Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 146

Nhưng Tần Duật cũng biết, Thẩm Nịnh Nhược cũng không để ý cái đó, thậm chí một khi bị người khác biết cô còn có người yêu đồng tính, không chừng sẽ ít đi biết bao người theo đuổi.

Nhưng mà nhóm nhân viên khác vừa nghe lời này, sửng sốt sau một lúc lâu, mới cân nhắc ra tới này rốt cuộc là có ý gì.

Lúc này Khâu Dạng đã ngồi cùng Thẩm Nịnh Nhược, bên phải nàng là Kha Diệp Tử, bên trái Thẩm Nịnh Nhược còn lại là Tần Duật.

"Mọi người ăn uống vui vẻ!" Tần Duật mở màn.

Kha Diệp Tử ở một bên cười cười, hai mắt cô ấy nhìn Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, lộ ra một nụ cười hài lòng, rồi sau đó bưng lên ly nước nói với Khâu Dạng: "Bộ trưởng Khâu, đã lâu không gặp."

Khâu Dạng cũng nở một nụ cười tươi: "Đã lâu không gặp, lần sau khi gặp tôi, tôi liền không phải bộ trưởng nữa."

Kha Diệp Tử cũng có điều nghe thấy về điều này, cô ấy ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, bởi vì cô ấy không nghĩ tới trên người Khâu Dạng đã xảy ra cốt truyện tiểu thuyết như vậy.

Chẳng bao lâu cô ấy cũng có thể lý giải lựa chọn của Khâu Dạng.

"Chúc mừng." Kha Diệp Tử tự đáy lòng chúc mừng.

"Cảm ơn quản lý Kha."

Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói, dịch đầu gối sang phải và chạm vào đầu gối của Khâu Dạng.

Khâu Dạng quay đầu đi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Nịnh Nhược cau mày: "Em ngồi ở đây một câu cũng không nói với chị."

Khâu Dạng bật cười: "Thẩm đại tổng giám của em, em sai rồi, Tần tổng vừa mới nói lời kia làm em bị khờ tạm thời, không kịp phản ứng lại đây."

Mặc dù trong phòng giờ phút này ồn ào nhốn nháo, nhưng lỗ tai Tần Duật rất nhạy, tự nhiên là nghe thấy được Khâu Dạng nói.

"Khâu tiểu thư." Tần Duật quơ quơ ly rượu của mình, anh không có hạng mục gì muốn tham gia, uống rượu cũng liền tùy ý, "Nhìn hai người sống chung một mái nhà như vậy, tôi cũng không thể làm gì khác hơn được."

Thẩm Nịnh Nhược liếc xéo anh một cái: "Cho nên anh liền trực tiếp cho em come out công khai à?"

"Cửa tủ của em làm bằng giấy." Tần Duật phun tào nói, "Hôm nay ở nhà thi đấu biểu hiện chẳng lẽ không rõ ràng sao? Còn cần anh đá văng à?"

Cũng phải.

Thẩm Nịnh Nhược một khi rảnh rỗi là chạy đến ngồi bên cạnh Khâu Dạng, phá vỡ không ít người ấn tượng với cô.

Thẩm Nịnh Nhược nhíu mi: "Được, em đây không muốn so đo với anh."

Tần Duật "hừ" một tiếng: "Em vốn dĩ liền sẽ không cùng anh so đo."

"Nhược Nhược, chị muốn ăn cái gì? Em gắp cho chị." Khâu Dạng nhìn không được hai chú gà tiểu học đang cãi nhau nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lực chú ý Thẩm Nịnh Nhược quả nhiên bị kéo đi, phối hợp mà trả lời vấn đề của Khâu Dạng.

Trong bữa tiệc có người thừa dịp bữa cơm này mời Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược đồ uống, cũng có người tới nói với Khâu Dạng một ít cũng không tha.

Buổi chiều thi đấu kết thúc, Khâu Dạng liền phải về công ty xử lý từ chức, ngay khi đóng dấu đỏ, nàng liền rời khỏi công ty Vạn Danh.

Khâu Dạng đã ở Vạn Danh hơn bốn năm, ở đây quan hệ đồng sự và nàng đều không phải tốt nhất, nhưng cũng đều thảo luận qua lẫn nhau các hạng mục.

