Hậu Thảm Họa

Chương 9

Ăn thịt cá nóng hầm hập vừa thơm ngào ngạt, Khưu Thành cảm khái vận khí của mình quả thực quá tốt, tùy tiện thu lưu một gia hỏa hành vi quái dị, vậy mà lại là một cao thủ bắt cá mò tôm. Xem ra cậu về sau sẽ không phải đói bụng nữa, mỗi ngày không chừng sẽ được ăn uống no đủ.

Đáng tiếc những ngày tháng được ăn uống no đủ này, Khưu Thành chỉ có thể được trải nghiệm mấy hôm mà thôi.

Vào một sớm vài ngày sau, Khưu Thành theo thường lệ đi đến bờ sông Tân Nam lấy nước, vừa đến bờ sông, cậu liền nhìn thấy trên đê sông phía hạ du có vài chiếc xe cảnh dụng. Cậu cảm thấy nghi hoặc, vừa định đi qua hỏi thăm một chút tình hình, bên kia liền có hai cảnh viên hướng cậu đi tới.

"Cậu sống ở phụ cân nơi này sao?" Trong đó có một viên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi hỏi Khưu Thành.

"Tôi sống ở tiểu khu Gia Viên." Khưu Thành nói xong lại hỏi bọn họ: "Bên này xảy ra chuyện gì à?"

"Tối hôm qua có một nhóm người đánh bắt cá bằng điện áp trên sông, cậu có nghe thấy âm thanh gì khác lạ không?" Đối phương lại hỏi.

"Không nghe thấy, từ tiểu khu Gia Viên đi đến chỗ này cũng mất tới hai mươi phút." Khưu Thành lắc đầu.

"Vậy cậu gần nhất có nghe thấy phong thanh gì không? Có nghe hàng xóm hoặc là ai nói qua, gần nhất muốn tới sống kích điện bắt cá?"

"Không có, chung cư kia của chúng tôi cũng không có được mấy hộ nhân khẩu. Tôi mỗi ngày đều làm việc ở trong thành phố, đi sớm về muộn, rất ít cùng bọn họ giao tiếp."

"Vậy được rồi, cậu về sau nếu có manh mối gì, thì phiền cậu gọi theo số này liên lạc với tôi." Đối phương nói rồi đưa cho Khưu Thành tấm danh thiếp.

Khưu Thành tiếp nhận danh thiếp, cứ cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, vì thế cậu lại nhịn không được hỏi: "Việc kích điện bắt cá này rất nghiêm trọng sao?"

Từ trước, thành phố Tân Nam của bọn họ cũng chưa từng xảy ra việc dùng điện bắt cá, cũng không thấy ai có chủ ý như vậy. Nếu bắt được cá thì khỏi nói, nếu bắt không được còn bị lôi đi, nhiều nhất thì bị phê phán mấy câu trên tin tức thời sự, lại hô hào vài tiếng, sự tình liền được bỏ qua. Nhưng xem tư thái làm việc hiện tại của bọn họ, giống như là muốn liều mạng với mấy cái tên kích điện bắt cá kia vậy.

"Cậu chắc không biết." Một viên cảnh sát trẻ tuổi khác lắc đầu nói: "Quy mô lần này rất lớn, cũng không phải loại tiểu đánh tiểu nháo. Từ nhà máy nước ở hạ du, mãi cho đến đập nước phía dưới, cá tôm cơ hồ đều bị bọn họ kích điện chết hết. Quy mô lớn như vậy, cậu nói xem, khẳng định là có tổ chức. Mà tổ chức như vậy, đối với thành phố Tân Nam chúng ta tuyệt đối là một nhân tố đe dọa."

"Lại nói bọn họ hiện tại dám lộng hành như vậy, phá hoại hệ sinh thái ở sông vô cùng nghiêm trọng, nếu không áp dụng biện pháp can thiệp của con người, chỉ dựa vào sức khôi phục của tự nhiên, cũng phải đợi từ 3 đến 5 năm, mà đoạn sông này sợ cũng không câu được cá." Cảnh viên vừa nãy cũng nói chêm vào.

"Các anh đi đến thôn Tú Thủy hỏi qua chưa?" Thôn Khưu Thành đi đổi hạt mầm lần trước, chính là thôn Tú Thủy.

"Thôn Tú Thủy?" Hai viên cảnh sát đều đồng thời nhìn về phía Khưu Thành.

