Hậu Tinh Thần Biến

Chương 219

"Tiểu Sương!" Tần Tư thống khổ gào lên, trong mắt đã tràn ngập những tia máu, nhìn chằm chằm bọn Thần Vương nói:

"Các ngươi... các ngươi những người này, đều phải bồi táng cùng đệ đệ ta." Vừa dứt lời, thân ảnh Tần Tư đã xuất hiện tại bên cạnh một tên Thần Vương, trường thương kim sắc chứa đầy phẫn nộ đâm ra, trong nháy mắt đem thời gian gia tốc vận dụng đến mười vạn lần, tên Thần Vương kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tần Tư một thương đâm chết.

"A!" Tần Tư điên cuồng gào to, Tàn Tuyết Thần Thương, Hóa Liên Phân Thân cũng không còn thấy, Tần Tư thậm chí còn không dám nhớ lại một màn mới vừa xảy ra kia.

"Nguy rồi! Hắn điên rồi." Một tên Thần Vương lo lắng nói. Tần Tư trong tay có Hồng Mông linh bảo, một khi khùng điên lên, đích xác khiến cho người ta rất nhức đầu.

"Tiểu Tư... " Băng Nghiên trong khóe mắt lấp lánh ánh lệ, trong ánh mắt tràn ngập quyết tâm, thân thể nhoáng lên, đã tới bên cạnh Tần Tư.

"Tiểu Tư, ta và ngươi sóng vai chiến đấu." Băng Nghiên vừa nói xong, toàn thân bùng lên một trận kim quang, mà ngay cả làn da cũng đều biến thành kim sắc.

"Tiểu Tư, Nghiên Nhi, bình tỉnh một chút, Tiểu Sương vẫn còn sống." Thanh âm của Tả Thu Mi đột nhiên vang lên trong đầu hai người.

Tần Tư thoáng giật mình, không dám tin đó là sự thực hỏi Tả Thu Mi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

"Thu mi nãi nãi, ngài nói đúng chính là sự thật?"

"Ân! Ta có thể cảm nhận được linh hồn hắn, chẳng qua là Tiểu Sương có thể có kế hoạch riêng của mình, không hiện thân mà thôi."

Tần Tư lập tức lấy lại bình tĩnh, kích động nói:

"Thu mi nãi nãi, cám ơn ngài."

Xoay người lại nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Băng Nghiên, Tần Tư không nén được nỗi đau xót trong lòng:

"Nghiên Nhi, không có việc gì rồi. Ngươi trở về trước đi, nơi này giao cho ta là được."

Băng Nghiên trong lòng bình ổn lại một chút, nào ngờ cũng nghe theo, lui thẳng về bên cạnh Tuyết Hành, lặng lẽ quan sát chiến trường, thỉnh thoảng coi chừng hai bên một chút, nàng chưa hề có linh hồn cảnh giới cao độ như vậy, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được Hồng Quân chết sống thế nào.

"Hô!" Đột nhiên trong lúc đó, trên bầu trời một mảng năng lượng màu xám hiện ra. Trực tiếp trải rộng đều khắp cả cái chiến trường hỗn chiến kia. Sau khoảnh khắc, tất cả mọi người kinh hãi phát giác Không Gian Pháp Tắc chính tự mình lĩnh ngộ hoàn toàn không có tác dụng.

"Này... đây là do cái loại năng lượng màu xám kỳ lạ trên bầu trời đó."

"Pháp tắc chúng ta lĩnh ngộ đều không có tác dụng..." Mấy tên Thần Vương hét lớn.

"Muốn tự bạo lấy đi tính mạng của ta, đâu có dễ dàng như vậy." Xuất hiện cùng với thanh âm, một khối năng lượng màu xám tinh thuần xuất hiện tại trên chiến trường, trong nháy mắt biến thành hình dáng Hồng Quân, Tàn Tuyết Thần Thương cũng nguyên vẹn nắm trong tay.

"Hừ, cũng đúng lúc." Lưu Quang vẫn phân ra một tia thần thức quan sát tình hình bên kia. Đích thực không nhịn được, sẽ lén lấy ra Trảm Không Kiếm, nhưng hình dáng lại vẫn là hình dáng của thanh thiết kiếm kia.

"Phương Sùng, tiếp ta một kiếm." Lưu Quang giờ phút này cách Phương Sùng gần nhất, mặc dù chỉ là một người yếu nhất trong những người này, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể trước tiên lấy Phương Sùng khai đao.

