền công.

“Tiền học hoàn toàn miễn phí, tiền sách vở cũng miễn. Mỗi ngày sớm tối hai buổi học đều có xe đưa rước. Trước mắt chính sách đưa ra là như vậy, về sau nếu có gì điều chỉnh, đến khi ấy bên trường học sẽ có thông báo mới.”

Thầy giáo có niên kỷ lớn nhất trong đám người đẩy đẩy kính mắt, mở văn kiện trong tay, hỏi: “Bên tiểu khu của mọi người có tổng cộng bao nhiêu trẻ con, đại khái học được tới lớp mấy mọi người biết không?”

“Biết biết, nhà chúng tôi có hai đứa…” Thím Trần nói rồi đem tình huống của cháu trai và cháu trai nhà mình nói với thầy giáo. Sau đó lại đem tình hình của mấy đứa nhỏ sống chung quanh đây giản lược nói sơ qua. Thím Trần quen biết nhiều người, đối với hoàn cảnh trong vùng cũng tương đối quen thuộc.

“Không phải nói tới ngày 30 tháng chín mới bắt đầu báo danh mà, sao bây giờ đã đăng ký rồi?” A Phong A Lỗi cũng lại gần xem.

“Chúng tôi muốn ước chừng số lượng học sinh trước, nhà trường còn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Mỗi một lớp phải mở tới mấy lớp học. Mấy đứa cũng ở nơi này à?” Bên cạnh, nữ giáo viên tỏ vẻ bọn họ không nên quấy rầy thầy giáo đang nói chuyện với thím Trần.

“Không phải, chúng em ở bên Lào Cai.” A Phong nói. haehyuk8693

“Lào Cai bên kia cũng thuộc trường chúng ta. Các em đã học được những gì rồi, có thể theo kịp chương trình học không?” Vị thầy giáo lớn tuổi vừa nói xong với thím Trần, lại hỏi tình huống của A Phong A Lỗi.

Chờ bọn họ nói chuyện được kha khá, Khưu Thành lúc này mới hỏi vị giáo viên lớn tuổi nhất, thoạt nhìn cũng là người có tiếng nói nhất: “Học sinh qúa tuổi có thể được xếp lớp* không thầy?” (Nguyên văn: 插班生, mih cũng ko rõ từ này lắm, kiểu như có một bạn lớn tuổi hay chuyển trường, được xếp lớp chen ngang vào.) 
Bình Luận (0)
Comment