Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 47

Đối với một cặp đôi trưởng thành và đã quá thấu hiểu đối phương, những lời như “hãy bình tĩnh suy nghĩ lại” sau khi đã đề cập đến chuyện chia tay, thực chất cũng chỉ là một sự trì hoãn cho bản án đã được định sẵn mà thôi.

Những ngày sau đó trôi qua một cách bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trần Mộ Giang bận rộn chuẩn bị cho đoàn phim sắp tới, Quan Nhất Hòa thì đã kết thúc chuyến đi thực tế để chính thức bước vào giai đoạn sản xuất nhạc cho bộ phim mới.

Hai người cứ quanh quẩn trong nhà chẳng cần ra ngoài, bầu không khí vẫn ấm áp và hòa hợp như xưa. Cuộc tranh cãi về chuyện chia tay dường như chẳng để lại dấu vết gì, thậm chí tình cảm giữa hai người cảm giác còn khăng khít hơn trước.

Chỉ là Quan Nhất Hòa biết rõ, rất nhiều đêm cô trằn trọc không ngủ, Trần Mộ Giang thực ra cũng đang thức trắng.

Nhưng anh chỉ lẳng lặng nằm đó, thế nên cô cũng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn ra khung cửa kính sát đất.

Hai người nằm quay lưng lại với nhau, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng.

Cuối cùng có một lần không kìm lòng được, cô xoay người lại, bất ngờ đâm sầm vào ánh mắt anh.

Chẳng biết anh đã chăm chú nhìn bóng lưng cô bao lâu rồi.

Hốc mắt Quan Nhất Hòa đỏ hoe trong tích tắc, đôi môi cô hé mở như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng thốt nên lời. Cô chỉ siết chặt lấy cánh tay anh, vùi trán vào bờ vai anh.

Trần Mộ Giang cũng không nói gì, cứ để mặc cô dựa vào một lúc, sau đó anh rút tay khỏi lòng cô, chuyển sang ôm trọn lấy thân người cô, đặt vài nụ hôn l*n đ*nh đầu.

Anh ôm cô rất chặt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả hai đều im lặng, nằm bất động trên giường hồi lâu.

Quan Nhất Hòa là người mở lời trước. Cô hé miệng, cảm thấy lồng ngực bí bách đến khó tả, sống mũi cũng cay xè, bèn nuốt nước bọt vài cái, cố gắng hít sâu một hơi thật nhẹ nhàng để giọng nói không bị run rẩy.

Cô hỏi: “Uống cà phê không?”

Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ biết anh trầm mặc một lát rồi khẽ đáp: “Cho em một ly.”

Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, tiếng nói từ phía sau vang lên.

Anh nói: “Hôm nào chị không ở nhà thì báo em một tiếng nhé, em thu dọn đồ đạc một chút, rồi… bảo Tiểu Trương và Miểu Miểu qua chuyển đồ đi, tiện thể gửi trả đồ của chị sang luôn.”

Cô đưa lưng về phía anh, cảm giác nước mắt chực trào ra và rơi xuống ngay lập tức. Nhưng cô chỉ dừng trong giây lát, rồi rất nhanh lại tiếp tục bước đi như không có chuyện gì.

Miệng thì đáp: “Ừ, được.”

Quan Nhất Hòa không hỏi Trần Mộ Giang tại sao. Bởi cô hiểu, tất cả những chuyện này đến chẳng hề đường đột, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trong khoảng thời gian họ cố tình tô vẽ sự thái bình giả tạo này, trong lòng cả hai đều hiểu rõ hơn ai hết, rằng một khi chưa thực sự thông suốt, tất cả những vấn đề họ đang đối mặt hiện tại chắc chắn sẽ có ngày quay trở lại, dữ dội hơn.

Vậy thì, trước khi vấn đề trở nên tồi tệ và xấu xí hơn, hãy mỉm cười nói lời tạm biệt.

Ít nhất khi nhớ về đối phương, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí không phải là dáng vẻ đỏ mặt tía tai chỉ trích lẫn nhau.

Cứ như thế, Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang chia tay trong êm đẹp.

Cuộc chia ly lần này thực sự khiến Quan Nhất Hòa đau đớn không tả xiết, đau hơn bất kỳ mối tình nào cô từng trải qua sau khi trưởng thành. Bởi tình yêu giữa cô và anh chẳng có lỗi lầm gì, cái sai duy nhất là không đúng thời điểm.

