Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 52

“Bị điên hả trời.”

Quan Nhất Hòa trợn mắt nhìn điện thoại, buột miệng chửi thề một tràng.

Biên tập của một chương trình tạp kỹ âm nhạc vừa tìm đến cửa, ngỏ ý muốn hợp tác. Cô mới vui mừng chưa được một giây thì giây tiếp theo nhìn thấy bản kế hoạch mà bên đó gửi sang, mặt mày lập tức tối sầm lại.

Trong bản kế hoạch viết rõ rành rành, ca khúc do cô phụ trách biên soạn lại sẽ được trình bày bởi nhóm khách mời đặc biệt – Trần Mộ Giang và Tiết Ức Thần.

“Tiên sư bố cái bọn…”

Cô cố nhịn, nhịn không được nữa phải chửi đổng lên cho bõ tức.

Biên tập viên thấy bên cô hồi lâu không có động tĩnh, dường như cũng đoán được mình vừa chọc vào ổ kiến lửa. Nhưng cô ấy chỉ là nhân viên tôm tép chẳng có quyền quyết định gì lớn, việc duy nhất có thể làm là rón rén gửi cho Quan Nhất Hòa vài cái icon dễ thương.

Quan Nhất Hòa giận sôi cả người, thầm nghĩ cái chương trình chó má gì đó đúng là ế quá hóa rồ, định lôi chuyện tình cảm của ngôi sao ra để câu view. Theo phản xạ, cô định từ chối thẳng thừng, nhưng ngặt nỗi đạo diễn chương trình từng giúp đỡ cô rất nhiều hồi cô làm phim ngắn âm nhạc, nể mặt nhau nên cô không nỡ nói lời quá tuyệt tình, đành bảo với biên tập là để cô xem xét lại lịch trình đã.

Cuối tin nhắn còn kèm theo một cái icon mặt cười.

Biên tập viên vội vàng trả lời “vâng vâng, em cảm ơn cô giáo Quan”, tự động lờ đi cái icon mặt cười ẩn ý kia.

Quan Nhất Hòa còn chưa kịp than vãn với bạn bè thì một nhân vật không ngờ tới đã tìm đến cô trước.

Anh Lực, người quản lý của Trần Mộ Giang gửi tin nhắn cho cô.

Hồi còn hẹn hò với Trần Mộ Giang, quan hệ giữa cô và anh Lực rất tốt, sau khi chia tay cô vẫn gửi lời chúc mừng sinh nhật anh ấy một lần. Lúc đó anh Lực chân thành mời cô đến dự tiệc sinh nhật, nhưng cô một mực từ chối, bảo thôi bỏ đi.

Anh Lực chỉ gửi lại cho cô một icon thở dài thườn thượt.

Quan Nhất Hòa mở khung chat ra, thấy bên dưới cái icon thở dài hôm nọ vừa nhảy lên tin nhắn mới.

Tưởng Lực: Chị Quan.

Quan Nhất Hòa: Anh Lực. [Chắp tay] [Hoa hồng].

Tưởng Lực: [Chắp tay] [Hoa hồng] [Đáng yêu] [Bắt tay] Chị Quan, dạo này vẫn khỏe chứ?

Quan Nhất Hòa: Chỗ người quen với nhau đừng khách sáo nữa, có chuyện gì thế? Bên “Giọng Ca Trẻ” tìm tôi là có ý gì vậy?

Tưởng Lực: [Cười ra nước mắt] Tiện nghe điện thoại không chị.

Quan Nhất Hòa bấm gọi ngay lập tức, Tưởng Lực dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất để giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.

Thì ra hồi ký hợp đồng quảng bá cho bộ phim trinh thám kia, Trần Mộ Giang đã đồng ý thực hiện quảng bá đôi, hình thức bao gồm nhưng không giới hạn ở chụp tạp chí, cùng tham gia show, vân vân. Nhưng xui xẻo là trong đợt quảng bá, Tiết Ức Thần bất ngờ bị gãy chân, cô diễn viên vì muốn giữ hình tượng nên sống chết không chịu chống nạng xuất hiện. Quản lý của cô ấy cũng không biết dùng cách gì mà thuyết phục được nhà sản xuất lùi lịch quảng bá đôi lại.

