Hậu Tinh Thần Biến

Chương 464

Đợi đến lúc vật chất hỗn độn hơi hơi tích tụ xuống, một tiếng thở dài thỏa mãn từ trong miệng Tần Vũ phát ra, hình dáng kia cũng dần dần rõ ràng hơn. Trên quang ảnh hình vuông bao phủ thân thể Tần Vũ đó chợt lóe rồi tắt đi nhưng trong nháy mắt chớp động này, Vũ Văn Thác nhưng lại nhìn thấy rõ hình dáng của nó.

Đó là quang ảnh hình một cái cửa to lớn, hai bên cột trụ của nó chính là đang phát ra quang mang trầm lắng, mặt trên được chạm trổ văn tự đồ đằng không cách nào hiểu được, trên hình vuông quả là có một mặt giống như tấm biển tựa như là vật được khắc dấu ba cái đồ án văn tự mơ hồ, Vũ Văn Thác nhất thời cũng không cách nào hiểu được. Mà làm cho kẻ khác kinh ngạc chính là ở chính giữa quang ảnh hình cánh cửa đó là một cái vòng xoáy sụp lún, một cổ ám lưu tối đen đang chầm chậm lưu động, tản phát ra một cổ khí tức hủy diệt cực kỳ mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc chợt lóe lên rồi tắt đó, Vũ Văn Thác mặc dù không biết nó rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể cảm giác được cổ lực lượng hủy diệt nó tản phát ra quả thực đáng sợ, cái đó thậm chí là vượt qua lực lượng hủy diệt của cao thủ cảnh giới Hoàn Hư, cả người tức thì không tự chủ được phát run lên.

Lúc này, Tần Vũ chầm chậm mở hai mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ vô thức mà trong suốt, không có bất cứ nét sắc sảo nào giống như mây trôi tản mạn, lộ ra vẻ cực kỳ hững hờ.

Mặc dù quang ảnh hình cánh cửa đã tan biến, nhưng còn lưu lại khí tức hủy diệt cũng đủ làm cho Vũ Văn Thác khiếp sợ, giống như không gian chung quanh đều biến thành như cương thiết cứng chắc, hắn há hốc miệng, thật lâu mới khó khăn thốt ra mấy chữ:

"Tần Vũ... huynh đệ, ngươi... ngươi làm sao vậy?"

Tần Vũ khẽ nhíu mày, trên vẻ mặt bình tĩnh hiện lên một tia thần sắc mờ mịt, than thở nói:

"Ta cũng không rõ, ngươi thấy được cái thứ đó chứ?"

Vũ Văn Thác gật đầu:

"Đó là cái gì vậy?"

Tần Vũ nói:

"Nó đang ở bên trong đan điền của ta tiềm ẩn một loại lực lượng thần bí, tên là Lục Đạo Luân Hồi. Nhưng mà trải qua vài lần chiến đấu, nó trở nên càng ngày càng đình trệ, dường như đã thoát khỏi khống chế của ta... Mới vừa rồi, ta lợi dụng năng lực diễn hóa Hỗn độn, làm cho Hỗn độn biến chất tạo thành sinh tử nhị khí, dùng một loại phương thức khác phóng thích ra Lục đạo Luân Hồi, nhưng không nghĩ đến, nó lại có thể tự động vỡ tách ra hình thành một loại lực lượng khác."

Vũ Văn Thác trong lòng cả kinh:

"Lục đạo Luân Hồi... Nói như vậy ngươi đã khống chế trong tay loại lực lượng mới này, thật sự là cường đại đến đáng sợ."

Tần Vũ khẽ lắc đầu:

"Đây là một loại lực lượng mới cũng không sai, nhưng với năng lực hiện tại của ta vẫn không thể khống chế nó trong tay, thậm chí ta còn không biết được chính xác nó đến tột cùng là cái gì."

"Hóa ra là như thế, nhưng mà... Tần Vũ huynh đệ, ngươi đã bế quan một ngàn năm rồi, cảnh giới hiện tại giải thích thế nào nó vẫn là Thiên Mang hậu kỳ chứ?" Vũ Văn Thác dường như rất để ý tu vi của Tần Vũ, lo lắng hỏi.

