Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 79

Lúc Thẩm Nịnh Nhược nhận được tin nhắn này, mới vừa họp xong, người còn ngồi trên ghế trong phòng họp, sau khi thấy nội dung cô cong cong môi, đến lúc lại ngẩng đầu, lại trở về bộ dạng không thấu tình đạt lý.

Kha Diệp Tử lại thấy cảnh này, nhưng mà cô ấy đã quen rồi, không cảm thấy chính mình đụng phải quỷ hay là gặp kỳ tích nữa.

Đối với chuyện tổng giám có thể có sự thay đổi lớn như vậy, trong lòng cô ấy cảm thấy cũng khá tốt, cho nên xem ra tổng giám của bọn họ cũng không còn xem là một cái máy làm việc, chỉ là làm cấp dưới của cô, Thẩm Nịnh Nhược đối với cô ấy yêu cầu nghiêm khắc, cô ấy đối chuyện riêng tư của Thẩm Nịnh Nhược không có hứng thú gì, sau khi tan tầm liền ước gì không cần lại đến nữa.

Trên thực tế ngoại trừ tình huống đặc thù, cũng trên cơ bản làm được điều này, sau khi tan tầm cô ấy buông thả như thế nào đều sẽ không bị những người khác trong công ty biết.

Còn hai mươi phút nữa mới tan tầm, Thẩm Nịnh Nhược thu lại nụ cười, chờ đến khi về tới văn phòng, mới trả lời Khâu Dạng một câu: 【 Vậy thật là cảm ơn ngài. 】

Ngữ khí tung tăng, ít nhất bản thân cô cho rằng như vậy, sau đó liền buông di động xuống, bắt đầu kết thúc công việc ngày hôm nay.

Diêu Dao gọi điện thoại tới rất đúng giờ, 6 giờ vừa đến liền gọi đến, Thẩm Nịnh Nhược nhìn thông báo cuộc gọi, liền đi tới cửa sổ, cau mày, ấn nghe máy.

"Nhược Nhược." Diêu Dao nghiêm túc địa đạo, "Có chút khó chơi."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, môi nhấp nhấp: "Không sao, vậy chuyện này để sau lại nói, đúng lúc gần đây mình đang bận việc khác, chuyện này không nên làm trọng tâm mình chếch đi."

"Muốn yêu đương sao?" Diêu Dao một chút liền đoán được.

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng giơ lên độ cong một chút, cô "Ừ" một tiếng: "Đúng vậy, đại khái đúng là vậy."

"Muốn đối phó người một nhà khó chơi này, mình nghĩ nghĩ, kỳ thật gạt em ấy cũng không tốt, mình rất nhanh sẽ thẳng thắn."

"Được, tự cậu xem thử đi."

Cúp điện thoại, Thẩm Nịnh Nhược liền cầm lấy áo khoác của mình, cầm theo túi ra khỏi văn phòng.

Không thể lại giống như hai ngày trước làm Khâu Dạng lo lắng cùng bất đắc dĩ mà nghi kỵ, cô muốn vừa tan tầm liền ở trước mặt Khâu Dạng.

Giữa hai người chưa bắt đầu yêu đương đã xảy ra vấn đề, Thẩm Nịnh Nhược biết bản thân phải gánh toàn bộ trách nhiệm, nếu không phải Khâu Dạng nguyện ý cho cô cơ hội thì cô và Khâu Dạng có lẽ cũng chưa gặp mặt nhau.

Điều này cũng làm Thẩm Nịnh Nhược nhận thức sâu sắc được một sự thật, đó chính là vĩnh viễn đều đừng tự cho mình là đúng, cô chính là quá tự tin, muốn cho Khâu Dạng một bất ngờ, bởi vậy mới có thể xảy ra tình huống như vậy, và nó đã dạy cho cô một bài học vô cùng quan trọng.

Khâu Dạng cảm mạo mới khỏi hơn phân nửa, còn rất dễ ho khan, Thẩm Nịnh Nhược mua quả lê cùng sơn trà, liền xách tới cửa, cô cũng không có ý tưởng dư thừa nào, chỉ muốn chăm sóc Khâu Dạng thật kỹ, ngay cả khi phương diện này cô cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng cô có thể học.

Thẩm Nịnh Nhược chưa từng cảm thấy mình ngốc, chẳng lẽ chăm sóc người mà cũng học không được sao?

Cô không tin.

Sơn trà cùng quả lê đều có bổ phổi và trị ho, lúc Thẩm Nịnh Nhược gọt vỏ cẩn thận, nhưng trên thực tế  kinh nghiệm gọt vỏ của cô không nhiều lắm, lúc trước cô đều mua trái cây đã gọt sẵn vỏ, bởi vậy suýt chút nữa gọt vỏ bị đứt tay, vẫn là Khâu Dạng lanh tay lẹ mắt giành con dao lại.