Giờ đây, bộ phim trinh thám sắp được lên sóng truyền hình vệ tinh, nhà sản xuất nhân cơ hội này đưa những hoạt động quảng bá đôi còn dang dở vào lịch trình, trong đó có một trạm dừng chân chính là chương trình tạp kỹ âm nhạc này.

Thế nên Trần Mộ Giang hoàn toàn không thể từ chối.

Mà chương trình tạp kỹ âm nhạc đó cũng tinh ranh gớm, bọn họ nghĩ ngay đến chiêu bài mời bạn gái cũ Quan Nhất Hòa đến để thêm dầu vào lửa. Tình cũ tình mới cùng xuất hiện, chương trình vừa lên sóng chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão dư luận.

Nghĩ đến đây Quan Nhất Hòa lại nghiến răng nghiến lợi, đạo diễn chương trình dạo trước đi uống rượu với cô còn khoác vai bá cổ chị chị em em thân thiết lắm, thế mà quay ngoắt một cái đã coi cô như công cụ câu view.

Cô than ngắn thở dài với Tưởng Lực, giọng điệu vẫn thân thiết như ngày nào. Tưởng Lực duy trì nụ cười của mình, đợi cô xả hết bực dọc mới nhắc khéo xem cô đã hỏi đối phương trả thù lao bao nhiêu chưa.

Lúc này Quan Nhất Hòa mới xem kỹ lại tài liệu, ngay sau đó liền giật mình thon thót trước con số hiện ra.

“Vãi chưởng.”

“Ha ha ha ha. Đạo diễn Tề mà lại, cũng có chút thành ý đấy chứ.”

Cô dở khóc dở cười: “Tôi cũng đâu có thiếu tiền.”

Tưởng Lực chậc lưỡi: “Chị Quan à, tiền thì ai chê nhiều bao giờ.”

Đúng là không ai chê tiền nhiều thật.

Mức thù lao này khiến Quan Nhất Hòa hơi lung lay.

Đứng trước sức mạnh của đồng tiền, ba cái chuyện làm công cụ hay người yêu cũ gì đó, tất cả đều hóa thành mây khói.

Quan Nhất Hòa nhận lời tham gia chương trình.

Nhận việc cũng đồng nghĩa với việc phải gặp mặt Trần Mộ Giang không chỉ một lần, cô đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đến ngày nghe bản demo, cô xuất hiện với phong thái vô cùng bình tĩnh.

Mọi người trong phòng thu người ngồi kẻ đứng, mỗi người chiếm một góc, Quan Nhất Hòa thì ngồi cùng kỹ sư âm thanh trước bàn điều chỉnh. Cô nhìn quanh một lượt, vừa định hỏi sao Tiết Ức Thần chưa tới thì cánh cửa bật mở, một cô gái xinh đẹp để mặt mộc bước vào.

Sau một hồi chào hỏi xã giao, Tiết Ức Thần vẫy tay với Trần Mộ Giang: “Chà, thầy Trần đến sớm thế.”

Trần Mộ Giang liếc cô nàng một cái, đáp gọn lỏn là do cô đến muộn thôi.

Tiết Ức Thần làm bộ như giờ mới nhận ra, chắp tay xin lỗi mọi người, khi quay về phía Quan Nhất Hòa, cô ấy chủ động đưa tay ra: “Chào cô giáo Quan.”

Quan Nhất Hòa mỉm cười đáp lại: “Chào cô giáo Tiết.”

Sau đó, kỹ sư âm thanh quay lại thao tác trên máy tính, Quan Nhất Hòa nghiêng đầu, tập trung nhìn vào màn hình. Lúc này, sau tai cô vang lên tiếng trò chuyện không to không nhỏ, là Tiết Ức Thần đang tán gẫu với Trần Mộ Giang.

Người phụ nữ hỏi: “Chuyện đó sao rồi?”

Người đàn ông đáp: “Vẫn đang cân nhắc.”

Người phụ nữ lại bảo: “Em thấy cũng được lắm mà.”

Người đàn ông đồng tình: “Cái này thì công nhận.”

