Vừa nghe được tiếng cười của Lưu Quang, đám người Lôi Vệ vội vàng ngưng cười cợt, cảnh giác nhìn Lưu Quang, trong lòng chấn động từng hồi.
"Thiên Tôn chính là Thiên Tôn, tới thật là mau!""Hừ Hừ Hừ!" Lưu Quang cười một tràng dài, dùng ánh mắt khi dễ nhìn mặt mọi người:
"Các ngươi thật đúng là giỏi lẩn trốn, "Ha ha!
" Vậy mà cũng tìm được chỗ ẩn thân tốt như vậy, chỉ tiếc là, vẫn bị ta tìm tới. Ha Ha Ha Ha..." Kế hoạch trong lòng Lưu Quang càng ngày càng chín muồi, trong khoảnh khắc đó hắn phảng phất đã nhìn thấy đầu Chu Viêm bị chặt bỏ chân linh bị đốt đi, hắn hưng phấn đến nỗi coi thường không thèm để tâm đến cuộc chiến trước mắt chút nào, thích chí cười to lên.
""Sau khi đem bọn Hồng Quân giết hết... sẽ lĩnh ngộ lại pháp tắc của khu vực này, tiếp đó, sẽ lấy nhất lưu Hồng Mông linh bảo của đám Hồng Quân đem giấu ở đâu đó xong đi gặp Chu Viêm dẫn tới tìm kiếm, Hừ Hừ! Chu Viêm, đừng cho là ta không biết ngươi một mực lợi dụng ta, chẳng qua là bởi vì ta không có Thiên Tôn linh bảo, đánh không lại ngươi mà thôi, cái này... Hắc Hắc!
"" Vừa cười lớn, trong lòng Lưu Quang vừa không ngừng hoàn thiện cái ý niệm này trong đầu.
Cười thoải mái hồi lâu, Lưu Quang quẹt nước nơi khóe mắt vì quá khích động trào ra, hơi thở dốc nói:
"Ha Ha! Để ta khai tiệc, trước nếm thử món khai vị xem nào!" Nói xong, thân hình hắn đột nhiên gia tốc, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, thoáng cái giống như là thuấn di, biến mất giữa không trung.
"Vèo!" Thân ảnh Lưu Quang vừa chợt biến lại xuất hiện tại trước mặt Tần Tư, trên tay hắn đang cầm một thanh thượng phẩm Thiên Thần khí, thân kiếm thẳng trớn không ngập ngừng chút nào cắm xuyên vào thân mình Tần Tư.
Lưu Quang lúc này nắm chặt thanh kiếm, giữ tư thế đâm tới, khóe môi nhếch lên một dáng cười quái dị, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
"Tiểu Tư!!" Băng Nghiên vào lúc thân ảnh Lưu Quang mới vừa xuất hiện lập tức có phản ứng chạy tới, nhưng đành chịu vì tốc độ của Lưu Quang quá nhanh, nhanh đến nỗi nàng còn chưa kịp nghĩ tới việc phòng bị, không ngờ việc đã xảy ra rồi.
Băng Nghiên vừa dứt lời, thân ảnh Tần Tư từ từ biến mất, đó không phải hóa thành hôi quang biến mất, mà là...
"Tàn ảnh?" Lưu Quang một trận kinh hãi, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, một tên Thần Vương, ở dưới tình huống không thể thi triển Không Gian Pháp Tắc, tốc độ lại có thể nhanh như vậy. Nguồn: http://truyenggg.com
"Bịch!" Một tiếng vang thật lớn, thân thể Lưu Quang bắn ngược lại mấy ngàn thước xa, còn chỗ hắn vừa đứng, Tần Tư đang mỉm cười đứng đó trong tay nắm chặt một cây trường thương màu xám với tư thế người vừa tung ra một côn.
"Tiểu Tư!" Băng Nghiên khóe mắt lấp lóe lệ quang, giọng thanh thoát kêu lên, nếu như lúc này Tần Tư không kịp thời xuất hiện, nàng thật tình có đủ gan dạ tìm Lưu Quang để liều mạng, cho dù có thể bị giết chết.