Thẩm Nịnh Nhược trầm mặc: "......"

"Chị......"

"Chị không thế nào gọt vỏ được."

Khâu Dạng tự mình gọt vỏ lê, nhìn cô một cái, trên tay nhanh nhẹn thật sự: "Đã nhìn thấy."

"Để chị lột vỏ cho em."

"Cái này chị rất lành nghề."

Khâu Dạng cũng không ngăn cản Thẩm Nịnh Nhược, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược làm vậy chính là đang...... Chuộc tội?

Nàng cũng không biết hình dung cụ thể cái hành vi này như thế nào, đành để Thẩm Nịnh Nhược làm đi.

"Vào mùa này, sơn trà chín tới tương đối ngọt, lần trước quả tháng 3 quá chua." Thẩm Nịnh Nhược lột một trái liền lau tay một lần, vỏ trái cây có chút dính tay.

Khâu Dạng lẳng lặng nghe, cũng đã một ngày không gặp Thẩm Nịnh Nhược, nàng đột nhiên cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược trở nên lải nhải một chút, lại nghe Thẩm Nịnh Nhược nói một hồi, Khâu Dạng đã đem quả lê cắt thành miếng nhỏ.

Khâu Dạng cắm một miếng bỏ vào miệng, chờ nuốt xuống mới nói với Thẩm Nịnh Nhược: "Em có chuyện quan trọng muốn nói."

Thẩm Nịnh Nhược lập tức khẩn trương lên: "Chuyện gì?"

"Trưa hôm nay lúc em và Miêu Nghệ ăn cơm, cô ấy nói tối hôm qua nghe thấy người yêu cũ của em ở cửa phòng nói em bị bệnh nên lo lắng cho em."

Thẩm Nịnh Nhược xoa ngón tay mình, nghiêm túc lại cẩn thận, nghe vậy động tác ngừng lại một chút, lập tức: "Em và cô ta không còn liên lạc, cô ta không nên biết mới đúng."

"Phải, không sai."

"Mà người đầu tiên biết em bị bệnh, chính là Cù Ngôn."

"Lúc em phản hồi tin nhắn của chị ấy nhân tiện nói ra chuyện em bị bệnh, chị ấy rất quan tâm em, hôm nay ở công ty gặp được chị ấy còn nói muốn giám sát em uống nước."

Khâu Dạng lại ăn một miếng lê, mới rũ rũ lông mi: "Trước kia Đào Tư Nhàn cũng đã tới dưới lầu công ty chờ em, cô ta có gặp qua đồng nghiệp của em, hôm nay em còn cảm thấy không thích hợp ở chỗ chính là hơn một tháng trước ngày em trở về từ Tây thành, Cù Ngôn gửi tin cho em nói người yêu cũ đến dưới lầu công ty tìm chị ấy hỏi em đang ở đâu."

Thẩm Nịnh Nhược lấy một trái sơn trà đút cho Khâu Dạng: "Vậy có phải bọn họ bắt đầu liên lạc từ khi đó không?"

"Em không biết." Lông mày thanh tú của Khâu Dạng dần dần nhăn lại, "Chỉ là em nghĩ không ra, nếu chị Cù cùng Đào Tư Nhàn thật sự có qua lại, chị ấy là vì cái gì, em vẫn luôn xem chị ấy như chị gái, đồng thời chị ấy cũng là người thầy là người bạn của em, chị ấy đã chỉ dạy em rất nhiều, em......"

Thẩm Nịnh Nhược vỗ vỗ bàn tay nàng, đem suy nghĩ nàng kéo lại: "Vậy trước hết đừng suy nghĩ đến việc này, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, được không?"

Khâu Dạng nhìn đôi mắt long lanh của Thẩm Nịnh Nhược, qua vài giây sau gật đầu, lên tiếng: "Được."

Lúc này Bình Tử nhảy lên sô pha, chui vào trong lòng Khâu Dạng, kêu hai tiếng, tỏ vẻ chính mình đói bụng.

Thẩm Nịnh Nhược đáng thương vô cùng mà nhìn Khâu Dạng: "Chị cũng đói bụng."

"...... Chị cứ đói đi." Khâu Dạng như là phản ứng lại đây chuyện mình và Thẩm Nịnh Nhược còn chưa có tính xong, ôm Bình Tử lên liền chuẩn bị đi nấu thịt cho nó.

Thẩm Nịnh Nhược cũng đứng dậy đi theo, hơn nữa cô nhanh một bước đứng trước Khâu Dạng, ngăn cản Khâu Dạng đi vào phòng bếp.

"Lại không phải không thể gọi đồ ăn ngoài." Khâu Dạng làm ra một bộ dạng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên ý cười.

Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi dưới: "Chị......"

"Vậy chị đi nấu thịt cho Bình Tử."

"Em bị bệnh còn chưa khỏi, chị làm cho em."