"À, tôi cũng là lúc còn học ở đại học Tân Nam nghe thầy cô nói qua một chút, bảo nơi đó lúc trước từng là trại lính thủy quân." Khưu Thành cũng không sợ chọc thêm phiền toái cho người của thôn Tú Thủy.

Khưu Thành nhớ rõ lúc mình đổi hạt giống ở thôn Tú Thủy, đã từng cùng các thôn dân ngồi bên đống lửa một hồi lâu. Một thôn trang tổng cộng cũng chỉ có bằng ấy người, bọn họ khẳng định rất quen thuộc lẫn nhau. Ba cha con kia làm ra chuyện như vậy, Khưu Thành không tin trong mấy thôn dân kia lại không có aiphán đoán được gì. Mà vào lúc ấy, trong đám người bọn họ cũng chẳng có ai nhắc nhở gì cậu, thậm chí ngay cả một chút ám chỉ đều chưa từng có.

"Chúng tôi lát nữa sẽ qua đó xem." Viên cảnh sát lớn tuổi nói.

"Khu vực này của mọi người cách trung tâm thành khố khá xa, lực lượng phòng vệ cũng yếu nhược, về sau ra ngoài phải chú ý một chút." Một viên cảnh sát khác vỗ vỗ bả vai Khưu Thành nói.

Khưu Thành gật đầu đáp ứng, sau đó liền gánh một thùng nước trở về. Đòn gánh này là cậu vừa làm ra trong mấy ngày qua, chẻ một nửa đoạn tre, lấy một phần hai, hai đầu hơi vót nhọn, cuối cùng làm thành hình dạng mũi tên, sau đó buộc dây thường lên đầu hai mũi tên, cũng không cần lo bị trượt xuống.

Khi Khưu Thành về nhà, phát hiện A Thường còn chưa rời giường. Vừa nãy lúc cậu đi ra ngoài, người này cũng ỉu xìu như vậy oa trên giường, vốn cho rằng tên này chắc là đang quấn giường, xem ra sự thật cũng không phải như vậy.

"Trên sông có phải là không có cá không?" Khưu Thành ngồi ở bên giường, vỗ vỗ phía sau lưng của A Thường.

"Ô ô..." A Thường quay đầu qua, đầy mặt ủy khuất nhìn về phía Khưu Thành. Tối hôm qua hắn liền trốn ở trong bụi cỏ ven bờ sông, trơ mắt nhìn đám người kia đem cá lớn cá bé trong sông đều kích điện sạch sẽ, ngay cả tôm cũng chẳng chừa lại cho hắn.

"Bắp ngô trên ban công cũng sắp chín rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ nấu cho ăn một nồi bắp thật mềm thật ngon." Nhìn biểu tình kia của hắn, Khưu Thành còn có cái gì không rõ nữa. Trong sông không có cá cậu cũng rất khổ sở, cậu lúc này mới chỉ qua được vài ngày no bụng thôi.

A Thường cảm giác có bạn lữ thật sự rất là tốt, được nghe giọng nói dịu dàng của cậu, giống như ngay cả việc trong sông không có cá cũng chẳng phải là chuyện khó có thể tiếp nhận được. Hắn từ trên giường quỳ đứng lên, rướn cổ đem mặt đến gần Khưu Thành, cọ cọ lên mặt cậu, lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm cổ cậu, còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn vài cái, tựa như lão Miêu đã từng làm với bạn lữ của nó hồi trước.

"Mau đứng lên đi!" Khưu Thành không thích ứng được loại hành động quá mức thân mật này, cậu vươn tay vỗ vỗ bả vai A Thường, sau đó liền thẳng thừng đứng lên ly khai.

"..." A Thường còn chưa thỏa mãn liếm móng vuốt, hắn hiện tại rốt cuộc đã có thể hiểu rõ lão Miêu kia vì cái gì lại thích liếm bạn đời của nó như vậy. Chúng nó sẽ ở cùng một chỗ với nhau, thân thể dán thân thể, móng vuốt kề bên móng vuốt...

"Đi rửa tay!" Khưu Thành cậu cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, thế nhưng dùng đầu lưỡi liếm bàn tay mình như vậy, thật sự là quá bẩn rồi.

"Ô!" A Thường bỗng chốc nhảy dựng khỏi giường, bay nhanh lẻn vào toilet.

Dưới sự trợ giúp của khuẩn HM, Khưu Thành rốt cuộc đã thành công lên men đống phân dê của mình. Mà vào sáng sớm ngày hôm nay, cậu đã có thể bón phân cho mấy cái cây trên ban công. Trước tiên, cậu đào một cái hố cạn ở chung quanh bốn gốc cây, sau đó lấy chút phân rắc vào bên trong hố, lại dùng bùn đất che lên.