"Hừ, đã tìm được tên khốn này đúng lúc thích hợp để ta tạm thời ra tay!" Tần Tư nói xong, như trước vẫn duy trì cái tư thế ấy, lắc lắc mái tóc vàng chảy dài, quay lại hỏi:
"Thế nào? Thoải mái không?""Uh. Thoải mái!" Băng Nghiên mặt đầy vẻ kích động, cuống quít gật đầu đáp ứng. Nói xong, lại cảm thấy không ổn, nhìn thoáng qua mọi người ở chung quanh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
"Ách..." Nghe câu đáp của Băng Nghiên, Tần Tư một trận kinh ngạc, vội vàng chuyển hướng câu chuyện:
"Ta trước đi tới gặp hắn, yên tâm đi, hắn còn chưa giết chết được ta." Nói xong hắn chuyển mình muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên ngừng lại:
"Đúng rồi, đợi đến lúc ta có cái gì nguy hiểm, muội nên lập tức tới hỗ trợ a!" Nói xong thân ảnh của hắn vụt thuấn di đến trước mặt Lưu Quang, nhằm vào đầu Lưu Quang bổ xuống một thương.
"Ầm!" Lưu Quang còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng vì sao tốc độ của Tần Tư nhanh đến như vậy, lại bị đập một thương, lập tức rơi xuống đất.
Tốc độ Lưu Quang rơi xuống đã rất kinh khủng, nhưng Tần Tư sử dụng chính là thuấn di, tốc độ càng đặc biệt mau vô cùng, tới trước Lưu Quang một bước xuất hiện tại đường hắn chắc chắn phải rơi xuống, cử thương quét ngang một phát, làm cho Lưu Quang đang rơi thẳng xuống phía dưới chuyển thành hướng bay ngang.
"Ầm Ầm Ầm!" Trong mấy giây ngắn ngủn. Lưu Quang đã không biết bị Tần Tư khống chế bao nhiêu lần, mới phản ứng trở lại, vốn trước đó chính mình liên tục bị tiểu tử này đem làm quả cầu đánh qua đánh lại, lúc này khống chế được thân mình, buồn bực đến nỗi muốn hộc máu.
Tần Tư không bỏ qua không buông tha, tiếp tục theo sau công kích như trước, nhưng tiếc rằng, Lưu Quang dù sao cũng là Thiên Tôn, dù chỉ dựa vào lực lượng trong cơ thể để phi hành, tốc độ so với Tần Tư cũng không chậm chút nào, song phương hoán đổi bay qua bay lại vô số lần tại tràng, tất cả trong nháy mắt đã xong, tốc độ cực nhanh, e rằng ngay cả Thiên Thần dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấy rõ được.
Sau khi trải qua một trận đánh nhau chết sống, hai người mau chóng tách ra hai bên, lảo đảo đứng trên không trung.
"Hâm nóng xong! Chuẩn bị chính thức chiến đấu." Tần Tư nghịch nghịch cái ngù thương, rất tàn khốc nói.
"Ngươi... vậy mà có thể thuấn di?" Lưu Quang buồn bực ấm ức hồi lâu, bây giờ rốt cục vừa thở hổn hển vừa đưa ra nghi vấn của mình.
"Đừng nói nhiều lời thừa như vậy!" Tần Tư vung tay lên, một mảnh không gian băng liệt nhắm về hướng Lưu Quang cuồn cuộn cuốn tới.
"Uh? Đây là chính thức chiến đấu như lời nói của ngươi sao? Hừ!" Lưu Quang đứng trên không, ngay cả động cũng không nhúc nhích chút nào, cuối cùng chỉ dựa vào một tiếng
"hừ" khó chịu, đem không gian quanh mình toàn bộ chấn vỡ vụn, ngăn chặn hướng cuốn tới của không gian băng liệt của Tần Tư, đồng thời khống chế vô số khe hở không gian bao trùm lấy Tần Tư.
Tần Tư sử dụng Không Gian Pháp Tắc chính là thượng bộ Thiên Thần mới có thể thi triển - Không Gian Phá Toái, còn Lưu Quang, lại chỉ bằng vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân, làm cho không gian chung quanh vỡ vụn, hơn nữa phạm vi lại cực rộng lớn.
Tần Tư sớm có chuẩn bị trước, nếu như xảy ra ở bên ngoài Lĩnh vực, hắn đối với chiêu này của Lưu Quang, ngoại trừ thuấn di thoát ra ngoài, đúng là không còn biện pháp. Nhưng tại bên trong Lĩnh vực Tinh thần, kết quả sẽ không giống nhau. Không gian chung quanh hắn, đều do Lôi Vệ tự mình dựa theo lĩnh ngộ của hắn mà quy định áp đặt ra, vì lẽ đó, đối với Không Gian pháp tắc trong phạm vi này, hắn có thể vận dụng đến mức tận cùng.