Phương Sùng cười lạnh một tiếng, liền không hề nghĩ ngợi, vẫn cứ để lộ vị trí thân thể tốt nhất cho Lưu Quang chém tới, đạt tới thân thể Thần Vương cấp bậc siêu cấp Thần Vương, cũng không phải là một kiện trung phẩm Thiên Thần khí bình thường có thể gây thương tổn bao nhiêu.

"Phương đại ca, coi chừng, kiếm kia có điều cổ quái." Thần thức của Hồng Quân trong nháy mắt rất nhanh phát hiện ra một tia năng lượng màu xám bám trên thân Trảm Không Kiếm.

Nhưng là, không gian đã bị áp súc cực độ, không thể thuấn di, chỉ dựa vào thời gian gia tốc phi hành, hoàn toàn không tránh thoát một kiếm của Lưu Quang.

Nghe tiếng Hồng Quân cảnh báo Phương Sùng gắng gượng khống chế thân thể hơi nghiêng qua một chút. "Ca sát", Trảm Không Kiếm kiếm vốn từ đỉnh đầu chém xuống, bởi vì Phương Sùng nghiêng lệch một chút, kiếm thần Trảm Không Kiếm theo bả vai Phương Sùng thoáng cái chém Phương Sùng ra thành hai nửa, theo đao phong lướt qua, xuất hiện một cái khe hỡ không gian lớn. Phương Sùng kịp thời né đầu tránh thoát, bằng không một phần linh hồn này cũng sẽ bị tiêu tán bay đi, không có máu màu xám chảy ra, cũng không có các loại cơ quan nội tạng rơi ra, một nửa thân thể kia không có linh hồn khống chế trong nháy mắt bị cuốn vào khe hỡ không gian.

"Hừ, hên cho ngươi, lần sau sẽ không có may mắn như vậy." Lưu Quang căm hận nói, nếu như không nhờ một tiếng hô to cảnh báo của Hồng Quân kia, Phương Sùng hôm nay nhất định phải chết dưới đao mình.

"Đây là... Hồng Mông linh bảo?" Băng Phong kinh dị kêu lên.

"Không..." Ngao Phương một thân lân giáp kim sắc nghiêm túc nói: "Không đúng giống nhau thôi, trên thân kiếm này không có Hồng Mông linh khí, nhưng thanh kiếm này tuyệt đối so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo dường như lợi hại hơn." Mặc dù không có Hồng Mông linh khí, nhưng Ngao Phương dựa vào uy lực Trảm Không Kiếm vừa mới phát huy ra, cũng đã phán đoán ra đẳng cấp của thanh kiếm nầy.

"Cái này nguy rồi." Lam Diệp cũng nhíu mày, ba người đều không dám tiến đến gần trước Lưu Quang, thậm chí đều đang trông chờ. Phần Phương Sùng, sớm đã lui về một bên chữa trị thương thế của mình.

"Ha Ha! Ha Ha! Ha Ha!" Lưu Quang nắm trong tay Trảm Không kiếm, thỏa chí cười to: "Băng Phong, Ngao Phương, Lam Diệp, ta nói cái gì ấy nhỉ, phương pháp tu luyện thân thể này của các ngươi hoàn toàn vô dụng, Thần Vương dựa vào chính là pháp tắc, là linh bảo."

"Ca!" Lưu Quang quay đầu lại nhìn, vốn năng lượng màu xám đang vây bọc bọn Thần Vương này lại bắt đầu từ từ tiêu tán đi.

"Cái này... cái vũ khí này lại có thể sử dụng năng lượng màu xám luyện chế thành." Hồng Quân lộ vẻ kinh ngạc phi thường, hắn cũng am hiểu luyện khí, cũng không sao nghĩ tới dung hợp loại năng lượng màu xám như thế để luyện chế vũ khí, chẳng qua là trãi qua nhiều năm như vậy Hồng Quân hoàn toàn không có tìm được nguyên liệu có thể cùng dung hợp với nhau, hôm nay Lưu Quang lấy ra Trảm Không Kiếm làm sao có thể không khiến hắn giật mình như thế.

"Trảm Không kiếm. Hiệu quả đặc thù chém vỡ vụn bất cứ không gian nào, quả nhiên đúng là lợi hại a." Lưu Quang nhè nhẹ vỗ về Trảm Không kiếm trong tay, tự nhủ.