Sau khi bón phân cho tất cả các cây hoa, cậu lại tiếp tục tưới nước cho từng cây. Mấy ngày nay, Khưu Thành đã đóng một cái giá nhỏ ở ban công, trên cái giá bày đủ các loại chai, mà trong mỗi cái chai đều chứa một chất lỏng màu vàng, không sai, cái thứ vàng vàng này chính là nước tiểu.

Khưu Thành cùng A Thường đi tiểu vào trong chai, sau đó ấn theo trình tự xếp lên cái giá phơi nắng vài ngày, mỗi ngày đều sẽ lấy cái chai đầu tiên tưới vào hoa màu. Cứ như vậy, bình thường đều sẽ không có mùi gì khác lạ, nếu dùng nước tiểu trực tiếp thay nước tưới vào trong đất, mùi này nọ sẽ hơi nhiều một chút.

Nhờ có linh khí đầy đủ cùng chất đất phì nhiêu sung túc, mà hoa màu trên ban công đều phát triển tương đối nhanh. Cây bắp cũng đã sắp trổ bông, khoai tây bởi vì mọc trong đất, không thể nào quan sát được, cà chua cùng ớt thì mọc mau hơn chút, có chút cây đều đã nở hoa, thậm chí vài cây đã mọc đầy những trái nhỏ xanh biếc.

Trước khi ra ngoài bắt đầu làm việc, Khưu Thành lại dặn A Thường chú ý an toàn, trong vòng hai ngày, nhóm kỹ thuật của cậu rất nhanh sẽ đến tiểu khu sửa lưới điện, theo sát sau đó, mấy tổ khác cũng sẽ đến nơi này.

Địa điểm làm việc của Khưu Thành hiện tại cũng gần hơn, từ cổng lớn tiểu khu của bọn họ đi ra ngoài, qua một con đường lớn, lại hướng về phía nội thành đi hơn mười phút là tới.

Chuyện sông Tân Nam bị điên cuồng kích điện bắt cá rất nhanh đã truyền đi khắp nơi. Trong nhóm người tổ kỹ thuật của cậu cũng có người đàm luận chuyện này, bất quá so với trước đây mỗi khi có chuyện gì xảy đến ai nấy đều rất hưng phấn thì tình huống lần này lại bất đồng, thần tình mọi người thực ngưng trọng.

Chuyện trùng kiến sau thảm họa vốn đã không dễ dàng, đã thế còn xuất hiện vài tên xấu xa như vậy, cuộc sống bọn họ lúc nào mới có thể khởi sắc đây? Việc này cũng như chuyện kẹt xe vậy, tất cả mọi người đều có thể xếp hàng chờ đợi, vấn đề khả năng cũng không phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu lại có mấy tên xuất hiện vừa thấy tường liền tông qua, trên đường cái rất nhanh sẽ chật như nêm cối.

"Tiểu Khâu à, bên đó loạn như vậy, anh thấy chú vẫn nên vào trong thành phố ở đi. Đánh tiếng lên trên xin một chút, để cho bọn họ giúp chú đổi phòng ở, nghe nói hiện tại cũng có người làm như vậy rồi!" Thời điểm làm việc, lão Lý đã nói với Khưu Thành như vậy.

"Đó là những chỗ thực sự hoang vu kìa, chỗ của em kế bên đại học Tân Nam, nếu đổi phòng ở cũng không nhất định tốt hơn hiện tại." Khưu Thành nguyện ý sống ở chỗ này, trong khu vực của bọn họ, khu nhà của cậu là cao nhất, từ dưới đất cũng rất khó nhìn thấy tình huống trên ban công nhà cậu.

"Ai, thiệt là, vậy cậu phải chú ý một chút. Mai mốt nếu có chuyện gì, cậu cứ đến bệnh viện nhân dân tìm chị dâu của cậu. Còn nhớ tên của chị dâu cậu không hả?" Đợi làm xong việc ở mấy tiểu khu phụ cận đại học Tân Nam, nhóm kỹ thuật của bọn họ không biết đã đi lòng vòng chỗ này được bao lâu. Có lẽ cũng đã đến lúc giải tán rồi, khu vực phía dưới còn có một đội ngũ khác phụ trách, không cần đến bọn họ.

