Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 152

Khâu Dạng trước kia chỉ nghĩ không cùng những người này có quan hệ nữa, không nghĩ tới phát triển thành cục diện như bây giờ, nhưng ngày này đã đến, nàng thật ra cảm thấy thật đúng là......

Có chút sảng khoái.

Những tổn thương mà nàng phải chịu đựng trước khi tự lập lại hiện ra, nàng nhìn chính mình trước đó đã đổ máu và nước mắt, nặng nề mà thở dài.

Khâu Tranh vừa nghe lời này, sụt sịt cái mũi: "Dạng Dạng, nhưng cho tới bây giờ ta không có làm gì con, con đừng bôi nhọ......"

"Cậu." Khâu Dạng cắt ngang lời ông, "Cậu biết không? Cậu dung túng càng làm cho tội cậu thêm một bậc, cậu chưa bao giờ biết ngăn cản mợ, trước nay cậu cũng sẽ không đứng về phía con, trước nay cậu cũng không có ủng hộ con, cậu chỉ là thờ ơ lạnh nhạt con bị ai mắng hay bị ai đánh, chẳng lẽ ở trong mắt cậu, cái đó đều không tính là gì sao? Vậy không khỏi cũng quá buồn cười."

Nàng nói vừa dứt, mợ đúng lúc này lại một lần đoạt lấy di động Khâu Tranh, rống to với nàng kêu to: "Khâu Dạng! Mày là cái đồ không lương tâm! Trước kia liền không nên cứu mày để cho mày chết đuối!"

"Triệu Dung! Bà đang nói cái gì vậy!" Tiếng Khâu Tranh phẫn nộ vang lên.

"Cái đồ bạch nhãn lang này ở nhà của chúng ta ăn không uống không nhiều năm như vậy hiện tại còn trở về trả thù ông, ông hỏi tôi tôi đang nói cái gì?" Lời mợ nói khắc nghiệt, như thể người làm sai chính là Khâu Dạng.

Khâu Dạng không có tính lập tức cúp điện thoại, hiện tại trong lòng nàng như cũ rất bình tĩnh, hơn nữa nhàn nhạt hỏi câu: "Đúng rồi, cậu, con muốn hỏi một chút, mẹ...... mẹ con lúc trước mỗi lần chuyển cho các người bao nhiêu tiền? Hoặc là nói tổng cộng chuyển bao nhiêu năm, thêm lên tổng cộng bao nhiêu đây?"

"Không bao nhiêu, đều đóng học phí cho con." Khâu Tranh trả lời.

Khâu Dạng nghe vậy cười: "Đóng học phí cho con? Lúc học chín năm giáo dục bắt buộc, mỗi học kỳ chỉ phải đóng phí sách vở, ba năm cao trung học phí của con được trường học miễn, ngay cả sinh học phí trường học phát cho con các người cũng cắt xén, đến nỗi học phí đại học càng là tự con đi làm để đóng, hiện tại cậu nói với con đóng học phí cho con? Cậu xem con tin sao?"

"Được thôi, vừa lúc trước giờ con quên mất, vậy con liền đi hỏi mẹ con một chút, thuận tiện hỏi bà ấy có lại muốn làm gì hay không."

Có thể nghe thấy từ cuộc trò chuyện với Khâu Tranh, ông cũng không biết chuyện nàng và Khâu Nghiên bất hòa, bởi vậy Khâu Dạng mới cố ý bỏ thêm cuối cùng một đoạn này lời nói.

Nàng tức khắc có một loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

"Đúng rồi, cậu, nếu cậu nói đúng sự thật, con sẽ đi tìm mẹ con nói tình hình của các người." Khâu Dạng nói xong câu đó lúc sau khóe miệng đều dương lên.

Khâu Tranh làm như có chút do dự, sau đó giãy giụa vài giây, mới nói: "Năm sáu năm đầu, mỗi nửa năm chị ấy chuyển một vạn......"

"......" Khâu Dạng vừa nghe cái con số này, đầu óc liền xoay lên, "Sau đó thì sao?"

