Hậu Tinh Thần Biến

Chương 136

Hồng Quân thành----

La Băng một thân hắc y, cứ như vậy lặng lẽ đứng nhìn Hồng Quân đang trước mặt mình. Hồng Quân thì buồn bực, hay bàn tay của hắn nắm chặt vào nhau. Điều này so với những gì hắn tưởng tượng trước khi gặp La Băng hoàn toàn trái ngược nhau.

Tại không gian này, chỉ có bọn họ là mấy người còn sống, mặc kệ là ai chỉ cần nhìn thấy những người giống mình thì đặc biệt cao hứng, hỏi chuyện này chuyện kia. Nhưng La Băng…phản ứng khiến nằm ngoài dự liệu của Hồng Quân " Ngươi, ngươi …là La Băng?" La Băng vẫn lẳng lặng đứng nhìn khiến HỒng Quân không kiên trì được hỏi. La Băng chỉ trả lời nhẹ nhàng. " Đúng, ta là La Băng" Ngữ khí của La Băng rất bình tĩnh, không thể hiện một sắc thái nào đặc biệt.

" Ngươi…mấy năm nay có khoẻ không?" La Băng hỏi lại Hồng Quân, ngược lại hắn bỗng dưng lại an tĩnh, im lặng, hắn cũng không biết phải nói thế nào, trả lời như thế nào cho phải " Ta vẫn khoẻ"

Hai người đứng ở nơi này cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau, không biết nói gì cả khiến Nghịch Ương, Liễu Hàn Thư, Lâm Lâm không biết chuyện gì xảy ra.

" Tới là tốt rồi, đến chỗ của ta…hai người bao nhiêu năm không gặp, phải ngồi xuống hàn huyên một phen chứ??" Lâm Lâm cười ha ha kéo theo La Băng nhằm hướng nhà mình đi tới, chỉ có nàng dường như loáng thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra. Truyện Tiên Hiệp TruyenGG

" Hồng Quân huynh đệ, bằng hữu của đệ trước đây là người đứng đầu một giới hả?" Nghịch Ương không xác định hỏi, nhìn biểu hiện của La Băng khiến lão nhìn như thế nào cũng không ra.

" Trước kia là như thế, nhưng bây giờ nàng thay đổi rất nhiều" Hồng Quân suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói đồng thời lặng lẽ đi theo La Băng trở về. Những biểu hiện của La Băng khiến Hồng Quân cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Một yến tiệc dành để tiếp đãi La Băng. Không giống như trước kia nàng cùng bọn Hồng Quân hay cười nói, giờ nàng nói rất ít lẳng lặng ngồi ăn, thỉnh thoảng con mắt lại liếc nhìn HỒng Quân, nhưng thái độ Hồng Quân đối với nàng lại không giống như nàng đối với hắn.

" La Băng tiểu thư, nghe nói các người ở Tu La ma giới, khi ta mới tới đây đang là một tiên đế, ta cũng có một bằng hữu là người của Tu La ma giới, chỉ tiếc là sau khi phi thăng ta không còn liên lạc với hắn nữa." Nghịch ương a a cười.

" Chính ta cũng có nghe nói qua, Tu La ma giới toàn người tu ma, không ở cùng chỗ với chúng ta" Liễu Hàn Thư cũng ha ha cười.

" Chỉ là trước đây người của Tu La ma giới như mây khói, nhưng ở chỗ này tất cả mọi người đều giống nhau, cảm ơn Nghịch ương thành chủ và Hàn Thư phó thành chủ quan tâm" La Băng rốt cuộc lộ ra một tia cười. Nghịch Ương và Hàn Thư cũng không biết phải nói thế nào, chỉ còn cách nói chuyện về người tu ma để khích lệ La Băng, điểm đấy La Băng cũng có thể lấy được.

" Tiểu Sương, Băng tiên tử đã tới sao đệ còn không mang rượu ngon ra khoản đãi?" Lâm Lâm mỉm cười, nàng uống rượu rất ít, chỉ là nhân cơ hội này khiến cho Hồng Quân khó xử mà thôi. Lúc này trong lòng Lâm Lâm đã có một ý nghĩ khác…

Yến tiệc qua đi, Lâm Lâm và La Băng tạm thời ở cùng nhau, đồng thời Hồng Quân cùng Hàn Thư bị các nàng "đuổi đi" sang ở bên thảnh chủ phủ, làm bạn với Nghịch Ương.

Thành chủ phủ.

" Tiểu Sương, đệ nói về La tiểu thư với La tiểu thư này có chút không giống nhau à, hay là lúc trước đệ cố tình khoa trương hả??" Liễu Hàn Thư và Lâm Lâm đều biết thân phận của Hồng Quân nên gọi hắn là tiểu Sương mà không phải tên khác, gọi tên Tiểu Sương hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều so với gọi là HỒng Quân.

" Đệ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng trước đây không có như vậy"Hồng Quân cười khổ một tiếng, La Băng giờ này nói ít hơn trước tình huống này khiến Hồng Quân cảm giác như La Băng như là một …khối băng.

" có lẽ duyên cớ là đã lâu không gặp nhau, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta đêm nay ba người cùng nhau phải uống một trận thật lớn,." nghịch Ương ha ha cười lớn, lão cũng chỉ lấy cơ hội vui vẻ này để uống rượu, chứ thời gian bốn mươi năm đối với ngươi tu chân chỉ như là một cái chớp mắt mà thôi.

Nhưng mà lần này Nghịch Ương đoán đúng một nữa, hình dáng của La Băng hiện tại có quan hệ với bốn mươi năm xa cách.
Bình Luận (0)
Comment