"Ha Ha! Có hứng thú." Hồng Quân đột nhiên cười: "Lưu Quang, không nên đắc ý. Một kiện vũ khí có thể so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo không tính là cái gì. Ta còn có hai kiện đây." Hồng Quân tiếng nói vừa dứt, một thân Hóa Liên Phân Thân thanh y đứng thẳng một bên.

"Tốt, mượn ngươi khai đao." Nhìn thấy Hồng Quân, Lưu Quang càng thêm tức giận: "Huynh đệ ngươi kia cùng lên đi, sau này khỏi trách ta lấy lớn hiếp nhỏ."

Hồng Quân cùng Hóa Liên Phân Thân lẳng lặng đứng, đột nhiên khóe miệng cười một tiếng:

"Lưu Quang, nói thật, ngươi còn không xứng."

"Tiểu Sương, ngươi không thành vấn đề chứ." Tần Tư mặc dù rất muốn hỏi vừa rồi Hồng Quân vì sao là năng lượng màu xám biến thành, nhưng dù sao cũng không phải lúc, bây giờ nhìn thấy Hồng Quân muốn một mình khiêu chiến với Lưu Quang, ít nhiều cũng có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, đại ca, ta bây giờ, có thể nói là thân thể bất tử, huynh cứ yên tâm đúng là giết bọn Thần Vương dễ dàng rồi." Hồng Quân đồng thời thần thức truyền âm cho Ngao Phương ba người, muốn bọn họ không cần phải quan tâm đến Lưu Quang, trước đem bọn Thần Vương do Lưu Quang mang đến này giết chết đi.

Nhìn Hồng Quân đứng trước mặt mình, dùng thần thức quan sát thoáng qua Hóa Liên Phân Thân, Lưu Quang cười lạnh nói:

"Hồng Quân, ta khâm phục lòng can đảm của ngươi, cũng bội phục thực lực của ngươi, càng bái phục thiên tư của ngươi, trong cơ thể chính là vẫn còn Thần lực lại có thể lĩnh ngộ toàn bộ Không Gian Pháp Tắc và bộ phận Thời Gian Pháp Tắc trở thành Thần Vương." Lưu Quang thật ra đã sớm nhìn ra Thần lực trong cơ thể Hồng Quân, thậm chí ngay cả dấu hiệu thuế biến Thiên Thần lực cũng không có, nếu không nhờ dựa vào đẳng cấp linh bảo của Tàn Tuyết Thần Thương này, lực công kích của Hồng Quân chỉ sợ là cũng không phá được thân thể của một Thần Vương.

Hồng Quân biến sắc mặt, Lưu Quang hoàn toàn không có nói sai, những người khác thật ra chưa bao giờ chú ý qua cái chi tiết này. Trong mắt bọn họ, mỗi một bước tu luyện, từng bước một tăng lên. Phàm là Thần Vương thì tất cả đều đã định sẳn rồi, mọi người chỉ quan tâm đến hắn đã lĩnh ngộ bao nhiêu pháp tắc, còn thần nguyên lực trong cơ thể, nhưng là căn bản không một ai mà quan tâm xem xét, không nghĩ tới Lưu Quang này ngược lại cũng thật tinh tế.

"Vậy có ra làm sao, dựa vào Tàn Tuyết Thần Thương, ta bình thường có thể giết chết Thần Vương." Hồng Quân nói.

"Ha Ha! Ngươi đương nhiên có thể, Tàn Tuyết Thần Thương của ngươi tựa hồ đã vượt qua đẳng cấp nhất lưu Hồng Mông linh bảo, ít nhất ta đã gặp qua nhất lưu Hồng Mông linh bảo, còn chưa có kiện nào có thể cùng nó sánh ngang như nhau." Lưu Quang từng là Thần Vương cực mạnh của Đệ Nhất Thần Giới, cũng là thấy nhiều hiểu rộng, lại xem qua phẩm chất hơn mười kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.

"Đúng không, vậy hôm nay để cho ngươi hoàn toàn nếm thử lợi hại của Tàn Tuyết Thần Thương." Hồng Quân vừa nói xong vung lên Tàn Tuyết, chính diện đâm vào Lưu Quang, còn Hóa Liên Phân Thân thì cầm trong tay nhị lưu Hồng Mông linh bảo Vô Ảnh đao từ phía sau đột kích tới.

"Hừ, để cho ngươi thấy được chênh lệch của Thần lực và Thần nguyên lực." Lưu Quang bỏ qua Hóa Liên Phân Thân phía sau, đối phó với Tàn Tuyết Thần Thương trong tay Hồng Quân. Ngay cả né tránh cũng không hề, một kiếm nghênh đón.