Tuổi tác và sự từng trải không cho phép cô trở thành một cái xác không hồn chỉ biết ru rú trong nhà khóc lóc. Đối diện với căn nhà bỗng nhiên trống trải đi rất nhiều, cô ngẩn người một lúc rồi lẩm bẩm: “Viết tiếp thôi…”

Chỉ là hai tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính trôi qua, bề ngoài cô trông như đang chăm chú nhìn màn hình, nhưng trái tim cứ co thắt từng cơn đau đớn không ngừng nhắc nhở rằng cô đang rất buồn.

Nhưng buồn thì làm được gì chứ?

Một tuần sau khi chia tay, đêm nằm trên giường, Quan Nhất Hòa đưa tay sờ lên mặt mới phát hiện nước mắt đã rơi từ lúc nào. Cô cười khổ một tiếng rồi cứ thế mặc cho nước mắt thi nhau thấm ướt gối.

Cô vừa khóc vừa nghĩ: Làm được gì đâu chứ? Cứ khóc cho đã đời đi, khóc xong rồi thì ngày tháng vẫn phải tiếp tục, rồi sẽ có một ngày chúng ta đều buông bỏ được thôi.

Suy cho cùng, cô không tin có thứ tình cảm nào khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm cả đời, dù là cô đối với anh, hay anh đối với cô.

Khi thời gian xóa nhòa tất cả, cô sẽ lại có người yêu mới, giống như mỗi lần chia tay trước đây vậy. Và Trần Mộ Giang cũng sẽ tìm được người phù hợp, người xuất hiện vào đúng thời điểm anh cần.

… Cô gái tiếp theo của anh.

Quan Nhất Hòa ôm chặt lấy mặt, tiếng khóc nghẹn ngào vùi sâu trong lòng bàn tay.

Cô thậm chí có xung động muốn gọi điện cho anh. Bấm vào khung chat vẫn được ghim ở đầu danh sách, cô nhìn lại đoạn hội thoại cuối cùng của hai người.

Trần Trần: Đồ đạc dọn xong rồi.

Quan Nhất Hòa: Ừ.

Cô nhớ lúc đó trên khung chat đã hiển thị trạng thái “Đang nhập…” rất lâu.

Nhưng cuối cùng chẳng có tin nhắn nào mới hiện lên nữa.

Cô hiểu những lời anh muốn nói. Chẳng qua cũng chỉ là những câu kiểu như “Chăm sóc bản thân nhé”, “Nhớ ăn uống đầy đủ”, hay “Có chuyện gì thì tìm em”…

Những câu nói chứng tỏ họ vẫn chưa buông bỏ được nhau, vẫn luôn lo lắng cho đối phương.

Cô cũng hiểu lý do cuối cùng anh chọn không nói ra.

Anh biết cô hiểu. Và anh cũng biết cô càng hiểu rõ một điều: Đã không còn cần thiết nữa rồi.

Thế là Quan Nhất Hòa liều mạng kìm nén sự thôi thúc trong lòng, tắt màn hình WeChat, cuộn tròn người rúc sâu vào trong chăn.

Tin tức Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang chia tay dần dần lan truyền đến tai những người xung quanh. Tất cả bạn bè đều vô cùng sững sờ, bởi tình cảm của hai người xưa nay vẫn luôn thắm thiết. Thế nhưng khi nghe Quan Nhất Hòa nói rõ lý do, đám bạn bè đã bước sang tuổi “tam thập nhi lập” đều đồng loạt lộ vẻ thấu hiểu.

Chỉ riêng Quan Vĩ Diệp vốn ngày càng chín chắn, nay lại hiếm hoi tỏ ra trẻ con, cậu chàng trông còn buồn hơn cả Quan Nhất Hòa, vẻ mặt như thể vừa chịu cú đả kích lớn lắm.

Quan Nhất Hòa vừa buồn cười vừa nén nỗi chua xót trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành đứa cháu: “Cháu vẫn có thể tiếp tục chơi với anh Trần của cháu mà.”

Cậu cháu trai chẳng thèm nhìn cô, đáp: “Khó khăn lắm cháu mới chấp nhận việc anh em tốt thăng chức lên làm bề trên, cô lại giáng cấp người ta xuống như cũ, cô ác lắm.”

Cô nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong suốt quãng thời gian qua: “Tao thấy hồi đó mày chấp nhận dễ ợt mà, hai đứa còn chưa yêu nhau, mày đã mở miệng ra là gọi một tiếng dượng, hai tiếng dượng rồi.”