"Chờ con học tiểu học, mỗi nửa năm chuyển hai vạn, thẳng đến khi con tốt nghiệp đại học, mới ngừng lại."

Khâu Dạng: "......"

Cứu mạng.

Nàng 21 tuổi tốt nghiệp đại học, nếu tính như vậy, Khâu Nghiên chuyển cho nàng ít nhất 74 vạn, so với trước đó trả cho Khâu Nghiên, ước chừng thiếu 50 vạn.

"Cái đó các người đều nuốt hết?" Khâu Dạng tinh tế hồi ức một chút, "Lúc ban đầu cậu con đi làm ở một cái xưởng, tiền lương không cao, phải nuôi mợ và Khâu Vấn Vân sau lại bắt đầu mở tiệm cơm......"

"Tiền mở tiệm cơm chính là lấy từ chỗ này sao?"

"Dạng Dạng, cậu không phải cố ý, chúng ta muốn nuôi sống người một nhà như vậy, lúc này mới......"

Khâu Dạng không muốn nghe ông nói cái gì nữa, lập tức cúp điện thoại.

Bởi vì đã biết chân tướng, hiện tại trong đầu nàng lại là một cuộn chỉ rối.

Lần trước tiền lấy trả cho Khâu Nghiên đủ rồi, kết quả hoá ra thiếu nhiều như vậy, cái này làm cho Khâu Dạng nhiều ít đều có chút phát thẫn thờ.

Nàng mấy năm nay vẫn luôn ở cần cù chăm chỉ mà kiếm tiền tiết kiệm tiền, nhưng nàng lấy đâu ra tới 70 vạn.

Khâu Nghiên những năm gần đây chỉ là cho nàng tiền, Khâu Dạng cũng không muốn nợ người mẹ này của mình.

Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Khâu Dạng một tấm ảnh cũng chưa chụp, sắp đến giờ nàng liền đến tầng hầm đỗ xe công ty Kỳ Diệu.

Thẩm Nịnh Nhược ở chỗ thang máy chờ nàng.

Vừa nhìn thấy Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược liền đã nhìn ra sắc mặt nàng không tốt như thế nào, vì thế lập tức liền cảnh giác lên, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Lát nữa hẳn nói." Khâu Dạng có chút mệt mỏi lắc đầu.

Thẩm Nịnh Nhược lại không nóng nảy dẫn Khâu Dạng đến nhà ăn, mà là kéo Khâu Dạng tới một bên rồi đem người ôm lấy.

Đã tới đầu hạ rồi, nhưng nhiệt độ ở bãi đỗ xe liền không xảy ra thay đổi, có chút lạnh lạnh, hai người đều mặc áo sơ mi, cứ như vậy ở một bên ôm, cũng có những người khác đi ngang qua thấy các nàng, nhưng đều không có ánh mắt dư thừa nào.

Khâu Dạng ngửi thấy mùi hương chanh quen thuộc trên người Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, lòng nàng rốt cuộc cũng yên ổn xuống.

Như là một con thuyền ngừng ở đảo nhỏ.

Đồ ăn ở nhà ăn của công ty Kỳ Diệu phong phú, Thẩm Nịnh Nhược dường như đều sẽ ăn ở chỗ này, hơn nữa cô còn có vị trí của riêng mình, bình thường sẽ không có ai đến khu vực đó ngồi, sẽ ở xa xa mà nhìn vị tổng giám xinh đẹp và uy danh đều truyền xa của công ty.

Mấy ngày gần đây nhóm nhân viên Kỳ Diệu đều đã biết chuyện Thẩm Nịnh Nhược có bạn gái, liền bắt đầu âm thầm quan sát Thẩm Nịnh Nhược.

Thỉnh thoảng thấy Thẩm Nịnh Nhược trả lời tin nhắn, bọn họ sẽ tự hỏi có phải trả lời tin nhắn bạn gái hay không.

Thỉnh thoảng thấy Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng giơ lên một chút, bọn họ lại sẽ tự hỏi có phải bởi vì bạn gái hay không.