Vô số khe hở không gian vỡ vụn bao vây Tần Tư ở bên trong, nhưng không thể đến gần thân thể của hắn chút nào, Tần Tư giờ phút này, đang không ngừng lợi dụng Không Gian Pháp Tắc phục hồi không gian quanh thân, hình thành một cái vòng phòng ngự rất nhỏ, có đủ khả năng che chở vững chắc thân thể của hắn.
"Thử nghiệm một chút chiêu mới của ta - Phá Không!!" Tần Tư vung thương đâm về phía trước, một đạo quang mang màu xám nhanh chóng xuyên thấu qua không gian vỡ vụn, ngập vào thân thể Lưu Quang.
"A?" Lưu Quang lúc này đang phóng thích năng lượng, đâu có ngờ tới lại có thể bị công kích bất ngờ như vậy, khiến hắn không kiềm được rất hoảng hốt, năng lượng đang phóng thích lập tức ngừng lại, không gian chung quanh trong nháy mắt tự động hồi phục trạng thái ban đầu.
"Đây... như thế nào có thể?" Lưu Quang lại một lần nữa không hiểu được, lại có loại công kích có thể bất chấp cả khe hở không gian.
"Quả nhiên không có việc gì, không tồi ta vừa mới sử dụng thương làm côn đánh ra, nếu không, há bỏ mất đi rất nhiều cơ hội ngược đãi hắn?" Nghĩ tới, Tần Tư rạng rỡ cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Quang.
Âm thầm, Tần Tư lại ngầm truyền âm cho Huống Thiên Minh, Ngao Phương cùng với Tả Thu Mi bọn họ, để cho bọn họ chuẩn bị sẳn sàng, cùng một lúc động thủ, có thể đem Lưu Quang giam lại chỗ này thì tốt, nếu không được, ít nhất cũng phải cho Lưu Quang một bài học, để cho hắn biết được, cho dù hắn là thành tựu Thiên Tôn, cũng không dễ uy hiếp đám người mình.
Chính xác toàn cảnh đám người ra sức đánh kẻ xấu thất thế sa cơ ngay lập tức xảy ra, trừ ra Lôi Vệ ở ngoài, những người khác đồng loạt thi triển thuấn di, mà còn trong thời gian ngắn ngủi đã thương lượng đưa ra chiến thuật thật hoàn hảo, nào là thuấn di đến sát bên Lưu Quang tiến hành đánh sáp lá cà, nào là sử dụng pháp tắc thi triển thuấn di, nào là tức thì thuấn di đến khu vực Lưu Quang sắp đi qua hoặc là bị đánh bay ra, tóm lại... hết thảy mọi phối hợp đúng là tuyệt vời như vậy.
"Ầm Ầm Ầm!" Trên không trung kia không ngừng công kích
"oanh oanh" tiếng nổ
"ầm ầm" vang lên, Lưu Quang lúc này ngay cả suy nghĩ đến thời gian cũng không kịp, trong một chớp mắt không biết phải chịu đựng bao nhiêu lần công kích.
May mà bản thân hắn là Thiên Tôn, lực phòng ngự rất mạnh, đối với các loại công kích thân thể này hầu như hoàn toàn miễn dịch, nhưng liên tiếp bị đánh đòn như thế cũng không phải là biện pháp, điểm quan trọng là cảm giác bị mấy tên Thần Vương ngược đãi quả khó mà chấp nhận được, tư thế lúc bị đánh thật tình là coi không đẹp mắt.
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có một số vệt nước mắt không gian không cách nào né tránh hoặc là chống cự, đến nỗi rất mạnh mẽ như Thiên Tôn hắn, cũng phải bị không ít vết thương nhẹ.
"Bọn họ đều có thể sử dụng pháp tắc,... vậy... làm sao có thể..." Lưu Quang nghĩ trọn thành câu này sau khi không biết bị công kích bao nhiêu lần.
"A…!" Lưu Quang khó chịu buồn bực cũng trong lúc bị đánh bay lùi lại vừa kêu to, vừa ổn định thân mình, không gian chung quanh lại lần nữa trong nháy mắt bị đánh vỡ vụn.
Lưu Quang vừa định thở lấy hơi, lại đau khổ phát hiện ra, bốn phương tám hướng cùng lúc có vô số khe hở không gian, mà còn kèm theo không gian liệt phùng chính hắn vừa công kích cùng hướng về hắn cuồn cuộn tới, hình như là biết hắn sẽ phải dừng lại ở chỗ đó, khiến cho Lưu Quang đã bị thương, thương thế càng tăng thêm không ít.
