Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 10

Đôi tay đẹp như được Nữ Oa “thửa riêng” cho Quan Nhất Hòa ấy, ngủ dậy một giấc là cô quên sạch sành sanh.

Nhưng Trần Mộ Giang thì lại có dịp trông thấy thêm hai lần nữa.

Một lần là ở nhà Quan Vĩ Diệp. Cô đến lấy đôi giày để quên, nhưng người mở cửa lại là chàng nam minh tinh họ Trần đang mặc áo hoodie, mắt nhắm mắt mở.

Cô khựng lại một nhịp, ngược lại Trần Mộ Giang dường như biết trước cô sẽ đến, vừa dụi mắt vừa nói: “Chào cô út nhé.”

Anh ngáp một cái: “Tối qua leo rank cùng Tiểu Quan, tiện thể ngủ lại luôn.”

“À.” Quan Nhất Hòa thu lại vẻ ngạc nhiên, thay giày rồi bước vào.

Trần Mộ Giang vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngái ngủ, đứng bên cạnh nhìn cô thay giày xong mới lững thững theo cô vào trong.

Quan Nhất Hòa nghe tiếng dép lê loẹt quẹt phía sau, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Trần Mộ Giang đang sụp mí mắt, bất giác bật cười.

Cái bộ dạng này trông giống hệt ông cháu quý hóa của cô.

Mấy lần gặp trước, anh lúc nào cũng ra dáng đại minh tinh hào nhoáng, không có gì để bàn cãi. Trái ngược hẳn với người đàn ông trẻ đang chống tay lên quầy bar, nheo mắt thất thần trước mặt cô lúc này. Thấy thú vị, cô nghiêng đầu ngắm nghía anh một lúc lâu.

Lát sau, Quan Nhất Hòa nhún vai, cố tình mở cửa tủ lạnh thật mạnh.

Trần Mộ Giang như bừng tỉnh, hỏi: “Chị chưa ăn gì à?”

Mặt cô không cảm xúc: “Trưởng bối đã cất công đến thăm, thường thì phận con cháu phải làm chút gì đó mời ăn rồi mới cho đi chứ.”

Phía sau vang lên tràng cười khúc khích.

Quan Nhất Hòa đang cúi đầu cắt bánh mì gối, khóe môi cũng cong lên, nhưng ngay lập tức bị tiếng gào của Quan Vĩ Diệp cắt ngang.

Quan Vĩ Diệp la làng: “Quan Nhất Hòa, cháu muốn ăn bánh mì nướng cô làm!”

Thằng nhóc trợn tròn mắt, uốn éo cả người: “Nhúng trứng, chiên bơ, rắc thật nhiều đường!”

Quan Nhất Hòa đảo mắt, lười trả lời.

Ông cháu trời đánh cứ nhảy tưng tưng, lải nhải không ngừng với người bên cạnh rằng bánh mì cô út làm ngon thế nào. Ồn ào đến mức cô đau cả đầu, không nhịn nổi nữa phải quay lại bắt Quan Vĩ Diệp ngậm miệng.

Vừa quay đầu lại, Quan Nhất Hòa chạm ngay ánh mắt của Trần Mộ Giang.

Cô nhìn anh một giây rồi quay sang nói với Quan Vĩ Diệp: “Mày ồn thật đấy.”

Quan Vĩ Diệp: “Lêu lêu lêu, bla bla bla, bùm!”

Quan Nhất Hòa trố mắt nhìn như không thể tin nổi, còn Trần Mộ Giang đứng bên cạnh cười muốn tắt thở.

Khi cô dời mắt sang, hai người lại chạm mắt lần nữa. Lần này cô giữ nguyên vẻ mặt cạn lời, chỉ ngón tay vào thái dương mình, mấp máy môi với anh.

Cô bảo: Đồ hâm.

Nụ cười của Trần Mộ Giang càng tươi hơn, giơ tay ra hiệu tán thành với cô.

Ba người ăn uống qua loa một bữa. Quan Nhất Hòa lấy xong đồ đạc chuẩn bị ra về thì thấy Trần Mộ Giang đã thay quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, cũng có vẻ sắp đi.