Nói đến đó, cô bỗng im bặt, cô và Trần Mộ Giang đâu còn là “hai đứa” nữa.

Cô thầm nghĩ: Thói quen thật khó bỏ, mình phải cố gắng hơn thôi.

Những người bên cạnh đều cố gắng an ủi cô, cũng có người khuyên hàn gắn. Điều khiến cô bất ngờ là bố mẹ Trần Mộ Giang ngay khi biết tin chia tay đã lập tức gọi điện thoại cho cô, không vì mục đích gì khác, chỉ để khuyên hai đứa đừng buông tay.

Hai ông bà thay nhau cầm máy nói chuyện, Quan Nhất Hòa nghe đến ong cả đầu, nhưng vẫn nắm bắt được tinh thần chủ đạo của hai bác, họ không vội bế cháu, cô bé Tiểu Quan đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ yêu đương vui vẻ với con trai út nhà họ là được, chuyện tình yêu để tự hai đứa làm chủ.

Trong khoảnh khắc ấy, Quan Nhất Hòa lại mếu máo trực khóc. Cô không biết Trần Mộ Giang đã nói gì với bố mẹ mình. Vừa nghẹn ngào định mở miệng thì lại nghe tiếng dì Trần ở đầu dây bên kia bảo rằng hai bác ăn nói vụng về sợ lỡ lời, con trai út đúng là có nói lý do chia tay là vì chuyện kết hôn sinh con, nhưng anh không hề trách cô, mong cô gái nhỏ Quan Nhất Hòa ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều.

Quan Nhất Hòa nghe những tiếng “cháu đừng nghĩ nhiều” được lặp đi lặp lại bằng giọng điệu vừa chân thành lại vừa dè dặt trong điện thoại, rốt cuộc không kìm nén được mà rơi nước mắt.

Cô đâu có nghĩ ngợi lung tung? Trần Mộ Giang là người thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Chỉ là vấn đề họ đang đối mặt hiện giờ, không phải cứ một câu “đừng nghĩ nhiều” là có thể giải quyết được.

Vì thế cô không giải thích thêm gì với bố mẹ Trần Mộ Giang, chỉ dặn dò hai bác giữ gìn sức khỏe, nói rằng cô thực sự rất quý mến hai bác, mong hai người có chuyện gì đừng ngại gọi điện cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng sẵn sàng nghe máy, khi nào rảnh rỗi sẽ lại đến thăm hai bác.

Đó đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.

Hai ông bà cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết thở dài, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Nghe tiếng “tút” kéo dài trong ống nghe, ánh mắt Quan Nhất Hòa đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính. Phải một lúc sau khi hoàn hồn, cô mới gạt đi nỗi chua xót tận đáy lòng để tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Thời gian cứ thế kéo những người vừa chia tay gắng gượng bước tiếp về phía trước.

Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó giữa đêm khuya thanh vắng, nỗi thương cảm vẫn trào dâng, lúc này thời gian cũng chẳng thể giúp ích gì.

Trong lòng buồn bực, Quan Nhất Hòa lướt Weibo, thấy trang cá nhân gần bốn năm không cập nhật của mình vẫn có người hâm mộ Trần Mộ Giang vào điểm danh. Dù nội dung bình luận đã chuyển từ “đừng hòng tôi nhận cô làm chị dâu” sang “dạo này chị dâu với anh sao rồi”. Tuy không phải lời mắng nhiếc, nhưng lại khuấy đảo lòng cô nổi lên những con sóng dữ dội chưa từng có.

Trong một phút bốc đồng, cô đã hủy theo dõi Weibo của Trần Mộ Giang. Sáng hôm sau tỉnh dậy có chút hối hận, nhưng nếu ấn theo dõi lại thì hệ thống sẽ gửi thông báo, thế nên cô đành mặc kệ.

Kết quả là mới hủy theo dõi chưa được mấy ngày, từ khóa “Trần Mộ Giang ngoại tình” đã chễm chệ trên bảng tìm kiếm nóng hổi.

Đầu tiên là một tài khoản hóng hớt tin đồn nói rằng Trần Mộ Giang người luôn kín tiếng và có mối tình ổn định, nghi ngờ đã chia tay với bạn gái Quan Nhất Hòa, vì đàng gái đã unfollow đàng trai. Tiếp đó phạm vi thảo luận mở rộng dần, cho đến khi có người qua đường nhiệt tình tung ảnh ra, bảo rằng dạo trước chụp được cảnh Trần Mộ Giang uống rượu với một người phụ nữ lạ mặt lúc nửa đêm. Lúc đó còn chưa dám tin, giờ Quan Nhất Hòa đã unfollow rồi thì chắc chắn là ngoại tình không chạy đi đâu được.

