Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 26

Quan Nhất Hòa không rõ tâm trạng của Trần Mộ Giang khi rời đi ra sao.

Cô cảm thấy anh có vẻ không vui lắm, nhưng về đến nhà anh lại chủ động nhắn tin qua WeChat cho cô, hai người còn trò chuyện thêm một lúc. Đã vậy thì cô cũng chẳng buồn tốn thời gian đoán già đoán non suy nghĩ của anh làm gì.

Dù sao thì cô cũng đâu định yêu đương với anh.

Thật ra cô cảm thấy chỉ cần ngủ với nhau một giấc là đủ rồi, cô cũng đâu phải kiểu người không có t*nh d*c thì không sống nổi. Có điều Trần Mộ Giang đẹp trai, kỹ năng giường chiếu tốt, nói chuyện lại thú vị, có vẻ cũng không bài xích việc làm bạn giường, vậy thì có một bạn giường cố định tội gì mà không làm?

Tất nhiên, chuyện làm bạn giường cố định này Quan Nhất Hòa chưa nói toạc ra, Trần Mộ Giang cũng không đề cập đến.

Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, biết đâu ngày nào đó hai người lại lăn giường tiếp cũng nên.

Quan Nhất Hòa báo cáo tiến độ cho hội bạn thân biết chuyện “mờ ám” giữa cô và Trần Mộ Giang, tiện thể trình bày luôn tầm nhìn về tương lai của hai người.

Phản hồi của các chị em rất tích cực và đồng lòng nhất trí cao độ.

Trong nhóm chat hội chị em:

Lâm Thù Nghiêu: “Trong sạch” quá cơ.

Văn Nhược Liễu: “Trong sạch” ghê gớm.

Quan Nhất Hòa: Ok, tối nay trong mơ tao sẽ dập đầu tạ tội với fan cậu ta.

Bên phía Đường Cảnh Văn:

Đường Cảnh Văn: Trần Mộ Giang mất trong sạch rồi!

Đường Cảnh Văn: Hí hí, cái tin giật gân này phải báo ngay cho tên Nhậm cờ-him mới được.

Quan Nhất Hòa: ?

Đường Cảnh Văn: Không sao, Nhậm cờ-him đếch quan tâm đâu, lão chỉ quan tâm mấy em streamer gợi cảm ngủ với ai thôi.

Quan Nhất Hòa cạn lời, nhưng cũng chẳng buồn bận tâm xem liệu Đường Cảnh Văn có nói thật với Nhậm Cao Trác hay không.

Chẳng phải đàn ông đều thích chia sẻ mấy chuyện này với anh em sao? Ai mà biết được Trần Mộ Giang có đi kể với người khác không chứ.

Chuyện tình cảm yêu đương trong cuộc sống của Quan Nhất Hòa vĩnh viễn chỉ chiếm một tỉ lệ vừa phải, không nhiều cũng chẳng ít. Nhất là những ngày tiếp theo, cô lại có thêm một chuyện khiến bản thân phải đau đầu nhức óc.

Đầu tháng Sáu đối với mỗi học sinh từng trải qua kỳ thi đại học đều là khoảng thời gian khó quên. Quan Nhất Hòa đến giờ vẫn nhớ như in cái cảm giác sảng khoái khi xách cặp bước ra khỏi phòng thi vào mùa hè oi ả năm ấy. Kèm theo đó là một chút chóng mặt. Hai môn thi cuối cô nắm chắc phần thắng trong tay, thế là ngay tối hôm đầu tiên thi xong, cô đã chạy đi quẩy ở bar, ngày hôm sau vác cả người đầy mùi rượu vào phòng thi.

Bố mẹ cô bất lực nhưng chẳng làm gì được, mắng cũng không nỡ. Bởi vì cô vốn thông minh lại giỏi thi cử, điểm chuẩn của Học viện Âm nhạc đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhắm mắt cũng đỗ. Hơn nữa điểm thi thử của cô luôn ổn định, kết quả thi đại học cuối cùng cũng thực sự rất tốt.

Nhưng ông cháu mười bảy tuổi Quan Vĩ Diệp thì khác một trời một vực.

Quan Nhất Hòa vì mải mê trai đẹp mà bỏ bê thằng cháu một thời gian, đến lúc nhớ ra phải quan tâm đến con khỉ nhỏ trong nhà một chút thì bị chọc cho tức gần chết.