Khâu Dạng nhất nhất theo chân bọn họ nói cảm tạ, cảm tạ bọn họ bao dung nàng, cuối cùng lại chúc mọi người thăng chức tăng lương, tiền đồ như gấm.

Lần này nghỉ ngơi liên hoan không nghĩ tới càng như là một đốn tiệc tiễn đưa cơm, sau khi chấm dứt Khâu Dạng liền nội tâm có chút ưu sầu.

Tiền đối với nàng mà nói vẫn luôn rất quan trọng, lúc trước nếu không phải bởi vì làm thêm có tiền, nếu không nàng cũng trả không nổi học phí, nàng cũng không thoát khỏi nhà cậu.

Mà một tuần trước nàng lại trực tiếp cho ra ngoài 25 vạn, tiểu kim khố một chút thiếu đi rất nhiều, hiện tại hơn nữa lại từ chức, nàng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cảm giác an toàn thiếu mất một phần.

Thẩm Nịnh Nhược có tiền cũng là của bản thân Thẩm Nịnh Nhược, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, huống chi hiện tại nàng còn ở nhà Thẩm Nịnh Nhược, một phân tiền thuê nhà cũng không bỏ ra.

Khâu Dạng luôn luôn đem cái đó phân thật sự rõ ràng, bởi vậy tại hạ ngọ thời gian người khác thi đấu, còn lại nàng là đang tự hỏi sau này phải làm sao.

Chính như nàng nói lúc trước vậy, nàng muốn báo danh tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, nếu đoạt giải, nàng sẽ có tiền thưởng, tác phẩm cũng sẽ xuất hiện ở trong triển lãm.

Nhưng tiền đề cũng là có "Đoạt giải", nàng kỳ thật không lòng tin, cảm thấy bản thân cũng sẽ không đoạt giải.

Như vậy thời gian bỏ ra này đều lãng phí sao?

Hơn nữa vòng loại của cuộc thi nhiếp ảnh là tháng sau, lúc sau còn có đấu bán kết vào tháng 9, tổng thời gian tiêu hao sẽ kéo dài ba tháng.

Nàng khả năng vẫn là cần nghỉ ngơi trước một thời gian, liền bắt đầu tìm công tác mới mới được.

"Bộ trưởng Khâu." Kha Diệp Tử đi tới với một chai nước trong khi nàng đang suy nghĩ, "Uống nước không?"

Khâu Dạng hơi hơi ngẩng đầu, nhận lấy chai nước, lại nhìn Kha Diệp Tử ngồi xuống bên cạnh mình: "Cảm ơn."

Kha Diệp Tử mới vừa tham gia xong một hạng mục, hôm nay cô ấy không trang điểm, đến với vẻ mặt bình thường, hiện t mặt cô ấy thoạt nhìn có chút đỏ bởi vì vận động, trên trán cũng có một tầng mồ hôi, cô ấy một bên lau một bên cười: "Bộ trưởng Khâu, chúc mừng cô a, tạm thời được giải thoát rồi."

"Cảm ơn."

"Nghỉ ngang không đi làm nữa là một việc rất sảng khoái."

Đôi mắt Kha Diệp Tử cong cong: "Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng tôi chưa thử qua, từ sau khi tốt nghiệp tôi vẫn luôn làm việc ở Kỳ Diệu."

"Thật tốt a, sau hôm nay người khác sẽ chỉ được nghỉ lễ Tết Đoan Ngọ ba ngày, cô thì muốn nghỉ tới khi nào liền tới khi đấy."

"Đúng vậy." Khâu Dạng cũng cười rộ lên theo, ánh mắt nàng đặt ở trên người Thẩm Nịnh Nhược cách đó không xa.

Lập tức bắt đầu chính là thi đấu chạy 50 mét, Thẩm Nịnh Nhược đang làm công tác chuẩn bị, tựa hồ là cảm ứng được tầm mắt của nàng, Thẩm Nịnh Nhược nhìn lại đây, hướng tới nàng nở một nụ cười tự tin rạng rỡ.