Vừa nhắc đến hai chữ ngoại tình, tất cả những kẻ thích hóng drama lập tức ùa vào, ai nấy đều phân tích đâu ra đấy, thậm chí có trang tin còn viết hẳn một bài xã luận dài ngoằng.

Đương nhiên Quan Nhất Hòa cũng nhìn thấy. Cho dù cô không muốn xem, cũng có khối người gửi cho cô.

Vừa thấy hai chữ “ngoại tình”, cô đã phì cười thành tiếng, chẳng cần suy nghĩ đã phán ngay là nhảm nhí. Bấm vào xem kỹ lại càng buồn cười hơn, bởi vì người phụ nữ bị gọi là “người lạ” trong ảnh, cô có quen.

Đó là bạn của cô. Sau này cũng trở thành bạn của Trần Mộ Giang.

Tại sao cô lại càng chắc chắn đó là chuyện nhảm nhí? Bởi vì cô bạn đó là lesbian, là một người đồng tính nữ chính hiệu, “cong” bẩm sinh, “cong” đến mức không thể nào “cong” hơn được nữa.

Hồi cô và anh còn yêu nhau, hai người vẫn thường xuyên đi uống rượu cùng cô bạn này, còn gặp qua không chỉ một người yêu cũ của cô ấy. Khi đó cô bạn còn đùa rằng chắc hai người sẽ còn gặp người yêu tiếp theo của cổ.

Kết cục là, cô và anh chia tay trước khi kịp chờ được người yêu tiếp theo của bạn mình xuất hiện.

Trần Mộ Giang tìm cô bạn này uống rượu giữa đêm vì chuyện gì, Quan Nhất Hòa là người hiểu rõ nhất. Nhưng cô không lên tiếng thanh minh công khai, chỉ giải thích với mấy người bạn thân thiết. Vì người ngoài không đến lượt cô phải giải thích, ekip của Trần Mộ Giang tự khắc sẽ có động thái.

Nhưng điều kỳ lạ là, từ khóa ấy cứ treo lơ lửng trên bảng hot search suốt cả ban ngày mà phía Trần Mộ Giang vẫn im hơi lặng tiếng, khiến Quan Nhất Hòa cả buổi chiều cứ chốc chốc lại không kìm được mà tải lại trang cá nhân của anh.

Mọi chuyện đến tối hôm đó đã có lời giải đáp.

Và quần chúng ăn dưa cũng hoàn toàn bùng nổ.

Tối hôm đó, tập đầu tiên của mùa mới show âm nhạc đình đám “Ca Sĩ” trên đài Mẫu Đơn lên sóng. Giữa dàn ca sĩ gạo cội, bất ngờ xuất hiện một diễn viên, đó chính là Trần Mộ Giang.

MC giới thiệu anh là khách mời đặc biệt, chỉ tham gia một tập duy nhất. Và anh sẽ thể hiện một ca khúc do chính mình viết lời.

Quan Nhất Hòa, người đang theo dõi sát sao tin tức, đã xem trọn vẹn buổi phát sóng trực tiếp.

Người bạn trai cũ đã lâu không gặp, dù chỉ mặc chiếc áo thun trắng giản đơn nhất, đứng trên sân khấu vẫn tỏa sáng rực rỡ hào quang vạn trượng. Trông anh rất bình thản. Chỉ khoảnh khắc anh cất tiếng hát, Quan Nhất Hòa đã biết đêm nay, thậm chí là cả mấy ngày tiếp theo, tâm điểm bàn luận của cộng đồng mạng chắc chắn chỉ xoay quanh một mình anh mà thôi.

Anh cụp mắt xuống, hai tay nâng micro.

“Có phải chăng mọi tình yêu nồng cháy
Rồi cũng sẽ dần hóa nhạt nhòa.
Đôi lúc bóng hình em ngập tràn trong đáy mắt
Lẽ ra anh nên ôm chầm lấy em.
Tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào đôi ta từng có
Nào ai có thể xóa nhòa đi.
Nhưng tiếc thay con người vì sợ hãi
Mà không dung chứa nổi sự bình thường vô vị…”

Khi anh cất tiếng hát một lần nữa, tiếng trống dồn dập hơn, ánh đèn sân khấu đồng loạt bừng sáng. Ánh sáng không chỉ chiếu rọi lên người đang cầm micro, mà còn xuyên qua kẽ tóc và những ngón tay anh, chiếu thẳng vào đồng tử đang mở to của cô.

