Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 33


Khi Lê Hân Dư phát hiện có điều gì đó không đúng thì cũng đã muộn rồi, ánh mắt của Lăng Diệu văn máu đỏ ngầu, còn âm u đến khiếp người.

Cô còn chưa kịp có phản ứng thì Lăng Diệu đã bước tới kéo mạnh tay cô ra từ trong lòng Giang Dật Hàn.

Lòng Giang Dật Hàn bỗng trở nên trống rỗng.

Giây sau đó, một quả đấm giáng thẳng lên mặt anh.

Đầu anh lệch hẳn qua một bên, miệng bầm tím một mảng.

Lăng Diệu nắm chặt tay Lê Hân Dư, gườm gườm nhìn Giang Dật Hàn, trong mắt như hàm chứa cái lạnh nghìn năm: “Giang Dật Hàn."

Lăng Diệu ra tay rất ác, Giang Dật Hàn sờ tay lên mép: “Là tôi."
Lăng Diệu càng tức nảy lửa, vung tay nện thêm một cú đấm nữa: “Ai cho mày cái gan dám ôm người phụ nữ của tao?”
Giang Dật Hàn không hề đánh trả mà chỉ đứng đó nhận cú đánh của anh, miệng ngòn ngọt, anh bèn nhổ ra sàn, quả nhiên có máu.

Anh nhìn Lăng Diệu nói: “Người phụ nữ của anh, anh đang nói tới Y Nghê? Hay là người phụ nữ nào?" Để cho người phụ nữ của anh ta ức hiếp vợ mình ra nông nỗi này, Lăng Diệu còn dám nói Lê Hân Dư là người phụ nữ của anh ta?
Lăng Diệu tức giận cười: “Mày có quản tao có bao nhiêu người phụ nữ, thì Lê Hân Dư cũng chỉ là một người đàn bà trên giường của tao.

Còn mày, mày là cái thá gì?"
Giang Dật Hàn bỗng cười, nụ cười mỉa mai đến tột cùng.

Điệu cười ấy như kích thích Lăng Diệu hơn.

Anh nắm chặt tay toan tống thêm một quả trời giáng nữa.

Lê Hân Dư vội vàng ôm chặt cánh tay anh: "Lăng Diệu, Lăng Diệu!”
Cô không biết tại sao Giang Dật Hàn không tránh cũng không đánh trả lại, nhưng cô cũng không thể nhìn Lăng Diệu tiếp tục ra tay, cô đã nợ Giang Dạt Hàn rồi, không thể nhìn anh vì mình mà chịu đòn nữa.

Lăng Diệu cúi đầu nhìn người phụ nữ mặt đầy lo lắng đang ôm mình, nhẹ nhàng nói, giọng nói bình tĩnh tới mức đáng sợ: “Em đang bảo vệ cho anh ta?”
Cô lắc đầu quầy quậy: "Không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu!"
Lê Hân Dư biết chắc chắn anh đang hiểu lầm: “Lăng Diệu, anh nghe em nói, sự việc không giống như anh nghĩ đâu.


Em có thể giải thích, em có thể giải thích mà.”
Anh liếc nhìn Giang Dật Hàn rồi lại nhìn Lê Han Dư, giọng trầm xuống: “Được, tôi cho em cơ hội giải thích!"
Cô nói: “Chúng ta ra ngoài nói, em không muốn bị người khác bàn tán." Cô cũng không muốn anh lại tiếp tục đánh Giang Dật Hàn.

Ánh mắt Lăng Diệu lướt một lượt những người đứng xung quang đang xì xào, cười lạnh lùng: "Lúc ôm anh ta tại sao không ý thức được rằng mọi người đang nhìn?"
"Em nói rồi, không phải như anh nghĩ, em có thể giải thích." Bàn tay yếu ớt ôm chặt cánh tay to lớn của anh, cô hít một hơi thật sâu, yếu đuối nói: "Chúng ta về đi, trên xe em sẽ từ từ giải thích với anh.”
Anh đứng đó bất động, ánh mắt nghi ngờ nhìn đôi bàn tay trắng nõn như ngọc ấy, nghĩ tới đôi bàn tay ấy khi nãy cũng ôm người đàn ông kia như vậy.

Anh bỗng hất mạnh ra, đẩy mạnh tay cô ra kéo chặt cô đi nhanh ra phía ngoài.

Lê Hân Dư miễn cưỡng mới theo kịp anh, lòng bàn tay bị anh nắm chặt đang rất đau nhưng cô không dám kêu.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được Lăng Diệu đang rất tức giận, sự tức giận này từ trước tới giờ cô chưa từng thấy qua.

Những người xung quanh không hiểu gì, lại tiếp tục bàn tán xôn xao.


"Chẳng phải nói Lăng thiếu gia rất coi thường Lê Hân Dư sao? Tại sao còn dẫn cô ta dự tiệc, còn để cho cô ta mặc bộ trang phục đó.”
"Lê Hân Dư đẹp như vậy, Lăng thiếu gia thích cô ta cũng là điều bình thường.”
"Người đẹp nhưng trái tim hiểm ác thì có ích gì.

Các cô không biết ư? Năm ấy là Lê Hân Dư hạ thuốc với Lăng thiếu gia rồi leo lên giường anh mới có thể gả vào nhà họ Lăng.

Lê thị vốn dĩ sắp sụp đổ, loại phụ nữ có tâm kế thâm sâu này, dù có xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể giữ vững hôn nhân.

Hơn nữa Lăng thiếu gia tận mắt nhìn thấy cô ta ôm Giang Dật Hàn, các cô nghĩ Lăng thiếu gia còn cần cô ta nữa sao?”
“Cái danh Lăng phu nhân không có tiếng này chắc cũng nhanh chóng trở thành vợ trước mà thôi.”.

Bình Luận (0)
Comment