Quan Nhất Hòa vẫn giữ vững vẻ mặt điềm tĩnh, thong thả cụp mắt, cố tình lờ đi cuộc đối thoại khiến cô có chút khó chịu kia, nhưng lỗ tai lại không tự chủ được mà dỏng lên muốn nghe cho rõ hơn. Đúng lúc này, kỹ sư âm thanh lẩm bẩm: “Ủa, mình để cái đó ở ổ cứng nào rồi nhỉ.”

Cô vội vàng dời sự chú ý, cười một tiếng để che giấu tâm trạng của mình: “Không ở trong ổ cứng đâu, cậu tìm thử trong thư mục May xem.”

“Sao chị rành thế?”

“Thói quen của Lâm Thù Nghiêu mà.”

Kỹ sư âm thanh giơ ngón tay cái lên, cô cũng nháy mắt đáp lại rất ăn ý.

Đến khi cô quay người lại, Tiết Ức Thần và Trần Mộ Giang đã kết thúc cuộc trò chuyện, lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía cô. Đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh một vòng, cô điềm tĩnh lướt qua cặp nam nữ đang ngồi trong góc, gật đầu nói: “Nghe thử thế nào nhé.”

Nghe xong bản demo, Tiết Ức Thần là người đầu tiên lên tiếng khen hay, Trần Mộ Giang không nói gì cả, chỉ liếc nhìn Tiết Ức Thần một cái rồi gật đầu. Hai người lại hát thử theo bản demo một lần nữa, Quan Nhất Hòa vừa nghe vừa hí hoáy ghi chép trên iPad những chỗ cần điều chỉnh. Sau khi phần hát thử kết thúc, cô trao đổi trước với kỹ sư âm thanh rồi mới quay sang hỏi hai người xem có ý kiến hay đề xuất gì không.

Lúc này Trần Mộ Giang mới lên tiếng, đưa ra vài ý tưởng của mình. Quan Nhất Hòa chăm chú nhìn anh, đáp lại từng vấn đề anh nêu ra. Cặp tình nhân cũ cứ thế bình thản thảo luận trước ánh mắt dõi theo của cả phòng.

Ý kiến của hai bên không mấy thống nhất, Quan Nhất Hòa cho rằng yêu cầu của Trần Mộ Giang có thể sẽ không đạt được hiệu quả như anh mong muốn trong quá trình thu âm thực tế, nhưng Trần Mộ Giang sau vài giây cân nhắc vẫn kiên quyết giữ quan điểm của mình.

Đúng lúc này, Tiết Ức Thần vốn đang lẩm nhẩm luyện tập lời bài hát bỗng gặp chút trục trặc. Cô ấy chen ngang cuộc đối thoại của hai người, nhưng khi bắt gặp ánh mắt họ nhìn mình thì lại mỉm cười nói: “Thôi để em hỏi thầy Mike, hai người cứ nói chuyện tiếp đi nhé.”

Cô nàng linh hoạt di chuyển nhẹ nhàng, chạy những bước nhỏ về phía bàn chỉnh âm rồi ngồi xuống cạnh kỹ sư âm thanh. Trong khi đó, Quan Nhất Hòa tự nhiên bước đến chiếc ghế bên cạnh Trần Mộ Giang ngồi xuống, cả hai cùng nhìn vào bản tổng phổ để thảo luận tiếp.

Bầu không khí trong phòng thu vô cùng hòa hợp, nhất là góc nhỏ của Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang. Gặp lại sau hai tháng, chẳng biết có phải vì đang ở chỗ đông người hay không mà cả cô và anh đều cư xử tự nhiên hơn hẳn so với lần chạm mặt ngoài ban công nhà Quan Vĩ Diệp.

Thảo luận xong công việc, thấy Tiết Ức Thần vẫn đang vừa hát vừa nhịp tay dưới sự hướng dẫn của kỹ sư âm thanh, Quan Nhất Hòa bèn chủ động quay sang trò chuyện thêm với Trần Mộ Giang. Thái độ của Trần Mộ Giang cũng rất đúng mực và lịch thiệp, cứ như thể cô không phải bạn gái cũ mà là một người bạn vong niên lâu năm của anh vậy.