Nhịp tim cô đập còn mạnh hơn cả tiếng trống.

“Nơi này mọi thứ quá đỗi tuyệt vời
Kích thước của nhật nguyệt và độ nghiêng của địa cầu.
Em chẳng nhìn anh mà nói tình yêu là đẹp nhất
Đẹp đẽ hơn tất thảy mọi điều.
Chỉ mong trước khi anh chìm vào vĩnh hằng
Có thể thấu hiểu cội nguồn nhân loại.
Em vẫn bảo rằng tình yêu là quan trọng nhất
Tình yêu của em là quan trọng nhất.”

Tiếng saxophone vang lên da diết, người đàn ông trên sân khấu nhắm nghiền mắt, cơ thể khẽ đung đưa. Anh như hoàn toàn đắm chìm trong giai điệu, nhưng toàn thân lại toát lên nỗi bi thương không cách nào che giấu. Ống kính máy quay liên tục chuyển cảnh giữa anh và màn hình LED phía sau. Khoảnh khắc ấy, các nhân viên trong phòng đạo diễn, khán giả tại trường quay và cả Quan Nhất Hòa trước màn hình đều sững sờ che miệng.

Trên màn hình lần lượt hiện lên những tấm ảnh chụp chung của anh và Quan Nhất Hòa trong suốt những năm yêu nhau.

Ảnh selfie, ảnh chụp cho nhau, ảnh đã công khai, ảnh chưa từng công bố.

Từng tấm từng tấm lóe lên rồi vụt tắt.
Giống hệt như ký ức của họ vậy.

Quan Nhất Hòa dứt khoát tắt phụt trang web, cô cảm thấy nếu còn nhìn tiếp chắc mình sẽ nghẹt thở mất.

Điện thoại rung lên liên hồi, cô chẳng xem tin nào, quẹt tất cả thành trạng thái đã đọc.

Đến nửa đêm, tâm trạng cô mới đỡ hơn đôi chút. Lúc này cô đã ngà ngà say, nhưng vẫn không dám bấm vào xem từ khóa đang đứng top 1 hot search. Trong cơn mơ màng, cô chuyển sang lướt Tiểu Hồng Thư, vừa tải lại trang chủ thì những thảo luận về màn hát tình ca bất ngờ của Trần Mộ Giang tối nay lại hiện ra.

Lần này cô không nhịn được nữa, bèn bấm vào xem. Nội dung thảo luận khiến cô vô cùng kinh ngạc, bởi hầu như tất cả mọi người đều khẳng định chắc nịch rằng Trần Mộ Giang ngoại tình, lên chương trình là để níu kéo tình cảm.

Có người nói anh hát xong không nói một lời mà bỏ đi ngay, chắc chắn là không còn mặt mũi nào để nói, ngoài ngoại tình ra thì còn lý do gì nữa.

Có người bảo màn hình còn chiếu ảnh chụp chung với cô nhiếp ảnh hay nhạc sĩ gì đó, nếu là khoe ân ái thì không đời nào hát xong lại chạy biến như thế.

Có người lại xuýt xoa nhưng anh ấy hát hay quá đi mất, sao mà hay thế, lại còn đẹp trai nữa.

Có người nhắc nhở chú ý kỹ đi, đây là lời bài hát do chính Trần Mộ Giang viết đấy.

Có người lại bảo…

Cô thoát ra, bấm vào một tin được cho là bóc phốt khác. Bài viết hùng hồn tuyên bố Trần Mộ Giang đá Quan Nhất Hòa vì chê đàng gái lớn tuổi và không muốn sinh con. Bên dưới phần bình luận cãi nhau ỏm tỏi, người thì mắng Trần Mộ Giang cổ hủ, kẻ thì bảo tuổi đó rồi quả thật nên nghĩ đến chuyện con cái, các phe phái quan điểm hỗn chiến, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Quan Nhất Hòa càng xem càng giận tím người. Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao lại có những người quan tâm thái quá đến nhất cử nhất động của một kẻ xa lạ chẳng chút liên quan đến mình như vậy? Tại sao họ lại tự cho mình cái quyền suy diễn, đồn đoán rồi khẳng định mọi chuyện chắc chắn diễn ra y như họ dự liệu?

Ai cho họ cái sự tự tin đó chứ?

