Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 251


**********
Chương 251 Bạch liên hoa thành thuần
Tòa nhà Lăng Thị tọa lạc ở vị trí rất đắc địa trong trung tâm thành phố A.

Chỉ cần xuống lầu, ra khỏi cửa lớn Lăng Thị, xung quanh đều là nơi ăn uống vui chơi, Lê Hân Dư là một người mắc chứng khó lựa chọn, việc tìm chỗ nào uống trà chiều cũng khiến cô do dự khó quyết định.

Suy nghĩ một lúc, Lê Hân Dư quyết định gọi cho Lê Ngưng, hỏi thăm xem cô ấy đã tìm được việc chưa.

Nếu thật sự vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, cô sẽ giúp đỡ để ý xem sao.

Ra khỏi thang máy chuyên dụng của Chủ tịch thì điện thoại mới có tín hiệu, Lê Hân Dư lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình tìm số điện thoại của Lê Ngưng.

Bỗng khuỷu tay cô bị một người va vào, điện thoại xoay một vòng trong không trung.

Lê Hân Dư vội vàng bắt lấy điện thoại nhưng không kịp, cạch một tiếng, màn hình hướng xuống đất, đập thẳng xuống sàn.

Lê Hân Dự xót ruột, ngồi xuống nhặt điện thoại lên, không biết có bị hỏng hay không nữa.


"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Cô gái đụng vào cô vội vàng nói xin lỗi, giúp cô nhặt điện thoại lên.

Tay Lê Hân Dư đã chạm vào điện thoại nhưng vẫn bị người phụ nữ kia lấy đi trước.

Lê Hân Dư nhíu lông mày lại, cô đứng dậy, lúc này mới nhìn rõ cô gái va vào mình.

Cô gái đó có khuôn mặt trong sáng dễ mến, tay đang ôm một đống tài liệu trong ngực, tay kia cầm điện thoại cô.

Dáng người của cô ta gầy yếu, không biết sao lại lợi hại như vậy, có thể ôm tài liệu ngồi xổm xuống, lại còn có thể cướp điện thoại của Lê Hân Dư trước khi cô cầm lấy.

Cô gái cầm điện thoại của cô, có vẻ hơi căng thẳng: "Phu nhân, phu nhân, tôi không cố ý đâm vào cô đâu, tôi chỉ đang vội đi đưa tài liệu.

Gương mặt của cô gái này khá quen nhưng trong nhất thời Lê Hận Dư vẫn không thể nhớ được cô ta là ai.

Có điều cô không cần phải tính toán với một cô gái ở công ty của Lăng Diệu, Lê Hân Dư giơ tay về phía cô gái kia: "Không sao, trả điện thoại cho tôi đi, cô làm gì thì làm đi."
Nhưng cô gái kia vẫn nắm chặt điện thoại không buông: "Xin lỗi phu nhân, điện thoại rơi hỏng mất rồi, tôi sẽ mang đi sửa giúp cô." "Không cần, không sao đâu." "Phu nhân, cô giận rồi sao? Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi sẽ sửa lại như cũ cho cô.


Cô gái nhỏ giọng nói, dáng vẻ giống như sợ cô sẽ quở trách.

Vốn cảm thấy không có gì nhưng có lẽ cử chỉ của cô khiến người khác cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ta làm Lê Hân Dư thấy có chút không vui: "Tôi không giận, trả điện thoại cho tôi." "Tôi va phải phu nhân, làm hỏng điện thoại của phu nhân, cần phải chịu trách nhiệm, hay là tôi bồi thường tiền cho cô cũng được.

Cô gái tỏ ra tội nghiệp nhìn cô.

"Tôi nói lại một lần nữa, tôi không tức giận, cô đưa điện thoại cho tôi là được.

"Hay là cứ để tôi mang đi sửa rồi trả lại cho cô đi, hơn nữa gần đây cô cũng tới công ty hoài."
Lê Hân Dư tức đến bật cười: "Cô thật sự muốn sửa điện thoại giúp tôi, hay là muốn lấy cớ trả điện thoại cho tôi để lên tầng mười tám?"
Gò má cô gái đỏ lên, không biết là vì bị người ta nhìn thấu mà tức giận xấu hổ hay là vì bị hiểu nhầm nên tức giận: "Phu nhân, cô đừng nói như vậy, tôi không có ý đồ không an phận.

Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không dám mơ tưởng xa vời.

Lê Hân Dư không có tâm tư nói mấy lời này với cô ta: "Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, đưa điện thoại cho tôi."
Thấy cô lạnh mặt, lúc này cô gái mới rề rề giơ tay cầm điện thoại ra.

Quả nhiên màn hình điện thoại đã bị nứt hết.

Lê Hân Dư lạnh mặt giơ tay lấy điện thoại, nhưng chưa kịp lấy đã nghe thấy ai đó lớn giọng gọi: "Lâm Dĩ Thuần, sao cô chậm chạp thế, tài liệu khẩn cấp của tầng trên đầu, cô đi nhanh lên, đừng có bà tám nữa.".

Bình Luận (0)
Comment