Tần Vũ hờ hững cười một tiếng:

"Ta bây giờ đã lĩnh ngộ sáu pháp tắc đại nguyên tố cùng với việc khống chế trong tay nguyên lực sinh mệnh, cảnh giới hiện tại là Hoàn Hư sơ kỳ, nhưng mà nếu như có thể khống chế được loại lực lượng mới này, như vậy cảnh giới còn có thể tăng lên lần nữa."

"Hoàn Hư cảnh giới?!" Vũ Văn Thác một vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, gần như không thể nào tin được nói:

"Đây chính là có thể bắt đầu sử dụng lực lượng cấm thuật a, nếu như ngươi có thể học được cấm thuật của Tử Dạ Thương Long trên ma bàn, e rằng cao thủ của Tà Thần giới có thể đánh bại ngươi cũng không vượt quá mười người."

"Tử Dạ Thương Long... Ta đối với cấm thuật của hắn không có hứng thú chút nào, nếu như thực sự muốn nâng cao cảnh giới, vậy phải tự mình sáng tạo ra cấm thuật, ta tốn thời gian hai trăm năm từ trong sáu đại pháp tắc sáng lập ra vài cái cấm thuật, nhưng thật ra năng lực còn cần ở trong thực chiến mới có thể thực sự phát huy."

Tại diễn hóa Hỗn độn cùng với khống chế trong tay pháp tắc nguyên tố, tu vi của Tần Vũ đã có thể nói là cao thâm khó lường, muốn tiếp tục truy tìm đột phá ở trong thiên, địa nguyên tố, như vậy bế quan có lẽ là không lớn, điều này còn cần cơ duyên nhất định.

Vũ Văn Thác le lưỡi, cảm khái nói:

"Ngươi thật đúng là kỳ tài của Tà Thần vũ trụ, phải biết rằng người bình thường muốn đạt tới được loại cảnh giới như ngươi, nhanh thì ba ngàn năm, chậm thì trên vạn năm, còn ngươi lại chỉ cần thời gian một ngàn năm, còn tự mình sáng tạo cấm thuật, quả thực là lợi hại!"

Tần Vũ đối với vẻ xu nịnh của hắn cũng không thèm để ý, hờ hững cười nói:

"Xem ra trong một ngàn năm qua, cảnh giới của ngươi tăng lên cũng rất nhanh a, lại có thể chuyên tu nguyên lực sinh mệnh, rất đáng sợ á?"

Vũ Văn Thác hắc hắc cười, không chút ngượng ngùng nói:

"Tối thiểu sinh mệnh của mình cũng được bảo hộ, hơn nữa ngươi nếu bị tổn thương, ta cũng có thể trong thời gian nhanh nhất đem ngươi chữa trị a."

"Trong một ngàn năm này phần lớn thời gian ngươi đều ở bên trong mật thất này, như vậy binh đội chúng ta ra sao?" Tần Vũ hỏi.

Vũ Văn Thác nói:

"Binh đội đều do Dương Thiên Hành chỉ huy, mấy năm nay Tiểu công chúa cũng có uy phong thu phục được rất nhiều lĩnh vực. Bất quá Tà Thần Tử Dạ Thương Long dường như cũng biết nàng ở chỗ này vài lần cử người tới bắt nàng trở về, tiếc rằng nàng nắm trong tay hơn mười vạn binh lính, tính tình cũng rất điêu ngoa ngang ngược, như thế nào cũng không nguyện ý trở về, cho nên Tử Dạ Thương Long cũng phải lùi một bước, cho phép nàng ở lại nơi này, nhưng cử ra rất nhiều cao thủ Tà Thần giới ở các tinh vực lân cận bảo vệ nàng."

Tần Vũ khẽ gật đầu, nói:

"Tốt lắm, vậy đúng lúc nên xuất quan, ngươi lúc này nên theo ta ra ngoài, xem tình hình chiến tranh bên ngoài như thế nào."