Thanh âm của kim khí chạm vào nhau vang to, Tàn Tuyết Thần Thương mang theo từng tia huyền hoàng khí vững chắc đập vào thân Trảm Không kiếm.

"U" Sau lần va chạm này, Trảm Không kiếm lại phát ra tiếng "UU", năng lượng màu xám trên thân kiếm cũng tản mát đi không ít. Ngược lại xem xét Tàn Tuyết Thần Thương, hoàn toàn không có suy suyển mảy may.

"Ha Ha, kiếm của ngươi đang khóc đấy." Hồng Quân cười to nói. Lưu Quang không thèm để ý chút nào, ngược lại cười nhạo Hồng Quân:

"Hồng Quân, chẳng lẽ ngươi chưa hiểu sao, Tàn Tuyết của ngươi đúng là thần thương, nó đã vượt qua đẳng cấp nhất lưu Hồng Mông linh bảo, nếu như ngươi đã trở thành Thần Vương thực sự, thanh kiếm nầy của ta sớm đã bị chặt đứt đoạn. Nhưng hôm nay, nó cũng có thể ngạnh kháng dưới lực công kích của Tàn Tuyết, biết tại sao không?"

"Đó là bởi vì ngươi, ngươi tên phế vật này. Là ngươi làm mai một thần thương Tàn Tuyết như vậy. Cho dù được xưng là Thiên Tôn linh bảo cũng chẳng qua là tầm cỡ Tàn Tuyết Thần Thương." Lưu Quang chỉ vào Hồng Quân, trong ánh mắt để lộ ra một tia sắc thái kỳ dị.

Hồng Quân trong lòng lại chấn động: ""Tàn Tuyết? đích xác, hấp thu huyền hoàng khí, lại qua phụ thân luyện chế một lần nữa, mặc dù đẳng cấp là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Nhưng cho dù là Thiên Tôn linh bảo, cũng chưa chắc so sánh vượt hơn Tàn Tuyết. Nhưng Tàn Tuyết đến tay của mình, lực lượng lại chỉ phát huy được vài thành? Tựa hồ ngay đến một thành cũng chưa tới, nếu như là cho đại ca sử dụng, tối thiểu cũng có thể phát huy ra năm thành. Còn có Hóa Liên Phân Thân cũng là... lúc trước hai kiện linh bảo này ở trong tay phụ thân Tần Vũ, đó thật là nở mày nở mặt siết bao, vì sao..."" Lưu Quang nói một phen, vậy mà Hồng Quân bị chinh phục ngẩn ngơ tạm thời ngừng lại.

"Hừ" Lưu Quang trong ánh mắt lóe lên một tia thâm độc. ""Tâm cảnh tu vi kém như vậy, lại có thể lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc thành Thần Vương."" Vốn là Lưu Quang thử nêu lên chính là muốn tìm cơ hội sẽ nói ra nhược điểm trong lòng Hồng Quân, khiến hắn sinh ra tâm ma, kế hoạch như thế, về Tàn Tuyết, cũng đúng là điểm cuối mà Lưu Quang chú ý tới, khi đang nói chuyện còn thêm vào một chút hiệu quả nhiếp hồn, nhưng hắn chính là không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã thành công rồi.

Rốt cục nguyên nhân đó: Cũng là Hồng Quân linh hồn cảnh giới quá thấp. Linh hồn cảnh giới của thượng phẩm thần nhân vừa thoáng cái đã tấn thăng làm Thần Vương. Hơn nữa lòng tôn kính của Hồng Quân đối với phụ thân, sau khi bỏ nhà rời đi lòng rất áy náy. Lòng yêu mến hai kiện Hồng Mông linh bảo, tất cả đều dẫn đưa Hồng Quân vào thời khắc mấu chốt này sinh ra tâm ma.

"Tiểu tử, cái này cũng không trách được ta." Hồng Quân đang ngơ ngẩn thất thần, Lưu Quang đã một kiếm đánh xuống.

"Lưu Quang, ngươi đi chết đi!" Đúng lúc này, một bóng thân ảnh xoẹt ngang giữa hai người. "Oanh!" Một tiếng nổ vang thật lớn, một luồng năng lượng cuồng bạo hoàn toàn đem Lưu Quang cuốn vào trong nó.
Bình Luận (0)
Comment