Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 5

Quan Nhất Hòa đẩy cửa phòng bao, bất chợt sững người mất một giây.

Người đàn ông vừa khéo ngẩng đầu lên cười và chạm mắt với cô, chính là nam minh tinh mà cô cùng mọi người vừa bàn tán rôm rả nửa tiếng trước.

Là Trần Mộ Giang – người mà cô đang nhăm nhe “cầm cưa”.

Trong một giây đứng hình đó, cô thầm nghĩ: Người thật đúng là còn đẹp trai hơn trong ảnh.

Ngay sau đó, cô lập tức lấy lại vẻ bình thường, chào hỏi mọi người bằng thái độ thành thục và chừng mực. Nhưng khi ánh mắt lướt đến gương mặt đang cười nham nhở của Quan Vĩ Diệp, cô lập tức sa sầm mặt mày, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng cháu quý hóa của mình.

Thằng cháu lè lưỡi, lon ton chạy đến trước mặt cô, khúm núm làm bộ làm tịch mời cô ngồi xuống. Cô vừa an tọa, còn chưa kịp trao đổi nụ cười bất lực với người bên cạnh thì đã nghe thấy giọng điệu tưng tửng của Quan Vĩ Diệp vang lên.

Cậu chàng khoác vai Quan Nhất Hòa, hướng mặt về phía Trần Mộ Giang, người đang tò mò nhìn bọn họ rồi dõng dạc nói: “Anh ơi, đây là cô út em.”

“…”

Anh. Cô.

Bề ngoài Quan Nhất Hòa vẫn giữ vẻ tự nhiên gật đầu chào người đối diện nhưng trong lòng thì đã bắt đầu réo tên chửi thầm cả bố ruột lẫn bà nội ruột của Quan Vĩ Diệp rồi.

Quan Vĩ Diệp hoàn toàn không biết bà cô trẻ của mình đang mài dao soàn soạt chuẩn bị hành quyết. Cậu thiếu niên cứ hễ thấy đông người là lại tăng động, quên béng mất cái gọi là nhìn mặt đoán ý. Thấy Trần Mộ Giang tỏ ra khá lịch sự và thân thiện với cô mình, cậu cười hì hì, oang oang cái mồm: “Anh, em vào showbiz cốt là để giúp cô em theo đuổi anh đấy!”

“…”

Mấy câu chửi thề đã chực trào ra đến cửa miệng Quan Nhất Hòa rồi.

Cả phòng bao ồ lên trêu chọc, cô mím môi cười, trông có vẻ như đang ngại ngùng, nhưng trong đầu toàn nghĩ xem lát nữa phải cạy cái đầu thằng cháu ra thế nào để kiểm tra xem bên trong chứa bao nhiêu lít nước.

Cô cười lấy lệ, ngước mắt lên thì chạm phải ánh nhìn của Trần Mộ Giang ở phía đối diện.

Chàng nam minh tinh đang khoanh tay, trên mặt treo nụ cười nhạt, rõ ràng đã quá quen với những lời bày tỏ mê muội kiểu này. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với Quan Nhất Hòa, nụ cười của anh dường như sâu hơn một chút, anh khẽ gật đầu chào cô.

Thái độ thân thiện của Trần Mộ Giang trước một “kẻ theo đuổi” khiến Quan Nhất Hòa hơi bất ngờ.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng lạ lắm, gia thế của cô và Quan Vĩ Diệp trong giới này không phải là bí mật, tuy không phải hàng top nhưng cũng chẳng phải dạng vừa để người ta tùy tiện đắc tội.

Hơn nữa, quy tắc trong giới là có thể leo cao thì cứ leo, thêm bạn bớt thù, người có não sẽ chẳng ai đi ra vẻ ta đây ngay trong lần gặp đầu tiên.

Tuy nhiên, phàm là chuyện dính đến tình cảm trai gái, người ta thường hay sinh ra cảm giác gượng gạo. Thế nên phong thái thoải mái, phóng khoáng của Trần Mộ Giang khiến Quan Nhất Hòa có thêm chút thiện cảm.