Cô bèn hỏi: “Về luôn à? Đi đâu tôi đưa cậu đi.”

“Thôi khỏi, tôi gọi tài xế rồi.”

“Thế không phải chờ à?” Quan Nhất Hòa không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng: “Đừng khách sáo, lát nữa tôi cũng rảnh mà.”

Trần Mộ Giang cười cười, sau đó đáp: “Không phải khách sáo với chị đâu. Ngộ nhỡ cánh săn ảnh không biết đây là nhà Quan Vĩ Diệp, sợ họ làm phiền chị thôi.”

Lúc này Quan Nhất Hòa mới vỡ lẽ.

Trần Mộ Giang nói khéo, nhưng ý tứ thì cô hiểu rõ.

Sợ dính tin đồn tình cảm chứ gì. Cô hiểu mà.

Trong đầu cô chợt lóe lên một câu nói, câu chuyện dở dang của một người bạn trong bữa tiệc dạo trước.

“Gần đây cậu ta đang mập mờ với ai đó không rõ…”

Quan Nhất Hòa bỗng thấy tò mò, trai đẹp tầm cỡ Trần Mộ Giang thì sẽ “mập mờ không rõ” với ai nhỉ?

Không biết là minh tinh nào, hay lại là cô chiêu nhà giàu nào đó. Chắc không phải lái máy bay đào mỏ đâu, nếu thế thì giọng điệu của người bạn kia đã khác.

Hoặc là hot girl mạng? Cũng có khả năng lắm. Mấy em hot girl nhỏ thì xác suất thấp hơn, đẳng cấp hơi thấp.

Nhưng cũng khó nói, giờ nam nữ minh tinh cặp kè hot girl đầy ra, dễ hẹn hò mà.

Có điều cô chưa từng nghe tin đồn cụ thể nào về Trần Mộ Giang với ai cả, trước đây cô cũng chẳng quan tâm, để hôm nào hỏi thử xem sao.

Quan Nhất Hòa cứ suy nghĩ vẩn vơ, xe chạy ra khỏi khu dân cư vào đường lớn, chỉ sau một nhịp đèn đỏ là cô đã quẳng chuyện đó ra sau đầu.

Một tuần sau, Trần Mộ Giang nhắn tin hỏi xem hôm nào cô rảnh chụp giúp anh mấy tấm hình. Anh bảo chỉ là ảnh để hoạt động nghiệp vụ đơn thuần, nhưng không muốn dùng điện thoại chụp qua loa. Quan Nhất Hòa hiểu ngay, là kiểu ảnh nghệ hơn ảnh đời thường một chút để cho fan ngắm đã mắt.

Trần Mộ Giang có vẻ vẫn thấy hơi ngại vì dùng dao mổ trâu để giết gà.

Trần Mộ Giang: Nếu chị bận thì thôi nhé, việc cỏn con này mà làm phiền chị thì tôi ngại lắm.

Trần Mộ Giang: Nhưng tôi xem ảnh chị chụp cho chị Đường rồi, đẹp thực sự, nên vẫn muốn hỏi thử xem sao.

Quan Nhất Hòa: Sao lại thế, tôi mong còn chẳng được ấy chứ, được hợp tác với thầy Trần cơ mà.

Quan Nhất Hòa: Thực ra hôm trước ở nhà khỉ con, tôi ngại không dám hỏi, cứ tưởng thầy Trần quên chuyện nhờ tôi chụp ảnh rồi.

Trần Mộ Giang: Sao lại thế, tôi mong còn chẳng được ấy chứ, được hợp tác với cô giáo Quan cơ mà.

Quan Nhất Hòa liếc nhìn điện thoại rồi khẽ cười.

Trần Mộ Giang đã gửi danh thiếp WeChat nhân viên trong ekip của anh cho cô. Sau đó, hai người trò chuyện xã giao vài câu, không quá xa lạ nhưng vẫn giữ kẽ lịch sự. Nếu có Quan Vĩ Diệp ở đó, cô có thể thoải mái trêu chọc Trần Mộ Giang, nhưng khi nhắn tin riêng, cô vẫn biết giữ chừng mực. Dù sao thì vị thế của Trần Mộ Giang cũng không vừa, Weibo sở hữu hàng chục triệu người hâm mộ cơ mà.