Điểm thi đại học của Quan Vĩ Diệp thấp chạm đáy.

Tuy chuyện này chẳng liên quan gì đến Quan Nhất Hòa, nhưng từ đầu năm cô đã nhắc nhở anh họ Quan Trạch và cô ruột Quan Hồng rằng đừng lơ là chuyện thi đại học. Lúc đó Quan Trạch chỉ ngậm ngùi bảo rằng có không lơ là thì cũng chẳng khá khẩm hơn được, cô mới bảo dù sao cũng nên tìm gia sư kèm cặp cho nó.

Sau đó có ai kèm cặp Quan Vĩ Diệp hay không thì cô không can thiệp nữa, dù sao cũng đâu phải con trai cô.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, cô biết ngay kết quả việc Quan Vĩ Diệp có học hành gì hay không.

Nhìn bảng điểm mà trợ lý Tiểu Cao gửi tới, cô cảm giác mình sắp trợn ngược mắt lên mà ngất xỉu.

Giây tiếp theo, cô tức tối bấm gọi cho thằng cháu quý hóa.

Quan Vĩ Diệp bắt máy, dường như đoán trước được cô định nói gì, giọng điệu nghe rõ là đáng thương: “Alo, chào cô út.”

“Chào cái đầu mày ấy.” Cô xả một tràng như súng liên thanh: “Mày với cô có thật là cùng chung dòng máu không thế hả?”

“Chắc là có đấy ạ, theo cháu biết thì bố cháu không ngoại tình.”

“…”

Quan Nhất Hòa dở khóc dở cười: Theo sinh học thì phải là mẹ mày có ngoại tình hay không chứ…

Cô cố nén cơn giận xuống: “Toán 9 điểm, mày thi kiểu gì đấy hả? Mày có vào phòng thi ngủ một giấc, nước miếng chảy ướt bài thi thì chắc cũng khoanh trúng được vài đáp án bình thường chứ?”

“Khoanh trúng cũng có tác dụng gì đâu ạ, còn phải dùng bút tô đen vào phiếu trả lời trắc nghiệm mà, rồi thì…”

“Tao cũng từng thi đại học đấy nhé!”

Quan Nhất Hòa sắp bị con khỉ ngốc này làm cho phát điên rồi.

Quan Vĩ Diệp ngoan ngoãn ngồi nghe Quan Nhất Hòa mắng xối xả suốt nửa tiếng đồng hồ, nghe cô giảng giải rằng không học không được, vào giới giải trí không thể làm kẻ mù chữ.

Cậu chàng vẫn rất tủi thân: “Cháu không mù chữ, cháu biết mặt chữ mà. Cháu chỉ hơi dốt tí thôi, gọi là mỹ nam ngốc nghếch ấy.”

“…”

Quan Nhất Hòa lập tức cảm thấy hơn nửa tiếng cuộc đời mình vừa trôi qua thật lãng phí. Cô không nói hai lời, cúp máy cái rụp, chuyển sang gọi cho Quan Hồng.

Quan Hồng vừa bắt máy, cô đã bắn một tràng chất vấn như súng máy.

Nói xong, cô hỏi Quan Hồng định tính sao. Cô không tin Quan Hồng lại cho phép trong nhà xuất hiện một đứa trẻ chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, nhất là khi đó lại là cháu đích tôn của bà.

Quan Hồng bảo còn tính sao nữa, tống sang nước ngoài thôi.

“… Thế sao hồi đó cô không bảo chị dâu sang nước ngoài sinh con luôn đi, lấy cái quốc tịch nước ngoài rồi vào trường tư, thế thì chuyện học đại học chẳng phải dễ như trở bàn tay à.”

“Giờ cũng đâu có khó.” Quan Hồng nói nhẹ tênh: “Tìm người liên hệ cho nó vào Berklee rồi, bỏ tiền ra là được.”

“Cháu lạy cô, cô đừng có nói cái giọng như thể Học viện Âm nhạc chúng cháu bỏ tiền ra là mua được có được không?” Quan Nhất Hòa thật sự không chịu nổi: “Tuy là Berklee có thể dùng tiền… nhưng sinh viên âm nhạc đâu có dễ làm thế? Nhạc lý, xướng âm, đủ loại kiến thức âm nhạc, chỉ riêng mấy cái cơ bản nó đã dốt đặc cán mai rồi.”