Nụ cười này Kha Diệp Tử cũng thấy, nhưng cô ấy sẽ không cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược là cười với mình, cô ấy chống cằm mình, khuỷu tay để ở đầu gối, thanh âm có chút rầu rĩ, hỏi Khâu Dạng: "Bộ trưởng Khâu, cô cảm thấy ý nghĩa cuộc sống là gì?"

Khâu Dạng bị hỏi đến sửng sốt, nhìn sang Kha Diệp Tử, mới thấy biểu tình và ánh mắt Kha Diệp Tử đều có chút mê mang.

Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, trầm ngâm trong chốc lát, lắc lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng vẫn luôn đang tìm."

"Nhưng khả năng, tìm ý nghĩa, đó là một trong những ý nghĩa cuộc sống."

Nhưng Kha Diệp Tử vừa hỏi như vậy, nàng thật ra biết vì sao Kha Diệp Tử muốn ngồi lại đây.

Đại khái chính là có vấn đề và hoang mang, nói với bạn bè thì không thích hợp, càng không thể nói với thủ trưởng, quan hệ Kha Diệp Tử và bản thân giống nhau, đúng lúc bản thân muốn từ chức, là một đối tượng không tồi để nói hết.

Mọi người luôn đặt những cảm xúc mong manh lên những người mà họ sẽ không bao giờ gặp lại.

"Quản lý Kha." Khâu Dạng lại nói, "Tôi cảm thấy không cần rối rắm điểm này, thấy hài lòng với hiện tại là được rồi."

"Vậy bộ trưởng Khâu thấy hài lòng không?"

"Hài lòng."

"Vậy thật tốt." Kha Diệp Tử nhấp môi dưới, "Tôi đi theo tổng giám công tác rất lâu rồi, trước khi cô ấy quen biết cô, cô ấy trên cơ bản sẽ không lộ ra nụ cười, nhưng từ khi quen biết cô, cô ấy thỉnh thoảng sẽ cười một chút, lại nói tiếp cái này, bộ trưởng Khâu, lúc trước khi tôi thấy tổng giám cười, còn tưởng rằng thế giới xảy ra kỳ tích đó."

"Quản lý Kha, cô......"

"Rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì."

Kha Diệp Tử ho một tiếng, có chút xấu hổ nói: "Ách, không có ý gì khác, tôi chính là muốn nói tôi là fan CP của cô và tổng giám."

Khâu Dạng đỡ đỡ trán đầu: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó muốn biết các cô là quen biết nhau như thế nào, trước giờ tôi chưa thấy đôi tình lữ nào xứng đôi như các cô." Kha Diệp Tử nghiêm túc nói, "Tôi cũng muốn có tình yêu, nhưng vận khí của tôi không tốt lắm, nhìn trúng đều là tra nam, muốn xin vía có được hạnh phúc."

Khâu Dạng trong lúc nhất thời có chút cạn lời, muốn nàng nói mình và Thẩm Nịnh Nhược quen biết như thế nào, nàng cũng không thể nói được.

Nàng nhớ rõ ràng những lời Thẩm Ninh Nhược thời điểm đó đã thẳng thắng với cô.

Giữa các nàng rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là tất nhiên đây?

Khâu Dạng nói không rõ.

Thi đấu kết thúc vào lúc ba giờ chiều, Thẩm Nịnh Nhược đã nghỉ ngơi xong một thời gian, mà Khâu Dạng và Kha Diệp Tử cũng đã trò chuyện xong từ lâu.

Tần Duật rất giỏi thực hiện các pha nguy hiểm, còn mời một người bạn có chuyên môn là vận động viên tới trao giải, hình ảnh rất hài hòa.

Sau khi kết thúc, trong nhà thi đấu vang lên tiếng hoan hô, bởi vì nó có nghĩa là tan tầm.

Kỳ nghỉ Đoan Ngọ ba ngày cứ như vậy mà bắt đầu.

Mười phút sau, Khâu Dạng ở trên xe Thẩm Nịnh Nhược, nàng còn chưa thể lập tức trở về, mà phải đến công ty.

"Kha Diệp Tử cùng em hàn huyên cái gì vậy?" Thẩm Nịnh Nhược nắm tay lái, tò mò hỏi.