Nói tóm lại, Thẩm Nịnh Nhược hiện tại chính tâm điểm bàn tán, một đôi mắt lại một đôi đôi mắt dừng ở trên người cô.

Không có lý do nào khác, chỉ vì cô là Thẩm Nịnh Nhược.

Chỉ là hôm nay không nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược xuất hiện ở nhà ăn, mọi người đều cho rằng cô sẽ không đến, nhưng không nghĩ tới qua mười phút sau, Thẩm Nịnh Nhược không chỉ tới, còn dẫn theo một cô gái xa lạ.

Kha Diệp Tử liếc mắt một cái liền thấy Khâu Dạng, cô ấy vẫy vẫy tay, chào hỏi: "Khâu......"

"Khâu tiểu thư."

Khâu Dạng đã từ chức, hiện tại còn gọi người ta là bộ trưởng thì không thích hợp, Kha Diệp Tử luôn luôn chú trọng điều đó, quả quyết sẽ không xuất hiện tình huống gọi sai xưng hô.

"Quản lý Kha." Khâu Dạng hướng về phía cô ấy gật đầu.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều chiếu vào trên người mình, Khâu Dạng biết đây là vì sao, nhưng nàng cũng không có cảm xúc dư thừa gì.

Đây đều là người xa lạ.

Vì Thẩm Nịnh Nhược bị lời nói trước đó của Tần Duật ở công ty bị bắt come out, cũng sẽ không để ý cái đó, tự nhiên mà dẫn dắt nàng tới quầy múc cơm.

Đồng sự đối diện với Kha Diệp Tử lúc trước không có đi đại hội thể thao, bởi vì không phải tổ hạng mục, hiện tại thấy Khâu Dạng xuất hiện ở đây, cô ấy lập tức liền tò mò: "Quản lý Kha, tổng giám đưa cô gái kia đến sẽ không phải là bạn gái cô ấy chứ?"

Lúc cô ấy bát quái tin tức này còn hạ thấp âm lượng của mình.

Kha Diệp Tử nhướng mày: "Thế nào?"

"Rất xứng đôi."

Kha Diệp Tử nở nụ cười: "Đem "xứng đôi" lên màn hình công cộng cho tôi!"

Đồng sự nhìn biểu tình Thẩm Nịnh Nhược ôn nhu, cầm lòng không được mà lắc đầu cảm khái: "Tổng giám biến hóa thật lớn a, trước kia chưa từng gặp qua cô ấy như vậy."

"Cái này gọi là gì?"

"Cái này gọi là sức mạnh tình yêu, cẩu độc thân như cô không hiểu đâu."

"Hứ."

"Nói hay lắm làm như cô không phải độc thân vậy."

Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng không nghe thấy người khác thảo luận, hai người từng người bưng khay đồ ăn tới trên chỗ ngồi ngồi xuống.

Khâu Dạng giơ ngón tay cái lên: "Muốn bắt lấy trái tim nhân viên, vậy đến bắt lấy dạ dày nhân viên, em cũng muốn đến Kỳ Diệu đi làm."

Thẩm Nịnh Nhược mở nắp đồ uống cho nàng, đặt ở trước mặt nàng: "Vậy em tới đi, công ty chúng ta không cấm yêu đương trong văn phòng đâu."

"......" Khâu Dạng tưởng tượng một chút cuộc sống chính mình nếu thật sự tới Kỳ Diệu, liền đem đầu xoay chuyển, "Thôi, chúng ta cần không gian."

Thẩm Nịnh Nhược cười nhẹ một tiếng: "Chị liền biết người nào đó đang chém gió."

"Chẳng lẽ chị không phải chém gió sao?"

"...... Phải." Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, "Chị chỉ là đang phối hợp với em."

Khâu Dạng bật cười: "Nhanh ăn cơm của chị đi, còn phải đi làm, em chính là nhân viên thất nghiệp."

Nếu cùng Thẩm Nịnh Nhược ăn cơm không nhiều người ở đây như vậy, Khâu Dạng sẽ thừa dịp thời gian lúc này nói ra chuyện của mình, nhưng lại nhận được nhiều sự chú ý hơn nên đành phải dời kế hoạch lại.