Đợi mọi người cười xong, cô tự nhiên vuốt nhẹ mái tóc, cười nói: “Biết cậu ấy ở đây thì cháu phải báo sớm chứ, để cô hôm nay còn lên đồ lồng lộn một chút.” Cô liếc xéo Quan Vĩ Diệp một cái rồi đưa mắt nhìn sang Trần Mộ Giang.

Đối phương vẫn luôn nhìn cô. Ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa, giữa tiếng cười đùa của đám đông, chàng nam minh tinh cũng rũ mắt bật cười.

Sau màn trêu đùa, Quan Nhất Hòa cầm ly rượu của Quan Vĩ Diệp lên tự giới thiệu, sau đó bàn tiệc bước vào tiết mục xã giao. Sau một hồi tung hứng thương mại, trong WeChat của cô đã có thêm vài người bạn mới.

Cô cười nói hẹn hôm nào gặp lại với bạn mới, vừa quay người định về chỗ thì bị một người kéo lại với vẻ mặt như vừa ngộ ra chân lý: “Cô út chắc là nhiếp ảnh gia hay chụp hình cho chị Cảnh Văn đúng không?”

Ai là cô út của cậu hả, cái đồ sực nức mùi nước hoa kia.

Quan Nhất Hòa bất động thanh sắc lùi lại một bước, nụ cười trên môi không đổi, gật đầu xác nhận.

“Trời ơi, hóa ra nhiếp ảnh gia của chị Cảnh Văn là một đại mỹ nữ.”

Lòng Quan Nhất Hòa chẳng chút gợn sóng, miệng buông một câu cảm ơn xã giao.

Ở trong góc, Quan Vĩ Diệp đang tự sướng lại nhao nhao lên: “Cô tôi debut còn sớm hơn mấy người nhiều! Sau đấy bả đi học Tiến sĩ, chứ không thì ẵm giải Ảnh hậu từ lâu rồi.”

Khóe miệng Quan Nhất Hòa giật giật: “Mày đừng có nói linh tinh.”

Ánh mắt mọi người nhìn Quan Nhất Hòa lúc này rõ ràng đã thêm vài phần chân thành và kính nể với “Nữ Tiến sĩ xinh đẹp”.

Đối diện với những ánh mắt mờ mịt pha chút không hiểu gì sất, Quan Nhất Hòa thấy hơi phiền. Cô vốn không thích phô trương như vậy, nụ cười trở nên có chút bất lực. Cô định về chỗ ngồi thì phát hiện sau màn xã giao loạn xạ vừa rồi, mọi người đã ngồi lung tung cả lên, chỗ trống duy nhất lại nằm ngay…

Quan Nhất Hòa chậm rãi dời tầm mắt, lại một lần nữa va vào ánh mắt của Trần Mộ Giang.

Cô nhìn thẳng vào anh, bước tới một cách tự nhiên.

Ánh mắt Trần Mộ Giang dõi theo từng chuyển động của cô, cái nhìn tùy ý nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.

Cô vừa ngồi xuống, anh liền nghiêng đầu qua.

Hai người đối mặt nhìn nhau, không ai mở lời trước, Quan Nhất Hòa bèn nhướng mày.

Thấy vậy, nam minh tinh bật cười, giọng nói sảng khoái: “Chào cô út, nghe Vĩ Diệp nhắc đến cô suốt.”

Quan Nhất Hòa vốn không hay để tâm sự đời lúc này mới sực nhớ ra: À, phải rồi, trong bài đăng WeChat của con khỉ nhỏ dạo gần đây hình như hay xuất hiện người này.

Nhưng mà ai thèm chênh lệch vai vế với anh chứ?

Cô hơi bĩu môi đáp trả: “Chào, thằng cháu thứ hai.”

Trần Mộ Giang cười phá lên.

Tiếng cười hơi lớn khiến vài người xung quanh bất giác quay sang đánh giá hai người họ.

Đối diện với những ánh nhìn đó, Quan Nhất Hòa chẳng hề thấy ngại ngùng, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trần Mộ Giang đang cười đến run cả vai. Đợi đối phương cười xong, cô bất lực đảo mắt, nhìn lảng sang chỗ khác.

Nơi khóe mắt, cô thấy nam minh tinh dường như vẫn đang cười.

“Chị ơi.” Giọng nói vang lên bên cạnh mang theo ý cười: “Gọi là chị Quan, hay chị Hòa đây?”