Với tu vi của Tần Vũ hiện tại, muốn ở trong cảnh giới khống chế trong tay Hỗn độn tiếp tục tăng lên thì thời gian bế quan đó đã mênh mông vô thời hạn, bây giờ đi vào trong chiến tranh tích lũy một chút kinh nghiệm thực chiến, cải thiện cấm thuật một ít, lại đúng là lựa chọn tốt nhất. Nhìn thấy Tần Vũ xuất quan, Vũ Văn Thác cũng không có tâm tình gì tiếp tục bế quan lĩnh ngộ nữa, cho nên theo Tần Vũ rời khỏi địa lao, đi tới Minh Huyễn thành.

Một ngày kia, vừa đúng lúc Tiểu công chúa Tử Băng Linh cùng với hai Đại thống lĩnh và Phó thống lĩnh Dương Thiên Hành trở về, hơn hai mươi vạn đại quân xuất hiện rầm rộ ở trong Minh Huyễn thành, thanh thế vô cùng to lớn. Bên trong phủ Thành chủ, một trận tức giận la mắng truyền ra, thanh âm sắc bén chói tai.

"Các ngươi đám hỗn đản này, tại sao không đi công kích "Thất Sát tinh", chúng ta có hai mươi vạn đại quân, còn phải sợ bọn chúng sao, các ngươi cả một đám nhát gan!" Tử Băng Linh xem ra cực kỳ tức giận hầm hầm chỉ vào ba người dưới đài, chửi ầm lên, mà Uông Hi Thiên cùng với Hiên Tuấn Khanh và phó thống lĩnh Dương Thiên Hành đều là thộn mặt cúi đầu đầy vẻ chán nản.

Lúc này, Tần Vũ cùng Vũ Văn Thác đi vào. Vũ Văn Thác xuất hiện hiển nhiên cũng không kỳ lạ, nhưng Tần Vũ xuất quan khiến cho mọi người trước mắt sáng lên, đặt biệt là Tử Băng Linh, cả người hưng phấn bổ nhào đến, ngoài dự liệu hung hăng như vòng tay gấu ôm chầm lấy Tần Vũ.

"Tần đại ca, ngươi cuối cùng xuất quan rồi!" Tử Băng Linh thân thiết kêu, một ngàn năm qua, cơ hồ mỗi năm Tử Băng Linh đều tới mật thất nhìn qua một lần. Mà hiện tại Tần Vũ đối với nàng mà nói, cũng không còn là một tên man rợ hung hãn đơn giản như thế nữa.

Đối với việc bất thình lình xưng hô thân thiết, Tần Vũ có hơi kinh ngạc một chút, lập tức vẻ mặt hòa dịu:

"Ngươi... ta xuất quan rồi."

Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh chỉ chớp mắt liền nhận ra trên người Tần Vũ tản phát ra khí chất bất phàm, hiển nhiên ở phương diện tu vi đã tăng lên mấy cảnh giới, cùng kêu lên:

"Chúc mừng Tần huynh xuất quan."

Dương Thiên Hành cũng đi tới, hưng phấn nói:

"Tần huynh, không, Tần Thống lĩnh, ngươi có thể xuất quan thật sự tốt quá."

Tần Vũ cười cười, hỏi:

"Các ngươi đang thương nghị cái gì đó?"

Tần Vũ được chào đón, mà Vũ Văn Thác tự nhiên gặp phải lạnh nhạt, vẻ mặt oán hận nói:

"Là đang thương thảo cái gì, sao có mùi hỏa dược nặng như vậy?"

Trải qua một hồi giải thích mới biết, hóa ra một ngàn năm qua Tử Băng Linh cùng bọn họ đang chỉ huy xuống cùng Tà Thần giới trải qua phương diện cường thế tiến công, tại bên trong Thất Tuyệt tinh hệ đã thu phục phần lớn lĩnh vực, bây giờ vẻn vẹn chỉ còn lại một cái chủ tinh cuối cùng và một ít tinh cầu không người ở vẫn còn nằm trong khống chế của Chiến Thần giới.