“Nó có bà cô ruột là Tiến sĩ âm nhạc, lo mấy cái đó làm gì?”

“…”

Quan Nhất Hòa thầm kêu không ổn, chưa đợi cô cúp máy, Quan Hồng đã nhanh miệng chốt hạ: “Thời gian này mày bổ túc cho nó đi.”

“Có thu phí.”

“Tùy mày hét giá.”

“…”

Quan Nhất Hòa tức quá hóa cười, cô hít sâu một hơi, nói với vẻ mỉa móc: “Quan Hồng, cô đừng chiều hư cháu nội cô nữa được không?”

Như nhớ tới chuyện gì đó, cô không kiềm chế được mà phát cáu: “Cô thử lôi cái nết ép tôi học ngày xưa ra mà quản cháu nội cô đi xem nào?”

Quan Nhất Hòa giận bốc khói đầu, còn Quan Hồng thì vẫn bình chân như vại.

Giọng nói của bà vẫn vững vàng như mọi khi, nghe cháu gái mỉa mai mình trọng nam khinh nữ cũng chẳng hề tức giận, chỉ từ tốn đáp: “Cô trải đường cho Quan Vĩ Diệp như thế cũng chỉ vì nó không phải đứa có khiếu học hành. Trong khả năng của mình, mà lại còn kiếm ra tiền thì cô tìm cho nó một lối đi khác. Cháu thấy cô lúc nào cũng giúp nó, nhưng cô có thể giúp nó cả đời sao? Sẽ có những lúc cô không che chở nổi thì những thiệt thòi đó nó phải tự mình gánh chịu, suy cho cùng đường là do nó tự chọn.”

“… Không chịu học hành tử tế, với nó bây giờ có thể chẳng là gì to tát. Nhưng một ngày nào đó, có khi chỉ vì một chuyện cỏn con thôi, nó sẽ giật mình nhận ra cái giá của việc thất học đắt đến mức nào.”

“Ví dụ như bây giờ, nó phải đối mặt với những người qua đường dè bỉu nó vô học, thậm chí còn có những kẻ tưởng bỏ ra vài đồng là có quyền làm mẹ nó.”

“… Tất nhiên, cũng có thể ngày đó cả đời này sẽ chẳng đến; hoặc nó đến rồi mà nó cũng chẳng nhận ra, cháu cũng biết thằng cháu của cháu cả ngày cứ ngây ngô ngốc nghếch thế nào rồi đấy.”

“Nhưng một khi chuyện đã đến, hậu quả ra sao, đều là do nó tự gánh. Mấy điều này cô đã nói rõ với nó rồi, hiểu được hay không là chuyện của nó.”

Những lời tâm tình thủ thỉ của Quan Hồng khiến Quan Nhất Hòa dần bình tĩnh lại.

Cô im lặng một hồi lâu rồi nói: “Thế thì cháu cũng tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình được mà.”

Quan Hồng cười trong điện thoại, bảo bố mẹ cô đều là người tính tình ôn hòa, chẳng hiểu cái miệng cô giống ai mà vừa bướng bỉnh vừa ghê gớm.

“Hơi giống cô đấy.” Cô nghe thấy cô ruột mình lẩm bẩm như tự nói với bản thân.

Cô bĩu môi, không đáp.

Quan Hồng dừng một chút rồi quay lại chủ đề chính: “Quan Nhất Hòa, tính cách của cháu thật ra không hợp làm việc trước ống kính, bản thân cháu cũng rõ điều đó. Vậy đã không phải là người nhất định phải kiếm cơm bằng tuổi xuân, sao cháu không học thêm chút gì đó?”

“Học hành tử tế, có bằng cấp đàng hoàng, nhà mình cũng chẳng thiếu tiền, lúc đó cháu muốn chơi bời thế nào cũng vẫn có một đường lui vững chắc.”

“Cái đầu thông minh này của cháu đừng có phí phạm tùy tiện.”

Hiếm khi Quan Hồng nói chuyện với cô như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên cô hiểu tại sao năm xưa, cô ruột biết rõ can thiệp quá sâu vào chuyện nhà người khác sẽ bị ghét bỏ mà vẫn chạy đến nhà cô làm ầm lên, bắt bố cô không được coi nhẹ chuyện học hành của con cái.

Trong lòng cô có chút xúc động, nhưng kiểu tương tác mới mẻ này với bà cô ruột khiến cô thấy hơi sượng sùng.