Cô quay đầu lại: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Mà cứ mở miệng ra là một câu chị hai câu chị thế.

Anh vẫn cười: “Tôi hai mươi bảy rồi.”

“… Thế thì cứ gọi đi.”

Lớn hơn chú cún ngây thơ kia một tuổi. Cô thầm nghĩ.

Bất chợt cô lại nói: “Gọi tôi là Quan Nhất Hòa cũng được.”

Ngừng một chút, cô cười khẩy: “Quan Vĩ Diệp cũng toàn gọi cả họ tên tôi ra đấy.”

Trần Mộ Giang ngả người ra sau ghế, cười bảo: “Hai người trông đúng là giống bạn bè đồng trang lứa thật.”

Cô đổi tay chống cằm, giọng tùy ý: “Cha tôi sinh tôi muộn, anh trai tôi lại có con sớm, cộng thêm việc tôi đi học suốt nên chắc cũng chưa cách biệt lắm với thế giới của bọn trẻ ranh.”

“Không, ý tôi là ngoại hình hai người trông như cùng một lứa ấy.”

Thấy cô quay sang, nụ cười trên mặt anh rạng rỡ và trong trẻo như nắng mai: “Lúc nãy tôi còn tưởng bạn gái nhỏ của Vĩ Diệp đến cơ.”

Nụ cười của anh khiến Quan Nhất Hòa nhất thời không đoán được đối phương có ẩn ý gì không nên cô chỉ cười trừ, giả vờ trêu lại: “Idol đang lên mà dám có bạn gái á? Nếu nó có dấu hiệu gì thì anh nhớ báo cho tôi biết nhé.”

“Được thôi, tôi nhất định sẽ làm camera chạy bằng cơm cho chị.”

Hai người chuyện trò qua lại một lúc, sự chú ý của Quan Nhất Hòa bỗng bị thu hút về phía góc phòng.

Thấy Quan Vĩ Diệp lại bị đám đông xúi giục uống rượu, cô lên tiếng cắt ngang, quay sang cười với người đang ép rượu: “Con khỉ nhỏ này uống rượu hay nuôi cá lắm, ly này để tôi dạy nó.”

Dứt lời, cô cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn một hơi.

Uống xong cô còn chỉ vào Quan Vĩ Diệp: “Thấy chưa, nhìn người nhà họ Quan uống rượu thế nào đi.”

Quan Vĩ Diệp những lúc thế này thường thông minh đột xuất, cậu ngoan ngoãn nở nụ cười ngây thơ, gật đầu lia lịa.

Trên bàn toàn là những kẻ khôn ngoan, thấy vậy cũng chẳng ai tìm Quan Vĩ Diệp ép rượu nữa.

Cô thu tay về, bắt gặp ánh mắt của Trần Mộ Giang.

Anh chớp mắt: “Rượu của tôi bị chị uống hết rồi.”

Cô không trả lời thẳng vào vấn đề: “Tối nay cậu uống bao nhiêu rồi?”

“Chắc là ly thứ bảy đấy.”

“Uống không đá mà đến ly thứ bảy rồi à? Thế thì nghỉ được rồi.”

Nam minh tinh lại bắt đầu cười.

Hơi men đã tan biến của cô lại dâng lên, khiến ngũ quan vốn đã quyến rũ nay càng thêm động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng cũng bất giác trở nên bay bổng.

Cô tiếp tục đùa: “Uống nhiều quá hại thân đấy nhé.”

Người đàn ông trong tầm mắt cười có vẻ đầy ẩn ý: “Tôi thấy cô út uống cũng khá đấy chứ.”

“Tôi ngồi xuống mới uống có mấy ngụm, cậu nhìn sao mà hay thế?”

“Cháu trai lớn của chị nói đấy.”

“Nó còn nói gì nữa?”

“Bảo là chị muốn theo đuổi tôi.”

Cô bật cười thành tiếng: “Không phải nó còn cho cậu xem bài đăng WeChat của tôi đấy chứ?”

Nét mặt anh thoáng vẻ mờ mịt, ánh mắt hiện lên sự tò mò: “WeChat?”

