Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 274


Tinh lực dâng lên, anh ta không thể kiềm chế được, xông lên phía trước đẩy Lê Nhã Trí ngã xuống đất, cởi quần ra đè lên người cô ta.

Nhân viên bảo vệ lớn tuổi kéo anh ta ra: “Cậu đừng làm xắng làm bậy, đây không phải là phòng bảo vệ của chúng ta, đây là nhà của Chủ tịch Lăng.

Nói gì thì nói người phụ nữ này cũng là em vợ của Chủ tịch Lăng, cậu làm như vậy không sợ xảy ra chuyện sao?” “Sợ gì chứ, không phải tự cô ta cởi sạch quần áo sao? Chuyện này còn có thể trách tôi cưỡng hiếp cô ta sao? Cùng lắm tôi cũng chỉ mang tội danh bị dụ dỗ chịu không nổi mà thôi” Nhân viên bảo vệ trẻ bị sắc đẹp dụ dỗ mờ mắt: “Anh không thấy lúc Chủ tịch Hướng đi ra ngoài, trên mặt người phụ nữ được anh ta bế toàn là máu, chắc chắn là do người phụ nữ này làm rồi.

Người phụ nữ này bị Chủ tịch Lăng đề phòng như giặc thì cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Anh còn lo lắng gì nữa chứ?”
Anh ta nói có lý, ba nhân viên bảo vệ còn lại cũng hơi dao động: “Nhưng chúng ta có nhiệm vụ phải trông chừng người phụ nữ này” “Tôi vừa làm vừa canh chừng, cô ta cũng không chạy thoát được, tôi còn có thể sung sướng một phen.

Hơn nữa anh thấy Chủ tịch Hướng bế Lăng phu nhân đi bệnh viện rồi, xem chừng một hai tiếng nữa mới có thể trở về được.


Chúng ta tranh thủ thời gian, mỗi người làm một lần cũng kịp."
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cởi quần xong liền đè lên trên người Lê Nhã Trí lúc này đầu óc đã không còn tỉnh táo, cả người trần truồng nằm trên đất.

Không kịp có khúc dạo đầu, anh ta đã cuống cuồng đi thẳng vào.

Chuyện nam nữ này đúng là quá mức mê người, ba người còn lại vốn dĩ cũng chẳng có hứng thú gì nhưng nhịn không được cảnh tượng khiêu dâm đang sở sở trước mắt, vậy là cũng nhao nhao cởi quần ra: “Thằng nhóc cậu nhanh chút, bọn tôi vẫn còn ba người đấy.

“Biết rồi, biết rồi.

Nhìn dáng vẻ đại nghĩa của các người lúc nãy tôi còn cho rằng các người không muốn làm, để một mình tôi làm nữa chứ.

Ba người đàn ông khác không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn đôi nam nữ đang vật lộn dưới đất.

Tiểu thư khuê các, tiểu thư nhà giàu, đây là người mà bọn họ làm nghề bảo vệ này cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lần này được một cô tinh thần bất ổn dâng tới tận miệng, không thử thì đúng là uổng.

Hướng Lập Hiên bế Lê Hân Dư chạy thẳng đến bệnh viện.

Trên trán Lê Hân Dư chỉ bị thương ngoài da, não không bị chấn thương, sau khi xử lý đơn giản thì băng bó vết thương lại.

Còn mắt cô mở không lên được là vì mí mắt bị phỏng sưng húp.

Hơn nữa vết bỏng trên mặt do không rửa nước lạnh kịp thời nên đã nổi vài bong bóng nước.


Chỗ bị phỏng cần dùng kim chọc thủng sau đó bôi thuốc.

“Sẽ đau đấy, cô cố chịu một chút nhé!” Nữ bác sĩ chích thuốc ngừa cho cô trước để cho cô chuẩn bị tâm lý.

“Vâng, làm phiền bác sĩ.

Hướng Lập Hiên chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đau.

Anh ta đứng bên cạnh Lê Hân Dư nằm chặt lấy tay cô, trông còn căng thẳng hơn cả cô.

Lê Hân Dư bỏ tay: “Hướng Lập Hiên, anh đừng nắm chặt tay tôi như thế, tôi còn chưa đau chết đã bị anh dọa chết rồi.”
Hướng Lập Hiên như đứa trẻ, không những không buông tay ngược lại còn nằm cả hai tay: “Tôi sợ hãi đó, tôi nghe thôi đã sợ rồi.

Tôi sợ, cô nắm chặt tay tôi đi.” “Nếu không thì anh ra ngoài chờ tôi đi.” Nếu anh ta đã sợ như vậy.

“Tôi không đi, tôi phải ở lại chăm sóc cô.


Hướng Lập Hiên nhìn chăm chú nói, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm một câu nói: “Tôi đã đồng ý với Lăng Diệu rồi.

Trước khi cậu ấy lên máy bay cảm thấy không yên tâm nên đã cố ý gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến chăm
SÓC CÔ”
Trong lòng Lê Hân Dư chua xót, cũng không nói gì thêm.

Bác sĩ kiểm tra cho cô rất kỹ, sau đó dùng kim chọc thủng bóng nước.

Ngược lại chọc thủng bóng nước cũng không đau lắm, nhưng cảm giác lúc rắc thuốc bột lên vết thương mà không có lớp da ngăn lại đã thấm thẳng vào máu thịt khiến cô đau đến nghiến răng
Cũng còn may Hướng Lập Hiên vẫn luôn nắm chặt tay cô, vẫn còn sức mạnh có thể dựa vào.

Mãi đến khi bôi thuốc xong cô mới bỏ tay ra, lòng bàn tay của hai người đều để lại dấu vân tay của đối phương, cũng không biết là cô nắm tay Hướng Lập Hiên quá chặt hay là anh ta quá dùng sức..

Bình Luận (0)
Comment