Trong thâm tâm cô hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Quan Hồng nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được cãi cố: “Cháu thông minh thế này, lăn lộn trong giới giải trí cũng đâu đến nỗi nào.”

Quan Hồng vẫn rất bình tĩnh, tiếp lời: “Đối với phụ nữ, nhan sắc có thể rất hữu dụng, nhưng đôi khi tác dụng của nó không chỉ mang lại lợi ích cho chúng ta, mà thậm chí còn khiến ta nảy sinh ảo giác tai hại. Nhưng trong quá trình cháu thu nạp kiến thức và nỗ lực vì tấm bằng đó, chỉ có mình cháu là người nhận được trọn vẹn mọi sự đền đáp.”

“Cháu cứ coi như một cuộc làm ăn đi. Để người khác hưởng một phần lợi và việc mình hưởng trọn toàn bộ lợi nhuận, cháu chọn cái nào?”

Quan Nhất Hòa lầm bầm, thì còn chọn cái nào được nữa, cháu có ngốc đâu.

Quan Hồng cười: “Biết cháu không ngốc, cháu thông minh lắm, nếu không thì một nơi khó thi khó học như Đức, làm sao cháu học một mạch thuận lợi như thế được?”

Bà cười nhạt: “Lại còn tranh thủ ăn chơi nhảy múa yêu đương trong lúc học nữa chứ.”

“…”

“Thôi, cô còn bận lắm.” Quan Hồng hắng giọng. “Nhớ kèm cặp thằng Quan Vĩ Diệp đấy, dạo này cháu bận không?”

“… Cũng tàm tạm.” Quan Nhất Hòa đáp lại với vẻ không kiên nhẫn. “Bận thì làm được gì, cháu mình mình bỏ mặc được chắc.”

“Chà, xem ra dạo này cháu vẫn đang độc thân nhỉ.”

“…”

Quan Hồng chẳng quan tâm cô trả lời thế nào, nói tạm biệt xong là cúp máy luôn.

Cúp máy rồi vẫn không quên chọc tức cô, gửi liền mấy tin nhắn WeChat.

Quan Hồng: Cháu nhìn bộ dạng bê tha của cháu bây giờ xem. Chẳng phải đã chứng minh là có bằng cấp trong tay rồi thì muốn chơi thế nào thì chơi sao?

Quan Hồng: Tự do tự tại biết bao.

Quan Hồng: [Ngón tay cái].

Quan Nhất Hòa: “…”

Cô xù lông nhím, nhưng lần này không đốp chát lại nữa. Bởi vì dù có trốn tránh thực tại đến đâu, trong thâm tâm cô cũng thừa hiểu, cô không thể làm nhiếp ảnh gia cả đời.

Làm nhiếp ảnh gia đúng là giúp cô kiếm được tiền, nhưng không thể mang lại cho cô niềm vui tinh thần tột cùng.

Tâm trạng phức tạp cứ đứt quãng hiện về. Trong buổi đầu tiên kèm Quan Vĩ Diệp học, một câu nói của thằng cháu đã khiến cô cảm thấy mình buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề mà bấy lâu nay vẫn trốn tránh.

Lúc đó cô đang phát điên vì Quan Vĩ Diệp mãi không hiểu nổi một câu hỏi kiến thức nhạc lý mà cô đã làm được từ hồi tiểu học. Cô tức đến mức nhảy dựng lên, còn thằng cháu lại nhìn cô với vẻ mặt sùng bái.

Nó bảo: “Cô út, sao cô không tiếp tục sáng tác nhạc nữa? Bài khó thế này mà cô làm được từ hồi tiểu học.”

Cô còn đang mỉa mai: “Không phải đề quá khó, là do mày quá ngốc.”

Thằng cháu lắc đầu: “Không đâu, cô giỏi lắm, bên trung tâm môi giới của cháu còn bảo học sáng tác khó lắm, học ở Đức càng khó hơn, họ còn chẳng nhận hồ sơ du học Đức vì tỷ lệ thành công thấp quá, ảnh hưởng đến doanh số.”

Cô ngớ người.

Giọng cô trầm xuống, gương mặt không lộ rõ biểu cảm: “Dân sáng tác nhạc, người giỏi nhiều như lá mùa thu.”