Khâu Dạng giương mày lên: "Được."

Nói xong liền không chút do dự xoay người, ôm Bình Tử trở lại trên sô pha ngồi.

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Nội tâm Thẩm Nịnh Nhược thở dài, cô muốn liền giải thích với Khâu Dạng, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào mới thích hợp.

Phải nói như thế nào đây?

Chỉ cần nói từ khi bản thân nghe những gì Khâu Dạng kể ở hồ bơi tư nhân ngày hôm đó, liền không muốn nhà cậu nàng có kết cục tốt sao?

Nhưng Khâu Dạng có thể kỳ thật liền không nghĩ tới cái này chứ?

Bởi vì thoát khỏi được cũng rất không dễ dàng, vậy cô còn tự tiện làm chủ muốn nhà cậu của Khâu Dạng bị trừng phạt, liệu có phản tác dụng hay không?

Thẩm Nịnh Nhược mới bắt đầu tự hỏi cái này, cô lâm vào mê mang.

Nói đến cùng hành động có chút theo cảm tình, lại qua hai năm nữa cô sẽ 30 tuổi, nhưng bởi vì Khâu Dạng cảm nhận được đã rất lâu rồi chưa từng xúc động như vậy.

Kỳ thật sự tình cũng không tiến triển bao nhiêu, mấy ngày hôm trước mới điều tra một phen, hôm nay còn nhận được tin tức từ Diêu Dao nói đối phương khó chơi.

Thẩm Nịnh Nhược vào phòng bếp được một lúc sau, liền không khỏi thở ra một hơi để giải tỏa bớt căng thẳng của chính mình.

Muốn cùng Khâu Dạng ở bên nhau, thì chuyện này phải phân nhỏ ra, nếu không sẽ luôn xảy ra vấn đề.

Bình Tử mỗi đêm đều có thịt ăn, Thẩm Nịnh Nhược đã nhìn Khâu Dạng cho mèo ăn, cũng liền biết quy trình.

Cô đem thịt đông lạnh ở tủ lạnh bỏ vào trong nồi nhỏ, lại hẹn giờ rồi từ phòng bếp đi ra ngoài.

Khâu Dạng lấy trong túi ra chiếc hộp đựng bức ảnh gia đình, đặt ở trên bàn, thấy cô ra tới liền nhìn phía cô: "Cái này chị định khi nào lấy về?"

"Khi nào về chị sẽ lấy."

Khâu Dạng: "Ừm."

Khâu Dạng gật đầu: "Vậy thì đêm nay chị về đi."

Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt, sau đó liền ngồi xổm trước mặt Khâu Dạng, lại bày ra bộ dạng đáng thương: "Chiều nay không phải em còn nói chị là Nhược Nhược của em sao?"

"Sao giờ lại muốn đuổi chị đi a?"

Bình Tử ở trong lòng Khâu Dạng ngẩng đầu lên, không biết có phải Thẩm Nịnh Nhược ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy con mèo này đang cười nhạo cô, vì thế lặng lẽ trừng mắt nhìn Bình Tử.

Nhưng cô đang đối mặt với Khâu Dạng, Khâu Dạng sao có thể không nhìn thấy?

"Mèo con là vô tội, chị trừng Mập Mạp làm cái gì?" Khâu Dạng nói còn cúi đầu, dùng chóp mũi mình cọ một chút vào tai Bình Tử.

Thẩm Nịnh Nhược:......

Thẩm Nịnh Nhược không thể nhịn, không nói hai lời liền bế Bình Tử lên, đặt ở một bên.

Tốc độ của cô rất nhanh, nhưng kỳ thật rất nhẹ nhàng, không làm mèo con cảm thấy có nửa điểm khó chịu, chỉ là Bình Tử có chút ngơ.

Sao lại thế này a, mẹ nó sắp hôn nó rồi mà!!!

Nó "Meo" một tiếng, lấy này tới biểu đạt sự bất mãn của chính mình, nhưng Thẩm Nịnh Nhược mới mặc kệ điều đó.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở bên cạnh Khâu Dạng, cô ôm mặt Khâu Dạng, nghiêm túc nói: "Em không thể như vậy, Tiểu Dương."

"Em làm sao?" Khâu Dạng giọng điệu nhàn nhạt, nàng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thẩm Nịnh Nhược môi mấp máy, ánh mắt của cô từ đôi mắt của Khâu Dạng chuyển đến đôi môi ẩm ướt của nàng.

Lúc trước cô bị bệnh, Khâu Dạng khỏe mạnh.

Giờ hai người đổi chỗ cho nhau.

Thẩm Nịnh Nhược không trả lời câu hỏi này, cô chỉ là chậm rãi thò đầu qua, đem môi dán lên cằm Khâu Dạng, thấp giọng nói ——

"Đêm nay......"

"Chị cho em trừng phạt."

"Được không?"
Bình Luận (0)
Comment