Quan trọng nhất là hai người cũng chưa thân đến mức đó.

Lại một tuần nữa trôi qua, hai con người chưa thân lắm ấy lại đụng mặt nhau trong một bữa tiệc rượu.

Đó là một kèo khá lạ. Người đứng ra tổ chức là bạn nối khố của Quan Nhất Hòa, cả gia đình đã định cư ở Anh, hiếm hoi lắm mới về nước nên gọi cô ra ăn cơm.

Đối với cô, người bạn này chỉ đơn thuần là quen biết lâu năm, người lớn trong nhà có quan hệ hợp tác nên thỉnh thoảng gặp gỡ, chứ thực tình cũng chẳng thân thiết gì cho cam, cùng lắm chỉ tính là bạn nhậu.

Nhưng đúng lúc đang rảnh, lại nhớ hồi xưa đi quẩy bar với nhau cũng vui, nên cô sửa soạn rồi đến chỗ hẹn.

Đến nơi mới thấy, trên bàn tiệc có vài gương mặt con nhà nòi quen mắt, có minh tinh, lại có thêm mấy hot boy, hot girl mạng.

Cô bạn Giang Sa ghé tai cô thì thầm: “Nico đang để ý cậu hot boy mạng kia kìa, còn em gái hot girl kia là bạn của cậu ta.”

Thế Trần Mộ Giang làm gì ở đây? Cô hơi trợn mắt, chạm phải ánh nhìn của Trần Mộ Giang đang ngồi nghe người bên cạnh nói chuyện. Cô khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt để truyền tải sự khó hiểu về tình huống này.

Trần Mộ Giang dường như cũng hơi bất ngờ, chớp mắt với cô một cái.

Giang Sa nhìn theo hướng mắt cô rồi lại thì thầm giải thích: “Mã Nhĩ và Long Nghiệp Nguyên cùng mở club mà, Long Nghiệp Nguyên quan hệ với Trần Mộ Giang cũng khá nên gọi cậu ấy qua ăn cơm luôn.”

Giang Sa nở nụ cười ẩn ý: “Ở ngoài đời cậu ấy đẹp trai thật đấy. Lúc bước vào, mấy em hot girl kia nhìn đến đứng tròng luôn.”

Nghe đến đây, Quan Nhất Hòa bất giác liếc nhìn Trần Mộ Giang thêm lần nữa. Sau đó, cô đảo mắt một vòng quanh bàn, phát hiện quả nhiên phần lớn ánh mắt của phái nữ đều đang dán chặt lên người anh.

Ánh mắt Quan Nhất Hòa quay lại chỗ Trần Mộ Giang, lần này anh cũng nhìn lại cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng mím môi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc.

Trần Mộ Giang tỏ vẻ không hiểu, nhưng khóe môi cũng cong lên.

Quan Nhất Hòa cầm điện thoại, tìm WeChat của người ngồi đối diện, gửi đi một tin nhắn.

Quan Nhất Hòa: Hàng đắt khách ghê.

Người đối diện thu hết hành động của cô vào tầm mắt. Cô vừa đặt điện thoại xuống thì bàn tay bên kia đã lướt mở màn hình.

Đọc xong tin nhắn, trên mặt Trần Mộ Giang hiện lên ý cười như có như không, nhưng anh không trả lời.

Quan Nhất Hòa chẳng bận tâm nhiều, toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đều bị thu hút bởi bàn tay đang cầm điện thoại của anh.

Bàn tay ấy.

Bàn tay như được Nữ Oa “thửa riêng” cho Quan Nhất Hòa cô.

Hình như lúc nhận được chiếc túi Hermes đặt làm riêng cô cũng chẳng phấn khích đến mức này.

Mẹ kiếp, đẹp vãi chưởng.

Quan Nhất Hòa không kìm được, chốc chốc lại liếc nhìn tay của Trần Mộ Giang. Mãi đến khi anh đổi tư thế, giấu tay xuống dưới gầm bàn khuất khỏi tầm mắt, cô mới chịu dừng cái hành vi lén lút ấy lại.

Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy tưởng của Quan Nhất Hòa. Một gã đàn ông trẻ tuổi ăn mặc chải chuốt quay sang cô, hỏi han vòng vo tam quốc về hoàn cảnh cá nhân và gia thế.

À, lại là mấy thánh điều tra lý lịch. Cô nghĩ thầm.

Vẻ mặt cô không đổi, thản nhiên đáp: “Tôi á? Chỉ là một thợ chụp ảnh quèn thôi.”

Vẻ mặt gã đàn ông trẻ giãn ra thấy rõ, thái độ suồng sã hơn hẳn nhưng vẫn làm ra vẻ tò mò về cô: “Anh còn tưởng em là người mới vào nghề chứ.”

Cô lắc đầu, chẳng buồn tiếp lời.

Nhưng gã kia vẫn bám riết không tha: “Em thích âm nhạc không?”

“…”

Quan Nhất Hòa liếc sang cô bạn Giang Sa bên cạnh, thấy bạn mình đang trưng ra bộ mặt xem kịch vui, ánh mắt nhìn gã kia rõ ràng có chút khinh thường. Cô khẽ cười nhạt rồi quay sang đáp: “Cũng tàm tạm.”

“Em thích nghe gì? Có nghe nhạc cổ điển không?”

Cả bàn ăn bỗng im bặt, ai nấy đều dỏng tai nghe hai người đối thoại.

Quan Nhất Hòa nhớ lại, hình như lúc nãy trong khi cô mải ngắm tay nam minh tinh, gã này đang thao thao bất tuyệt về nhạc cổ điển hay gì đó.

Thế là cô quay sang bảo: “Không nghe mấy. Chẳng hiểu nổi mấy thứ đó.”

Dân chuyên nhạc cổ điển như Quan Nhất Hòa, quả thực nếu không có việc gì thì cô sẽ không nghe. Cô nghe đủ loại nhạc pop để giải trí, chứ nhạc cổ điển ư? Cô chê mệt người.

Gã đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vẫn có người không nghe nhạc cổ điển sao?”

Cô ung dung đáp trả: “Vậy anh giới thiệu một bài đi.”

“Lão Tiêu ấy. Bản Concerto cho Piano của Shostakovich, bài tủ anh hay nghe lúc chạy bộ.”

Quan Nhất Hòa thầm nghĩ: Ái chà, cũng được đấy, ít nhất “Lão Tiêu” trong miệng gã này không phải Chopin.

Cô gật gù, ra vẻ khiêm tốn học hỏi: “Lát nữa tôi sẽ tìm nghe thử.”

Gã kia vẫn chưa chịu thôi: “Giọng em khá hay, có muốn làm ca sĩ không, anh tìm người ký hợp đồng với em.”

Cô bạn bên cạnh đã không nhịn được mà cười khúc khích, Quan Nhất Hòa vẫn tỉnh bơ: “Tôi bị mù nhạc.”

“Ồ.” Gã kia khựng lại một chút rồi chuyển chủ đề một cách thô thiển: “Em có bạn trai chưa?”

Khóe mắt Quan Nhất Hòa thấy vài người quen bắt đầu che miệng cười.

Cô thầm thở dài, mở miệng nói dối không chớp mắt: “Chưa. Tôi ly hôn rồi.”

Cô nói một lèo không vấp váp: “Coi như độc thân. Một đời chồng, đèo bòng thêm hai đứa con.”

Gã đàn ông nghẹn họng. Ngay khi Quan Nhất Hòa tưởng cuộc đối thoại làm trò cười cho thiên hạ này sắp kết thúc thì gã kia lại hỏi tiếp: “Sao lại ly hôn? Em xinh đẹp thế này cơ mà.”

“…” Quan Nhất Hòa nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng thấy rõ: “Vì tôi mù nhạc.”

“Mù nhạc thì sao phải ly hôn? Không hiểu nhạc cổ điển đâu phải lỗi của em.”

Giang Sa nắm chặt tay Quan Nhất Hòa dưới gầm bàn, có vẻ như đang nhịn cười đến nội thương.