“Thì cũng là sáng tạo cả thôi mà, làm gì có hay với dở.” Thằng cháu ngây thơ nói. “Nhưng mà cháu cũng không hiểu lắm, cháu chỉ thấy mấy bài nhạc thị trường khó nghe chết đi được mà cũng lắm người thích.”

Vài câu đơn giản của thằng cháu khiến ký ức ùa về trong tâm trí Quan Nhất Hòa.

Cô nhớ lại hồi mới bắt đầu học sáng tác, cô chỉ đơn thuần dựa vào trái tim muốn bộc bạch cảm xúc để thỏa sức sáng tạo, giáo sư dạy cô từng khen cô tràn đầy linh khí.

Rồi sau đó thì sao? Cô tự hỏi.

Sau đó cô phát hiện ra “nhạc sĩ” chỉ có vài người, số còn lại đều gọi là “sinh viên nhạc”, phải làm việc, phải kiếm cơm, phải thỏa hiệp vì đồng tiền.

Mọi người vì muốn làm đẹp hồ sơ mà điên cuồng đăng ký thi thố, vì cuộc thi mà sáng tác ra những tác phẩm hào nhoáng nhưng rỗng tuếch. Ban đầu cô khinh thường, vì cô chẳng màng đến tiền thưởng; còn giải thưởng ư, thời niên thiếu cô đã ẵm không ít, cái cảm giác vinh quang đó với cô chẳng còn gì lạ lẫm.

Tất nhiên, mãi sau này cô mới biết, cái mà nhiều người coi trọng không phải là cảm giác vinh quang, mà là một dòng chữ tô điểm trên CV.

Những người xung quanh bắt đầu lần lượt nổi lên. Quan Nhất Hòa chưa từng thỏa hiệp, vẫn kiên trì với phong cách riêng, nhưng những lần gửi bài thất bại liên tiếp vẫn ảnh hưởng đến việc sáng tác của cô. Mỗi lần đặt bút, cái tính cầu toàn vốn có lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn, ý nghĩ “viết không hay thì đừng viết nữa” cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cô không thể sáng tác bình thường được.

Cảm xúc dồn nén bùng nổ hoàn toàn sau khi cô về nước và bị người ngoài nghề phán một câu “không được tính là Tiến sĩ”.

Trong cơn tức giận, cô đổi nghề, rồi buông xuôi đến tận bây giờ.

Cũng không hẳn là buông xuôi, ít nhất cũng kiếm được kha khá tiền. Đồng nghiệp trong giới sáng tác thi thoảng vẫn bình luận dưới bài đăng của cô, khen cô chuyển nghề mà vẫn giỏi giang như thế. Còn cô em khóa dưới cùng thầy ở Nhạc viện Hải Âm, dạo này đang chuẩn bị thi cao học, cứ dăm bữa nửa tháng lại đòi cô chia sẻ kinh nghiệm, làm sao để vừa sáng tác giỏi vừa chụp ảnh thành công như vậy.

Chỉ có cô tự biết rõ: thành công cái nỗi gì, chỉ là hào nhoáng bề ngoài mà thôi.

Quan Nhất Hòa đang thất thần thì bị tiếng gọi khẽ của Quan Vĩ Diệp kéo về thực tại.

Lời nói của thằng cháu khiến cô có chút xúc động nên hiếm khi cô dịu dàng hỏi nó làm sao thế.

Quan Vĩ Diệp nghiêm túc hỏi: “Giọng trưởng và giọng thứ cùng chủ âm nghĩa là gì ạ?”

“…”

Quan Nhất Hòa chỉ tay ra cửa, mặt lạnh tanh: “Cút ngay cho bà.”

Toán 9 điểm: Ở Trung Quốc thang điểm thi đại học môn Toán thường là 150 điểm. 9/150 là điểm số cực kỳ thấp.

Giọng trưởng và giọng thứ cùng chủ âm: Ví dụ như C-Dur (Đô trưởng) và c-moll (Đô thứ), nốt đầu tiên hay còn gọi là chủ âm giống nhau thì gọi là “cùng chủ âm”.

Câu hỏi này sơ đẳng đến mức nào ư? Nó cũng tương tự như hỏi 2×2 bằng mấy vậy đó.

Thế nên chị Quan mới phát điên, hahaha.

Đọc sách nhiều vào nha các chị em. Đọc sách thực sự không có hại đâu.

Bớt đọc truyện mạng lại! Hahahahahahahahahaha. (Tự vả vào mặt mình một cái).

Bình Luận (0)
Comment