Thế là, vào lúc hai giờ sáng, tất cả những quần chúng ăn dưa chưa ngủ cuối cùng cũng đợi được cái kết cho vở kịch ồn ào suốt cả ngày qua.

Dưới tài khoản Weibo đã bốn năm không cập nhật của Quan Nhất Hòa xuất hiện một bài đăng dài.

[@NhatHoaYihe: Chào mọi người, tôi uống hơi nhiều nên có thể sẽ sai chính tả, mong mọi người thông cảm.

Tuy nhiên, tôi hiện tại vẫn rất tỉnh táo, thầy Trần Mộ Giang nhà các bạn có thể làm chứng, bạn gái cũ của anh ấy chính là tôi đây, tửu lượng xưa nay vẫn rất tốt. [Cụng ly]

Đúng vậy, tôi và Trần Mộ Giang đã chia tay, khoảng một tháng trước.

Chia tay trong hòa bình. Không có ai ngoại tình, cũng chẳng có ai đá ai. Trước khi chia tay, tình cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, tốt đến mức chúng tôi từng nghĩ có thể cứ như vậy mãi mãi.

Người uống rượu cùng thầy Trần đêm muộn hôm đó là bạn chung của chúng tôi. Nhân đây tôi cũng xin gửi lời xin lỗi đến cô ấy, chuyện của tôi và anh ấy đã gây ảnh hưởng đến cô, vô cùng xin lỗi.

Giống như lời bài hát anh ấy viết… à đúng rồi, thầy Trần này, lần này anh viết lời gieo vần chuẩn đấy, lợi hại lắm, vỗ tay!

Nói sang chuyện khác rồi, quay lại vấn đề, giống như lời bài hát của anh: “Nhưng đáng tiếc thay, con người vì sợ hãi mà không dung chứa nổi sự bình thường vô vị”.

Tôi là một người rất sống vì bản thân, trong kế hoạch cuộc đời tôi, ít nhất là trong ngắn hạn sẽ không xuất hiện bốn chữ “kết hôn sinh con”. Vấn đề này ngay từ khi mới bắt đầu yêu nhau, cả hai chúng tôi đã trao đổi thẳng thắn và đều không có ý kiến gì. Nhưng con đường là do người tự đi, bước chân sẽ chẳng thể nào mãi mãi đều tăm tắp. Và tôi cũng hiểu rõ một điều: Kế hoạch cuộc đời của tôi không thể cưỡng ép người khác phải đồng bộ theo mình.

Chúng tôi rất yêu nhau, và cũng chính vì rất yêu nhau, nên khi khoảnh khắc ấy đến, chúng tôi đều hiểu rõ rằng, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Chúc thầy Trần cuộc đời về sau vạn sự thuận lợi.

P/S: @TranMoGiangV, chúng ta đã chia tay rồi, sau này dùng ảnh của tôi thì nhớ trả phí bản quyền, chuyển khoản nhé, cảm ơn.]

Tam thập nhi lập: Lời dạy của Khổng Tử trong sách Luận Ngữ.

Đến tuổi 30, con người cần phải trưởng thành, có tư duy độc lập, xác định rõ mục tiêu sống và có khả năng tự lập về kinh tế cũng như vị thế trong xã hội.

Phải tô đậm dòng này mới được: Lời bài hát trong văn thực tế được trích từ bài “Tình Yêu Của Anh” của ban nhạc Escape Plan.

Tôi yêu bài hát này quá đi mất, “Tình Yêu Của Anh” và “Die Young” chính là khởi nguồn cảm hứng để cuốn sách này ra đời.

Kịch liệt đề cử bản live trong chương trình Ca Sĩ 2019 và bản cover guitar của blogger La Tây Bối trên Douyin.

“Nhưng đáng tiếc thay, con người vì sợ hãi mà không dung chứa nổi sự bình thường vô vị.”

“Nơi này mọi thứ quá đỗi tuyệt vời, kích thước của nhật nguyệt và độ nghiêng của địa cầu.”

“Tình yêu của em là quan trọng nhất.”

Tôi nghe đi nghe lại bao nhiêu lần vẫn thấy rung động.

Thêm nữa: Mọi người còn nhớ chị Quan từng nói đùa rằng nếu chia tay sẽ không làm rùm beng không? Ha ha ha.

Chương sau bắt đầu tiết mục tình cũ mập mờ nhé. :)

Link bài hát “Tình Yêu Của Anh” đăng trên Baidu.

Bình Luận (0)
Comment