Cô nhìn thẳng vào gã đàn ông, mặt không chút cảm xúc: “Bởi vì tôi mù nhạc nên tôi bỏ ra mười vạn tệ đăng ký một lớp nhạc cấp tốc, mà mười vạn đó là tiền chồng tôi đi bán máu để mua sữa bỉm cho con, thế là anh ấy bỏ tôi luôn.”

Cô vừa dứt lời thì cảm thấy tay mình bị cô bạn bóp đau điếng.

Gã đàn ông trẻ há hốc mồm nhìn cô.

Trên bàn tiệc, người thì cố nín cười, người thì ngơ ngác, có người lại lúng túng bất an, chẳng biết lời Quan Nhất Hòa nói là thật hay đùa.

Quan Nhất Hòa bịa chuyện xong liền quay mặt đi, tỏ thái độ có xé rách mặt cũng đếch muốn nói chuyện nữa, kết quả lại chạm ngay ánh mắt Trần Mộ Giang đang chống cằm nhìn cô.

Đuôi mắt Trần Mộ Giang ngập tràn ý cười, vai hơi run run.

Cô bất lực đảo mắt. Ngay sau đó, cô thấy Trần Mộ Giang cầm điện thoại lên, lát sau điện thoại cô rung lên bần bật.

Trần Mộ Giang: Muốn về chưa?

Cô nhướng mày, gõ nhanh dòng trả lời.

Quan Nhất Hòa: Thầy Trần nói năng làm việc đúng là có đầu có đuôi thật đấy.

Quan Nhất Hòa: Call back chuyên nghiệp ghê.

Quan Nhất Hòa: [Chắp tay.]

Trần Mộ Giang: Tôi mở lớp nhận học trò, chỉ thu học phí năm vạn thôi.

Quan Nhất Hòa cụp mắt nhìn màn hình rồi bật cười thành tiếng. Cô không trả lời nữa, chỉ ngẩng đầu lên, chạm mắt với Trần Mộ Giang và cùng nhau cười.

Trong ngữ cảnh đoạn truyện, “Lão Tiêu” là cách gọi tắt thân mật (hoặc ra vẻ sành sỏi) của nhân vật đối với nhà soạn nhạc nổi tiếng người Nga Dmitri Shostakovich.

Tên tiếng Nga: Shostakovich.

Phiên âm tiếng Trung: 肖斯塔科维奇 (Pinyin: Xiào sī tǎ kē wéi qí – Hán Việt: Tiêu Tư Tháp Khoa Duy Kỳ).

Người Trung Quốc thường có thói quen lấy chữ đầu tiên trong tên phiên âm của người nước ngoài, rồi thêm chữ “Lão” (Old) vào đằng trước để tạo thành biệt danh (giống như cách họ gọi thân mật bạn bè là Lão Vương, Lão Lý…).

Vì vậy, Shostakovich > lấy chữ Tiêu (Xiao/Sho) > gọi là Lão Tiêu.

Nhà soạn nhạc Chopin trong tiếng Trung được phiên âm là 肖邦 (Pinyin: Xiào bāng – Hán Việt: Tiêu Bang).

Cả Shostakovich và Chopin đều bắt đầu bằng chữ “Tiêu” (Xiao).

Khi gã kia nói “Lão Tiêu”, Quan Nhất Hòa sợ gã đang nói đến Chopin (nhạc Chopin lãng mạn, phổ biến hơn, dễ bị những kẻ làm màu lôi ra nói). Nhưng khi gã nói là Shostakovich (nhạc gai góc, hiện đại và khó nghe hơn), cô mới thấy gã này cũng có chút kiến thức thực sự chứ không chỉ nói mồm, nên mới nghĩ: “Ái chà, cũng được đấy, ít nhất “Lão Tiêu” trong miệng gã này không phải là Chopin.”

Hai nhân vật chính nói chuyện rất hay dùng chiêu “Call back” (nhắc lại chi tiết cũ để gây cười). Ví dụ chương này gọi “Hàng đắt khách” là nhắc lại cuộc trò chuyện lần đầu gặp gỡ ở chương 5; câu “Muốn về chưa” (Muốn đi về không) là nhắc lại đoạn đối thoại trong quán Karaoke ở chương 8. Nếu mọi người quên thì cứ hỏi tôi dưới phần bình luận nhé.

Bình Luận (0)
Comment