So với những vết thương nhẹ trên người này, tâm tình của Lưu Quang càng đau xót muốn ngất xỉu chính là Lưu Quang rất trọng thị danh tiếng ấy, nghĩ đến chính mình đường đường là một Thiên Tôn, vậy mà lại bị mấy tên Thần Vương chính mình coi là không bằng những con sâu cái kiến đánh cho tơi bời không có sức chống đỡ chút nào, thậm chí còn bị thương tích, hơn nữa, cứ theo cái đà này, chính mình sớm muộn cũng sẽ bị bọn Thần Vương này giết chết.
Thiên Tôn bị Thần Vương giết chết, chắc chắn sẽ
"lưu danh thiên cổ" a. Nghĩ đến đây, Lưu Quang buồn bực suýt hộc máu.
Lưu Quang Thiên Tôn bị đánh không mảy may còn sức chống trả, những người khác trên chiến trường lại vừa đánh vừa trò chuyện thoải mái.
"Sảng khoái a, lão Huống, chiến đấu cùng với ngươi, thật sự là thống khoái, này Lưu Quang từng bước từng bước đi như thế nào, ngươi đều như nắm trong lòng bàn tay, ngươi thật tài giỏi a!" Tần Tư vừa công kích, vừa truyền âm nói.
"Ha Ha! Thiên Minh, công pháp này của ngươi là gì?" Ngao Phương xen lời nói.
"Không phải công pháp... góc bên phải, đúng, chạy xuống dưới rồi... ta đây là... Tần Tư, phía sau ở dưới một trăm thước... hẳn là truyền thừa trí nhớ thôi... Ôi, Hắc Hắc, ta cũng có thể đánh ra một lần!" Huống Thiên Minh vừa chỉ ra vị trí của Lưu Quang vừa trả lời đứt quãng.
"Truyền thừa trí nhớ? Ngươi là Thần Thú?" Tần Tư vừa dựa theo chỉ dẫn của Huống Thiên Minh tiến hành chiến đấu, vừa nghi hoặc hỏi.
"Ừ... Băng Nghiên phía sau một trăm thước, mọi người công kích Phá Không... ta không phải thần thú, nhưng ta... Tần Tư, đỉnh đầu... nhưng sau khi ta Biến thân lần thứ năm, thì có được hai hạng năng lực này... Thu mi tiền bối, đang ở phía trước... Có lẽ, có quan hệ với cái loại Thiên đạo mà tiểu Quân nói thì phải... Tần Tư, phía sau, hắn làm sao liên tiếp hướng về chỗ ngươi chạy tới a... Ừ! Có lẽ khi nào linh hồn của ta bổ sung trọn vẹn, sẽ có đáp án!... Oái! Muốn đánh lén ta?... Ai! Đánh xong rồi nói tiếp đi, như vậy ta trả lời lại quá mệt mỏi a." Huống Thiên Minh mặc dù số lần ra tay không nhiều lắm, nhưng trong cuộc chiến này người mệt mỏi nhất không thể nghi ngờ đó là hắn.
"Thiên đạo?" Trong lòng mọi người lại nhớ tới đáp án Hồng Quân lần trước đã giải thích, lại thấy trận chiến lần này Huống Thiên Minh dự đoán trước, trong lòng đều là một trận mờ mịt không hiểu gì.
"Ầm Ầm Ầm!" Trận chiến nhìn giống như đã trãi qua rất lâu, nhưng tại dưới tình huống tốc độ cực nhanh, trên chiến trường chẳng qua chỉ xảy ra trong khoảnh khắc mà thôi. Trước sau nhiều nhất bất quá là trải qua mấy phút đồng hồ.
Trong mấy phút đồng hồ này, Lưu Quang lại có cảm giác giống như đã trải qua ngàn năm, thân thể cơ hồ hoàn toàn không chịu khống chế, không chủ động được bị người ta công kích, năng lượng trong cơ thể cũng do sử dụng để chống cự lại công kích của mọi người mà tiêu hao hết một phần, thương thế trên người, cũng từ vết thương nhẹ dần dần chuyển thành bị tổn thương nặng.
Cứ tiếp tục theo đà này, không đến mười giây nữa, linh hồn của Lưu Quang cũng có thể bị tổn hại phần nào, điều này chứng tỏ cũng không phải dùng năng lượng là có thể tự phục hồi được.