Thấy vậy cô cười lớn xua tay: “Không có gì.”

“Chị nói đi mà.”

Trần Mộ Giang hơi nghiêng người về phía Quan Nhất Hòa, đôi mắt nhìn cô không chớp.

Quan Nhất Hòa phát hiện đồng tử của anh khá lớn, cái cách nhìn chằm chằm khiến người ta có cảm giác anh rất chân thành, dù sở hữu gương mặt đẹp trai đến mức khó gần, nhưng thần thái của anh lại dễ khiến người đối diện trút bỏ sự đề phòng.

Hoặc có thể nói, đó là kiểu tướng mạo hơi hư hỏng một chút, nhưng lại khiến phụ nữ tin sái cổ rằng anh sẽ yêu một ai đó rất sâu đậm.

Cô không nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại ra, hào phóng đưa cho Trần Mộ Giang xem bài đăng từ một năm trước.

Trần Mộ Giang lướt xem, cười bảo: “Một năm trước đã có ý đồ này rồi sao?”

“Không mạo phạm cậu chứ?”

“Sao lại thế được.”

Như nhớ ra điều gì, cô tự bật cười: “Chỉ là mạo phạm đến bạn trai tôi thôi. Anh ấy dăm bữa nửa tháng lại đòi tôi xóa bài này đi.”

Nghe vậy, Trần Mộ Giang quay đầu lại, không hề khựng lại chút nào, giọng vẫn bình thường: “Thế sao chị không xóa?”

“Theo đuổi được rồi mới xóa.”

Anh cười: “Đứng núi này trông núi nọ à?”

Cô cũng cười đáp trả: “Thầy Trần, đại minh tinh, đại soái ca, người bình thường ai chẳng muốn nhìn ngắm hàng đắt khách là cậu thêm vài lần?”

“Không dám không dám, cô giáo Quan quá lời rồi.”

Hai người lại trêu đùa nhau vài câu, cuối cùng Trần Mộ Giang còn chủ động đề nghị nếu Quan Nhất Hòa rảnh thì sắp tới muốn mời cô chụp ảnh sự kiện giúp.

Lúc này Quan Nhất Hòa thực sự bất ngờ, kèm theo đó là cảm giác vui vẻ.

Ảnh sự kiện của minh tinh so với ảnh tạp chí hay photobook thì dễ chụp hơn nhiều. Sao lớn thường vội lên thảm đỏ nên thời gian chụp chỉ cần mười mấy phút là xong. Hơn nữa, trai xinh gái đẹp đã lên đồ lồng lộn thì cơ bản là không góc chết, chỉ cần ánh sáng không quá tệ thì nhiếp ảnh gia cứ bấm máy “tách tách” vài cái là có ảnh đẹp. Chưa đến nửa ngày, thậm chí một hai tiếng là thù lao hậu hĩnh đã về tay.

Đây chính là công việc yêu thích nhất của nhiếp ảnh gia họ Quan lười biếng.

Nhưng ngôi sao hạng A hợp tác lâu dài với cô chỉ có mỗi Đường Cảnh Văn quen biết từ nhỏ, còn lại đám sao nhỏ vẫn phải gọi cô là chị. Những ngôi sao đủ tầm cỡ thì đã bị các nhiếp ảnh gia khác xâu xé giữ chặt, Quan Nhất Hòa lười chẳng muốn tranh giành.

Nhưng đại minh tinh tự dâng tới cửa thì cô cũng chẳng sợ đắc tội ai.

Đêm nay chưa bao giờ Quan Nhất Hòa cười chân thành đến thế, đôi mắt cong cong khiến cô trông đặc biệt cuốn hút: “Tất nhiên là được rồi, thầy Trần.”

“Vậy chúng ta kết bạn…”

Quan Nhất Hòa đã nhanh tay lẹ mắt đưa điện thoại ra, bỗng có người từ phía sau ôm chầm lấy cô.

Kẻ đó gào lên: “Cô yêu dấu của cháu!”

Mẹ nó chứ! Con khỉ ngu ngốc này! Quan Nhất Hòa gào thét trong lòng.

Ngoài mặt cô vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, bàn tay trắng nõn giữ lấy cánh tay đang múa may quay cuồng của Quan Vĩ Diệp, cười như không cười: “Cô yêu dấu đang bận, cục cưng ra chỗ khác chơi đi.”