"Nhớ rõ." Khưu Thành gật gật đầu, cả nhà lão Lý đều rất tốt, chỉ tiếc thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn.

Đối phần lớn người mà nói, tụ tán ly hợp cũng không phải vấn đề bọn họ quan tâm nhất. Thứ mọi người quan tâm nhất hiện giờ là về sau còn có thể kiếm được lương thực hay không, không có việc làm thì không có thu nhập, đến thời điểm đó bọn họ phải lấy thứ gì lấp đầy bụng cơ chứ?

Hôm nay, trước lúc tan họp vào buổi chiều, có người còn hỏi tổ trưởng rằng lần này sau khi công việc chấm dứt, nhóm kỹ sự điện bọn họ còn được phân công chuyện gì nữa không?

"Phía trên vừa đưa xuống một văn kiện, có lẽ mọi người bây giờ còn chưa có nghe nói đến." Tổ trưởng của bọn họ là lính kỹ thuật do quân đội phái đến, cho nên tin tức của hắn so với thị dân bình thường luôn linh động hơn nhiều.

"Văn kiện gì?" Sau khi có người hỏi một câu như vậy, đám người bọn họ lập tức trở nên thập phần im lặng, mọi người đều vểnh tai đợi tổ trưởng nói nội dung phía sau, sợ bỏ qua dù chỉ một chữ.

"Mọi người cũng đều biết, tại thời điểm virus X bùng nổ, quân đội ở các nơi đều được an bài nhiêm vụ sơ tán dân chúng tập trung tại những khu vực thành thị với mức độ cao rút lui đầu tiên, tiếp đó mới nghĩ cách tổ chức cứu viện ở các vùng nông thôn. Không ít các thôn làng đều bị người lây nhiễm công kích, thậm chí có vài thôn ngay cả một người sống cũng không có, điều này đã dẫn đến việc sau khi thảm họa qua đi, nhân khẩu ở vùng nông thôn đã giảm đi một lượng cực lớn."

"Lúc còn ở tại căn cứ lâm thời, tất cả mọi người đều đã được học qua cách trồng trọt, hiện tại phía trên đã đưa văn kiện tới, ý là muốn an bài một bộ phận cư dân thành phố đến nông thôn làm công tác gieo trồng."

"Lên núi, xuống nông thôn?"

"Vậy về sau có phải sẽ trở thành nông dân không?"

"Còn hỏi được nữa sao?"

"Ông nội của tôi lúc trước đây là thanh niên tri thức tham gia cuộc cách mạng xanh ở nông thôn*, không dễ dàng gì mới trở lại được trong thành phố." (nguyên văn là tri thanh 知青)

"Việc này..."

Tổ trưởng vừa nói xong, phía dưới lập tức liền ồn ào lên.

"Lúc này so với vùng nông thôn trước đây đã bất đồng rất nhiều." Tổ trưởng ý bảo mọi người cứ an tâm chớ nóng vội.

"Người đi nhưng hộ tịch không đi, chỗ ở của mọi người trong thành phố vẫn sẽ giữ lại cho mọi người. Người rời đi chỉ cần ký một phần hợp đồng, chính phủ địa phương sẽ sắp xếp nơi ở cùng với ruộng đồng sẵn sàng cho mọi người, còn cung cấp một số thức ăn nhất định. Đợi đến sau khi thu hoạch, chỉ cần nộp lại một lượng lương thực vừa đủ là được, lúc bình thường vào thời điểm nông nhàn, mọi người đều có thể tùy thời trở về thành phố. Sau khi một năm hợp đồng chấm dứt, mọi người có muốn ký tiếp hợp đồng năm thứ hai hay không, cũng đều phụ thuộc vào ý nguyện cá nhân của mọi người."

Nghe những lời này, mọi người đều có chút động tâm. Bọn họ đều lo sợ sau khi dời đến nông thôn liền không thể trở về, nay nếu có thể được quay lại, vào thời điểm hiện tại, nông thôn khẳng định càng dễ sống hơn so với thành phố, chỉ là vùng thôn núi hoang dại hơn nơi này rất nhiều.

Ngay cả lão Lý cũng bẻ khớp xoa tay, nóng lòng muốn thử, chẳng qua suy xét đến công tác tại bệnh viện của vợ, hắn lại có chút do dự. Hộ lý tuy rằng không phải là công việc quá khá khẩm, nhưng ít nhất còn có thể kiếm được miếng cơm ăn, đi nông thôn còn chưa biết thế nào, hắn có nên dứt khoát đi một mình thôi không?

