Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 151


**********
Diệu, rốt cuộc anh đi công tác hay đi du lịch vậy?" "Cả hai."
Anh ậm ờ ứng phó rồi nâng ngón tay trắng nõn của cô lên, đeo chiếc nhẫn trong tay mình lên tay cô.

Anh ngắm nghía một hồi, cảm thấy cũng không tệ: em rất đẹp, đeo gì cũng đẹp
Sau đó anh lại nói chuyện bằng tiếng F với nhân viên bán hàng: luôn cái này đi."
Anh vẫn còn nắm tay Lê Hân Dư trong tay mình, cô thật sự hết cách với người đàn ông này.

Đây đã là ngày thứ ba họ đến nước F.

Hai ngày trước, anh đã dẫn cô đến vài thành phố.


Cô không muốn đi nên đã nói là mệt, không muốn đi cũng đi không nổi, kết quả là hôm nay Lăng Diệu dẫn cô ra ngoài mua sắm.

Nói là mua sắm, thật ra chính là đẩy hết những thứ đắt tiền mà cô không hề cần đến lên người cô.

Anh cứ như đang chơi búp bê vậy, cầm từng món trang sức ướm thử lên người cô, đợi anh chọn xong rồi lại xách theo đồ đi ra khỏi tiệm với cô.

Lúc này Lê Hân Dư mới lạnh lùng hỏi anh: “Lăng Diệu, rốt cuộc anh còn muốn làm gì
Anh cười thật quyến rũ: "Em đó."
Lê Hân Dư nhất thời vẫn không hiểu, cô thì làm sao?
Vừa khéo bên cạnh có một cặp đôi người Trung Quốc đi ngang qua, vừa nhìn Lăng Diệu và Lê Hân Dư vừa không tự chủ được mà bật cười.

Cô gái đấm hai cái lên ngực chàng trai, tức giận nói: "Anh học hỏi người ta kia, không đẹp trai bằng bạn trai người ta thì cũng thôi đi, sao miệng cũng không biết nói năng như người ta chứ? Mỗi lần em giận, hỏi anh muốn làm gì, anh chưa từng nói sẽ làm em để làm hòa hoãn bầu không khí."
Chàng trai bắt lấy nắm đấm nhỏ bé của cô gái rồi cười, nói nhỏ: "Anh đúng là chưa từng nói ra nhưng thể lực anh rất được, cũng chưa từng để em phải thiệt thòi." “Đáng ghét, học hỏi cũng nhanh đấy" Cô gái dựa vào lòng chàng trai, hai người vừa cười vừa đi xa.

Lê Hân Dư lúc này mới hiểu câu nói vừa rồi của Lăng Diệu có ý gì.

Làm gì?
Làm em đó.

Cô phát hiện tâm thái hiện giờ của mình đã bị giày vò đến chai sạn như bà lão tám mươi tuổi, nghe kiểu đùa cợt này mà cô cũng không có cảm xúc gì.


Trước đây, cô là người không đỡ được những lời này nhất.

"Đi thôi, chúng ta đi xem cái khác nữa." Lăng Diệu chuyển hết các túi đồ qua tay trái, còn tay phải thì nằm tay Lê Hân Dư.

"Tay anh đã xách đầy cả rồi mà còn muốn mua gì nữa?"
Cô cảm thấy Lăng Diệu có chấp niệm mua đồ cho cô đến nỗi có chút biến thái.

Cứ như anh làm thế là có thể đền bù một số chuyện nào đó vậy.

Lăng Diệu gãi gãi ngón tay vào bàn tay cô vài cái rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa quyến rũ một cách lạ thường: "Em đoán thử xem?"
Cô không có tâm trạng đùa giỡn với anh: “Tôi không đoán được, chẳng phải anh đến đây để công tác sao? Rốt cuộc định khi nào mới bắt đầu làm việc?" "Sau khi về nước." "Anh lừa tôi." “Là lời nói dối có thiện ý." Lăng Diệu nhìn vào mắt cô, nói xa xăm: “Tinh thần em đã quá căng thẳng, cần phải thả lỏng ra.

Thế nhưng ở trong nước thì cho dù làm thế nào, em vẫn không thể thả lỏng được”
Cô mím môi, né tránh ánh mắt của anh, bởi vì anh nói chẳng sai tí nào.


Anh bỗng dừng bước, nhìn về phía một cửa hàng trang sức ở cách đó không xa rồi nói: "Chúng ta vào đó xem thử đi." Lê Hân Dư ngước mắt lên nhìn, cơ thể cô bồng có chút cứng ngắc, làm thế nào cũng không cất bước được.

Cửa hàng đó có thiết kế tối giản với hai màu đen trắng, phía trên có gắn bảng hiệu với cái tên rất rõ ràng, DEVOTION.

Tín ngưỡng, cũng có thể hiểu là tình yêu nồng nhiệt hoặc sự dâng hiến.

Với thương hiệu trang sức DEVOTION, phái nam sẽ cung cấp căn cước của mình, cả đời chỉ được đặt làm một chiếc nhẫn kim cương, với ngụ ý "tình yêu duy nhất trong đời".

Anh dẫn cô đến đây để làm gì?
Trong tay anh đã xách theo nhiều món trang sức như vậy vẫn chưa đủ mà còn phải đến tận đây để nói cho cô biết, rằng anh yêu cô sao? Mà còn là tình yêu duy nhất trong đời?
Có chút nực cười..

Bình Luận (0)
Comment