“Cục cưng?” Quan Vĩ Diệp nhảy dựng sang một bên, ôm ngực nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng tột độ.

Cậu làm động tác khoa trương, hét lớn: “Yêu quái phương nào, mau trả Quan Nhất Hòa lại cho ta!”

“…”

Cô dứt khoát vơ lấy tờ khăn giấy trên bàn, vo tròn lại rồi ném thẳng vào trán Quan Vĩ Diệp, trúng ngay chóc.

Sau một hồi đùa giỡn, Quan Nhất Hòa tống cổ được Quan Vĩ Diệp đi chỗ khác. Quay đầu lại, cô thấy Trần Mộ Giang vẫn luôn ngồi bên cạnh, thích thú quan sát hai cô cháu từ nãy đến giờ.

Cô vuốt lại mái tóc, bất lực nói: “Để thầy Trần chê cười rồi.”

Trần Mộ Giang ngồi nghiêng người trên ghế, một tay chống cằm, cằm hơi hất lên, tay kia gác hờ hững lên lưng ghế. Anh nhìn thẳng vào Quan Nhất Hòa, nghe vậy thì nhếch môi cười: “Tình cảm hai cô cháu tốt thật đấy.”

“Cậu không có cháu trai nhỉ?”

Anh bất chợt đổi chủ đề: “Chuyện tôi hay nghe Vĩ Diệp nhắc đến chị là thật đấy.”

Cô chẳng bận tâm thật hay giả, chỉ cười hỏi xem nó nói cái gì.

“Vĩ Diệp bảo, cô út từ bé đã hay mắng cậu ấy, nhưng mắng xong lại mua đồ ngon cho ăn. Hơn nữa cô út lại quá xinh đẹp, có lúc cậu ấy còn cảm thấy cô út là người phụ nữ đẹp nhất mà mình từng gặp.”

Nói đến đây, Trần Mộ Giang liếc nhìn Quan Vĩ Diệp một cái rồi lại nhìn về phía Quan Nhất Hòa. Những lời này nghe có vẻ hơi không đầu không đuôi, nhưng giọng điệu anh lại rất bình thản, cứ như thể chỉ đơn thuần đang thuật lại lời người khác mà thôi.

Thực ra Quan Nhất Hòa không hứng thú lắm với chủ đề này. Trong đầu cô vẫn ghim chuyện chụp ảnh sự kiện mà Trần Mộ Giang vừa nhắc tới, cô không thể để mối làm ăn đã dâng đến tận miệng lại biến thành một câu nói đùa bâng quơ được.

Thế nên cô không tiếp lời mà chỉ chớp mắt, tinh nghịch bảo: “Cậu đã kể chuyện đó thì cho phép tôi mèo khen mèo dài đuôi một chút nhé.”

Trần Mộ Giang rõ ràng chưa phản ứng kịp: “Sao cơ?”

“Vừa nãy có người bảo tôi là, không ngờ nhiếp ảnh gia của Cảnh Văn lại là một đại mỹ nữ.”

“À.”

“Nhiếp ảnh gia đại mỹ nữ đấy, cậu có hứng thú không?”

Lúc này Trần Mộ Giang mới hiểu ý của Quan Nhất Hòa.

Anh khựng lại, ánh mắt trở nên khó đoán, nhưng rồi rất nhanh đã nở nụ cười rạng rỡ: “Tất nhiên là có rồi.”

“Vậy kết bạn WeChat nhé?”

“Để tôi quét mã với chị.”

Trong lúc Trần Mộ Giang cúi đầu thao tác điện thoại, Quan Nhất Hòa vô thức ngắm nghía khuôn mặt không góc chết của anh một lúc.

Cuối cùng, trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ: Nụ cười này quả thực trong trẻo đến mức dễ khiến người ta lầm tưởng rằng anh chưa yêu đương bao giờ.

Tại sao lại là lầm tưởng ư?

Bởi vì Quan Nhất Hòa không đời nào tin trong cái giới giải trí này lại tồn tại sinh vật gọi là: Độc, thân, vạn, năm.

Bình Luận (0)
Comment