Nhưng cũng không dịch bao lâu, bởi vì sau khi ăn xong Thẩm Nịnh Nhược còn dẫn theo nàng đến văn phòng mình, nói hoa mỹ là "Tham quan".

Văn phòng Thẩm Nịnh Nhược trang trí giản lược, chủ yếu là màu sắc đơn giản, đó là phong cách của Thẩm Nịnh Nhược.

Tần Duật biết Khâu Dạng muốn tới, cũng không lại ở văn phòng chính mình đợi.

"Tần tổng." Khâu Dạng thấy Tần Duật xuất hiện ở cửa có chút ngoài ý muốn tiếp đón một tiếng.

Thẩm Nịnh Nhược công phu rót cho Khâu Dạng ly nước, Tần Duật liền tới, cô cười một tiếng: "Đây là ngọn gió gì a, đem Tần tổng thổi đến văn phòng nhỏ xíu của em vậy."

Tần Duật dương khóe miệng: "Chính mình không biết ngọn gió gì liền xem dự báo thời tiết một chút đi." Anh nói xong nhìn về phía Khâu Dạng, "Khâu tiểu thư, đã lâu không gặp."

Khâu Dạng gật gật đầu.

"Nghe nói cô từ chức ở Vạn Danh rồi, tôi đây là tới chúc mừng cô." Tần Duật ngồi xuống trên sô pha, cùng Khâu Dạng mặt đối mặt.

Khâu Dạng đôi mắt cong cong: "Cảm ơn Tần tổng."

Thẩm Nịnh Nhược đem bức màn phòng kéo ra một ít, cô nghe Tần Duật và Khâu Dạng nói chuyện phiếm, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Tần tổng, anh trăm công ngàn việc, có thể đừng tới quấy rầy người trẻ tuổi bọn em yêu đương hay không?"

Tần Duật: "......"

Tần Duật hừ nhẹ: "Anh đến xem em dâu của anh, em quản được sao?"

Khâu Dạng nghe vậy cười cười, còn đừng nói.

Nàng rất thích cái xưng hô này.

Tần Duật nói xong lời này sau giây tiếp theo, sắc mặt liền có chút trầm trọng lên: "Đúng rồi, Nhược Nhược, chú Thẩm gần đây thế nào?"

Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng, nghe vậy sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Ông ấy cự tuyệt trị liệu."

"Rốt cuộc là bệnh gì a, anh nghe ba anh nói cũng chưa nghe hiểu, chú Thẩm cũng còn gạt ông ấy."

"Ung thư."

Tần Duật có chút sửng sốt, môi đều run lên: "Cái gì? Ung thư?"

"Ừm, ngày mai em sẽ về nhà một chuyến, ông ấy vẫn luôn ở nhà uống thuốc như vậy cũng không phải cách, em sẽ dẫn ông ấy đi bệnh viện xem thử."

"Có cần gì thì có thể gọi anh."

Khâu Dạng nhấp môi không nói chuyện, yên lặng mà đặt tay mình ở trên mu bàn tay Thẩm Nịnh Nhược, lấy cái này tới an ủi Thẩm Nịnh Nhược.

Tần Duật che che đôi mắt: "Chậc."

"Anh sắp bị mù rồi."

"Anh vẫn là nên đi thôi, nơi này dung không nổi một cẩu độc thân như anh."

Thẩm Nịnh Nhược không ngăn cản: "Tần tổng tạm biệt."

Khâu Dạng cũng theo một câu: "Tần tổng tạm biệt."

Tần Duật: "......"

Anh tới rất đột nhiên, đi cũng rất mau.

Cửa đóng lại trong nháy mắt, Khâu Dạng liền thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Tần Duật và Văn Nguyên có quan hệ tốt, cái này làm cho nàng có chút không thích ứng.

Thẩm Nịnh Nhược nhéo mặt nàng: "Nói đi."

Khâu Dạng nghiêng đầu qua: "Thẩm tổng giám, em hiện tại là một người mắc nợ, không còn là tiểu phú bà nữa."
Bình Luận (0)
Comment