Khưu Thành ngược lại chẳng hề muốn đi nông thôn. Thời điểm cậu học trung học, có một lần đã đáp ứng lời mời của một đứa bạn, vào thời điểm nghỉ hè cùng cậu ta đi một chuyến về quê của mình. Kết quả còn chưa đến hai ngày, toàn bộ người trong thôn đều biết chuyện cậu là một đứa nhỏ đáng thương, cha chết còn mẹ thì tái giá.

Nói một cách tương đối, Khưu Thành càng thích ở lại thành phố, cũng muốn cùng người khác bảo trì một khoảng cách nhất định. Mọi người đều tự trải qua cuộc sống hằng ngày, dù chạm mặt cũng không cần giả vờ thân thiết chào hỏi, hoàn cảnh sinh hoạt như vậy khiến cho cậu cảm thấy rất tự tại.

Sau khi tan tầm, Khưu Thành đem mấy cái bánh mình vừa để dành được trong vài ngày qua lấy ra, nghĩ nghĩ một hồi, cậu lại lôi luôn cái bánh mới tinh vừa tiết kiệm được hôm nay.

Cậu đem mấy cái bánh còn lại giao cho lão Lý, để hắn giúp mình đổi lấy tất cả hạt giống. Trước đó lúc lão Lý nói ở bệnh viện của vợ hắn có mấy thứ hạt giống này nọ, Khưu Thành liền để bụng chuyện này. Các đơn vị trong thành phố đều có vài phương pháp của riêng mình, để có được hạt giống đại khái cũng không phải chuyện quá khó, thông qua bọn họ, dù sao so với việc chính mình chạy đến mấy thôn làng tìm người đổi đồ thì càng an toàn hơn.

"Túi đang ở trên người anh mày đây." Lão Lý không biết Khưu Thành đã tự mình kiếm được một ít hạt giống, hắn chỉ biết là Khưu Thành dùng khuẩn HM lên men một ít phân. Phân bón đều đã có, hiện tại cần mua hạt giống cũng là chuyện rất bình thường.

"Cảm tạ." Khưu Thành hướng hắn cười nói cảm ơn, bên lão Lý có chút quan hệ, cũng sẽ không cắt xén đồ của cậu quá nhiều, nhờ hắn hỗ trợ là lựa chọn thích hợp nhất.

Mà chỗ A Thường bên kia, hắn đều trải qua ngày hôm nay chẳng dễ dàng chút nào. Sau khi cắt về một bó cỏ xanh cho ba con dê, hắn liền đến sườn núi phụ cận để đào ổ chim, đào ổ chim so với việc bắt cá mò tôm phiền toái hơn nhiều, thu hoạch cũng ít. Cả ngày nay hắn chỉ đào được vài cái trứng chim, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể no bụng.

Màn đêm buông xuống, A Thường ủ rũ trở lại nhà Khưu Thành, khó có được một ngày hắn trở về nhà còn trễ hơn cả Khưu Thành.

"Trở lại rồi à?" Khưu Thành lúc này đang ngồi ở trên sofa nghiên cứu quyển "Mộc Tu bút kí". Cậu muốn tìm hiểu xem Mộc Tu là gì, nếu có thể, cậu cũng hi vọng chính mình có thể nhanh chóng bắt đầu tu hành, càng tốt cho thân thể, càng dài thọ mệnh, cậu đương nhiên cũng muốn được như vậy.

"Meo ô..." A Thường gãi gãi lỗ tai, gật gật đầu trả lời rồi ngồi xuống bên người Khưu Thành.

"Không bắt được cá à?" Khưu Thành hỏi hắn.

"Ân." A Thường ngẩng đầu nhìn Khưu Thành một cái, sau đó lại xấu hổ đem đầu vùi càng thấp, hắn thật sự là một bạn lữ vô dụng.

"Cầm lấy." Khưu Thành đưa cho hắn một cái bánh ngô.

A Thường giật mình quay đầu nhìn về phía Khưu Thành, hắn không nghĩ tới chính mình thế nhưng còn có thể gặp được loại chuyện tốt như vậy, phải biết rằng con mèo mẹ kia lúc trước chưa từng mang về cho lão Miêu dù chỉ là một con chuột. Vận khí của hắn thật sự là quá tốt!

"Ăn đi!" Khưu Thành cười cười, cậu không biết rằng bản thân mình vừa bị người ta đem so sánh với một con mèo cái.
Bình Luận (0)
Comment