Lúc ấy, đại quân của Tử Băng Linh dẫn đầu tiến vào đạo phòng tuyến cuối cùng của Chiến Thần giới, trong lúc đang chuẩn bị hướng chủ tinh cuối cùng "Thất Sát tinh" tiến hành công kích, lại gặp phải Dương Thiên Hành, Uông Hi Thiên và Hiên Tuấn Khanh cùng đồng lòng phản đối, đến nỗi là đại quân còn lại của Tà Thần giới đều hướng về khỏa chủ tinh này phòng ngừa từ xa, mặc dù Tử Băng Linh khăng khăng muốn tiến hành tiến công, nhưng những đội quân này dù sao cũng đang ở dưới quyền của mấy tên thống lĩnh, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải rút quân trở về nơi này.

Sau khi Tần Vũ hiểu rõ tình huống, chợt nói:

"Thì ra là như thế, công chúa, quyết sách của bọn họ quả là chính xác, cho dù binh lực ở trong Thất Sát tinh so với chúng ta vẫn còn chênh lệch, nhưng trong sự trợ giúp của đại quân còn lại của Tà Thần giới ta nghĩ muốn chiếm lĩnh nó cũng không phải là việc khó. Chẳng qua ngươi có nghĩ tới hậu quả của việc chiếm lĩnh nó hay không?"

Tử Băng Linh bỉu đôi môi đỏ thắm, ngỡ ngàng lắc lắc đầu, trên mặt còn mang theo vẻ ủy khuất. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com

Tần Vũ thản nhiên cười nói:

"Thất Sát tinh đó hiển nhiên là đạo phòng tuyến cuối cùng của Chiến Thần giới rồi, nếu như chúng ta thật sự chiếm lĩnh nó, chẳng khác nào đem toàn bộ Thất Tuyệt tinh hệ đều thu phục lại. Nhưng việc này cũng đồng dạng kích động giới tuyến sau cùng của Chiến Thần giới, bọn họ tất nhiên phải dùng biện pháp phản kích càng mãnh liệt hơn, thậm chí có thể điều động toàn bộ Chiến Tôn tới tham gia vào cuộc chiến, đến lúc đó chúng ta rất có thể sẽ lâm vào tình cảnh bất lợi."

Tử Băng Linh cắn chặt môi, nói:

"Thế ngươi nói chúng ta nên xử lý như thế nào, ngươi đã đáp ứng sẽ giúp ta thu hồi tất cả lĩnh vực!"

Tần Vũ nhướng mày:

"Ta đã đáp ứng khi nào?"

"Được lắm! Ngươi lại dám nuốt lời, ta chính là công chúa của Tà Thần giới, nói cái gì nhất định là cái đó, ngươi phải nghe ta!" Tử Băng Linh giận dữ hầm hầm, một cổ khí thế ngang ngược.

Tần Vũ có chút bất đắc dĩ cười cười, trầm tư trong chốc lát, nói:

"Nếu như công chúa điện hạ thật sự muốn tiến công Thất Sát tinh, cũng không phải là không thể, nhưng phải bảo đảm Tà Thần giới có đủ năng lực gánh vác hậu quả của nó, cho nên lần này trước tiên, cần xin chỉ thị của phụ thân ngươi, Tử Dạ Thương Long!"

Tử Băng Linh ngay lập tức gật đầu, hướng về Uông Hi Thiên nói:

"Lập tức hướng phụ thân của ta xin chỉ thị, bất kể như thế nào phải thỉnh cầu hắn đồng ý!" Uông Hi Thiên giờ phút này sắc mặt đen lại đến đáng sợ chẳng đặng đừng gật gật đầu, khẽ lẩm bẩm:

"Thật ra nói thì dễ, còn phải xem phụ thân ngươi có đồng ý hay không, cũng không phải phụ thân của ta, nói có thể đồng ý là đồng ý."

"Ngươi đang nói cái gì?!"

"Không việc gì, ta đi ngay đây!" Uông Hi Thiên vẻ mặt chán nản cấp tốc chạy ra khỏi thành chủ phủ.
Bình Luận (0)
Comment