Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 207


**********
Chương 207 Không phải là tình nhân cũ chứ?
Mẹ anh rất dịu dàng, hiền lành nhưng cũng rất bảo thủ.

Ba mẹ của anh cũng biết chuyện của Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ bị lừa như những người bên ngoài xem kịch vui.

Người trên clip kia có phải là Lê Hân Dư không bọn họ rất rõ.

Nhà họ Lăng tuyệt đối sẽ không cho phép một người phụ nữ không có trinh tiết như vậy tiếp tục làm con dâu.

Mấy tháng nay Lăng Diệu vẫn luôn làm công tác tư tưởng với hai vị phụ huynh nhà họ Lăng nhưng vẫn không thể khiến thái độ của bọn họ mềm mỏng được.

Anh không muốn để cho Lê Hân Dư có quá nhiều áp lực, càng sợ cô sẽ nghe theo bọn họ rời bỏ anh, vì vậy anh vẫn luôn gạt cô, chưa dám đưa Lê Hân Dư trở về.


May là tính cách của Lê Hân Dư rất đơn giản, không suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà có thể gạt được một hai tháng, lại không thể gạt được một hai năm.

Chỉ có mau chóng khiến cho cô có con, như vậy bên phía ba mẹ mới dễ nói chuyện.

Nhưng mà bụng cô vẫn luôn không có động tĩnh, mặc dù hai người mỗi tối đều làm vô số lân.

Anh vuốt vùng bụng phẳng của cô, lòng bàn tay ấm áp, dịu dàng, Lê Hân Dư vùi mặt vào lồng ngực để trần của anh, rầu rĩ mở miệng: “Hay là chúng ta đi khám bác sĩ xem rất cuộc là vấn đề gì?” “Được.”
Lăng Diệu không ngờ cô sẽ chủ động đề nghị đi kiểm tra sức khỏe, anh mừng rỡ như điên.

Sáng sớm hôm sau Lăng Diệu dẫn Lê Hân Dư đến bệnh viện.

Bệnh viện biết được hai người sẽ tới cho nên có chuyên gia đợi sẵn, kết quả báo cáo cũng làm nhanh hết mức có thể.

Hai người đều tách ra làm kiểm tra, cơ thể của Lăng Diệu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng báo cáo của Lê Hân Dư thì phải chờ một lát.

Lê Hân Dư vốn dĩ chẳng có lo lắng gì, nhưng khi cô đi đến bệnh viện thì bỗng trở nên lo lắng: “Chắc không phải tôi đúng là không sinh con được chứ?”
Nữ bác sĩ cười giải thích: “Bà Lăng, bà không cần lo lắng quá, cho dù khó thụ thai nhưng chịu khó điều dưỡng cũng sẽ ổn thôi!”.

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ trùmt ruyện.n et ++
Lăng Diệu thấy cô sốt ruột ngồi đợi kết quả kiểm tra, thế là anh kéo cô đi chỗ khác cho khuây khỏa.


Vừa vặn đi tới phòng trẻ sơ sinh.

Đây là nơi dành cho em bé mới chào đời, bên trong đều là những cục bột mềm mại nhỏ xíu đang ngủ say sưa trong lồng ấp trẻ sơ sinh.

Trái tim Lê Hân Dư mềm nhũn, bàn tay cô dán lên cửa kính, tự lẩm bẩm: “Sau này chúng ta sẽ có những đứa con như vậy.

“Con của chúng ta còn đẹp hơn, dễ thương hơn mấy đứa trẻ này.” “Sao anh tự tin quá vậy? Lỡ như không đẹp bằng thì sao?” “Hai chúng ta đều đẹp như vậy, sao con của chúng ta không đẹp cho được chứ? Lỡ như không đẹp cũng không sao, con của chúng ta có thể dùng thực lực để chiến thắng, không phải dựa vào bộ mặt để kiếm cơm.

Với địa vị và quyền thế của nhà họ Lăng, cho dù sinh ra một đứa trẻ xấu xí, cũng có biết bao người nối tiếp nhau mà o bế.

Hai người cách lớp cửa kính nhìn vào những đứa bé nằm bên trong, lúc này tâm trạng bỗng trở nên rất thư thái.

Bỗng nhiên có một giọng nữ kêu lên: “Anh là Chủ tịch Lăng của Tập đoàn Lăng thị phải không?”
Lăng Diệu nhíu mày nhìn người phụ nữ kia, anh không quen với người này.

Người phụ nữ kia nhìn chăm chăm Lăng

Diệu bằng cặp mắt nóng bỏng, Lê Hân Dư thấy được ánh mắt tràn ngập yêu thương và khát khao kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cô kéo tay áo của Lăng Diệu: “Đây không phải là tình nhân cũ nào của anh nữa đó chứ?”
Lăng Diệu giơ hai tay lên cao đầu hàng: “Anh không biết cô ta.

“Trước đây anh có quá nhiều phụ nữ nên không nhớ rõ chứ gì?” “Chị là chị gái của Lê Nhã Trí phải không? Tôi nhận ra chị!” Người phụ nữ rất vui vẻ nói: “Tôi là Diêu Thanh Mạn, bạn học của Lê Nhã Trí, trước đây tôi thường nghe cậu ấy nói tới hai người.

Chỉ là gần đây không biết tại cậu ấy không đi học, cũng không cập nhật trạng thái mới trên WeChat.

Không ngờ lại gặp được chị ở đây.

Nhã Trí sao rồi? Sao cậu ấy lại không đi học thế? Có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”.

Bình Luận (0)
Comment