Khâu Dạng nhìn phía trước: "Cô ấy a, quanh co lòng vòng, trên thực tế chính là cầu luyến ái kinh của em, nhưng em không có gì để nói."

"Chậc."

"Không nghĩ tới ngoài mặt Kha Diệp Tử nhìn qua cũng đứng đứng đắn đắn, trên thực tế......"

Thẩm Nịnh Nhược không nói ra hết, nhưng đều biết là có ý tứ gì.

Kha Diệp Tử cũng rất có tương phản.

Bất quá hiện tại khoảng cách công ty Vạn Danh ngày càng gần, Khâu Dạng liền càng khẩn trương, nàng nhìn đường phố chung quanh càng thêm quen thuộc, cảm xúc càng thêm phức tạp.

Nàng cũng không muốn từ bỏ công ty này, nhưng nghĩ đến Khâu Nghiên và Văn Nguyên, những sự không nỡ này đã biến thành quyết tâm.

Không có người sẽ không qua được đồng tiền, nhưng sẽ có người không qua được chữ "tình".

Tình thân là điều Khâu Dạng đã từng khát vọng có được nhất, nhưng kết quả lại làm nàng tổn thương sâu nhất, cũng là tình thân.

Nàng thậm chí đều chưa từng có được, liền cho theo gió bay đi rồi.

Hết thảy ngọn nguồn mọi chuyện là Khâu Nghiên rõ ràng có thể sớm một chút liên hệ với nàng cũng không liên hệ với nàng.

Khâu Dạng nhắm hai mắt lại, trước mắt lại hiện lên gương mặt kia của Khâu Nghiên, nàng chậm rãi hướng ra ngoài bật hơi, chờ lại mở mắt ra, xe Thẩm Nịnh Nhược đã ngừng ở ven đường.

"Chị đi cùng em." Thẩm Nịnh Nhược tháo đai an toàn.

Khâu Dạng một phen đè cô lại: "Chị cứ ở trong xe chờ em là được, em rất mau liền xuống ngay."

"Được."

Hiện tại dương quang còn rất nóng cháy, trên mặt đất nhiệt khí thành một cái lồng hấp thiên nhiên, Khâu Dạng cảm thấy chính mình thành một cái bánh bao hoặc là một cái màn thầu.

Nàng bung dù, bước nhanh tránh khỏi dưới ánh nắng chói chang, tới đại sảnh toà nhà văn phòng.

Hiện tại còn chưa tới thời gian tan tầm, chờ thang máy chỉ có một mình nàng, sau khi Khâu Dạng đi vào ấn con số quen thuộc, đầu ngón tay nàng cương một chút, rồi sau đó rũ rũ mắt.

Trong khi thang máy đi lên, đầu óc nàng có chút bối rối và bắt đầu tự động nhớ lại từng chút thời gian ở Vạn Danh.

Nàng ở chỗ này thu hoạch rất nhiều tự tin và sung sướng, đồng thời nàng cũng kết giao một ít bạn bè, mặc dù Cù Ngôn đến cuối cùng phản bội nàng, nhưng nàng trước đoạn thời gian kia vẫn là vui vẻ.

Khâu Dạng lại thở dài.

Thang máy tới, cửa mở hướng hai bên.

Đập vào mắt chính là logo công ty Vạn Danh, còn có dáng vẻ Cốc Lam vùi đầu làm việc, chỉ tiếc là qua hôm nay, nàng sẽ không nhìn thấy những thứ này nữa.

Cốc Lam nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, cô nàng biết Khâu Dạng hôm nay là tới từ chức, không khỏi có chút đau lòng.

Khâu Dạng đi qua vỗ vỗ vai cô nàng: "Tết Đoan Ngọ chị không ra ngoài, tới cùng chơi với Bình Tử."

"Vâng!" Cốc Lam hốc mắt đỏ lên gật đầu.

Khâu Dạng xoay người vào công ty, đi vào văn phòng giám đốc nhân sự, nhưng sau khi đi tới lại đẩy cửa ra, thấy Văn Nguyên mấy ngày nay không gặp cũng ở đây.
Bình Luận (0)
Comment