Cả hai tiếp tục tán gẫu vài câu nối tiếp chủ đề công việc ở ban công lần trước, không hề lảng tránh chuyện họ đã từng gặp nhau hai tháng trước. Tuy nhiên, cả hai đều ngầm hiểu ý mà tuyệt nhiên không nhắc đến cuộc đối thoại kỳ quặc cuối buổi gặp hôm đó.

Hôm đó có gượng gạo lắm không nhỉ? Chắc là không đâu? Hoặc cũng có thể hôm đó mình say quá nên chẳng nhớ rõ từng chi tiết nữa.

Quan Nhất Hòa ngoài mặt thì mỉm cười khách sáo nhưng trong lòng lại không ngừng tự phàn nàn.

Cuối cùng thì Tiết Ức Thần cũng giải quyết xong vấn đề. Quan Nhất Hòa thấy cô ấy lém lỉnh nháy mắt trêu chọc Trần Mộ Giang, sau đó mới nói với mình: “Cô giáo Quan ơi, em xong rồi. Em không có thắc mắc gì nữa đâu ạ.”

Thế nhưng Quan Nhất Hòa vẫn còn cấn một điểm trong phần hát của cô nàng, bèn hỏi: “Chỗ điệp khúc ấy, vì chị có sửa lại giai điệu một chút nên ca từ ở quãng cao sẽ hơi khó hát, em thấy sao?”

Tiết Ức Thần nghe cũng chưa hiểu lắm, bèn hát thử vài câu, mặt mũi ngơ ngác: “Em thấy đâu có vấn đề gì.”

Quan Nhất Hòa dường như đã quá quen với cảnh này. Cô vừa định mở miệng giải thích thì thấy Tiết Ức Thần quay đầu cười nghịch ngợm với Trần Mộ Giang: “Anh Trần, anh hát thử giúp em xem.”

Quan Nhất Hòa im lặng mỉm cười.

Trần Mộ Giang một tay nhịp nhịp bắt tông, hạ xuống tông giọng nam rồi hát thử một đoạn, sau đó nhận xét: “Tôi thấy hơi bị líu lưỡi.”

Quan Nhất Hòa không nhìn anh, chẳng biết anh đang nói với ai và cũng chẳng muốn xác nhận. Cô cứ dán mắt vào chiếc iPad, dáng vẻ vô cùng tập trung. Mà quả thực phần lớn sự chú ý của cô lúc này đều đặt vào phần bài hát, trong đầu đang tính toán xem nên sửa lại thế nào cho ổn.

Đang mải mê suy nghĩ thì bên tai loáng thoáng tiếng cười nói, cô bỗng cảm thấy lòng dạ rối bời, bứt rứt không yên. Khi hoàn hồn lại, nét mặt cô có phần lạnh lùng, nhưng vì bình thường lúc làm việc cô cũng ít cười nên không ai nhận ra sự thay đổi cảm xúc ấy.

Tiết Ức Thần vẫn rôm rả trêu đùa mọi người, chốc chốc lại ngoái nhìn Trần Mộ Giang. Lúc Quan Nhất Hòa ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp cảnh cô ấy đang khua tay múa chân, miệng vừa đọc lời bài hát vừa cao hứng bảo hay là đoạn này chuyển hẳn sang rap đi.

Mọi người đều cười hưởng ứng, bầu không khí trong phòng thu nhờ Tiết Ức Thần mà sôi động hẳn lên. Trong lòng Quan Nhất Hòa bỗng dâng lên cảm giác nghẹn ứ khó tả, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười.

Cô còn hùa theo trêu chọc: “Được đấy, hay là cô giáo Tiết làm hẳn một đoạn freestyle đi, chúng ta chơi nồi lẩu thập cẩm cho khán giả sợ chết khiếp luôn.”

Nói đến đây, cô chủ động tung hứng: “Tới lúc đó khán giả sẽ kiểu: Ối giời ơi, người phối khí là tình cũ, người hát là người tình màn ảnh hiện tại. Đang hát trữ tình êm đềm tự nhiên quất ngay quả rap hoang dã làm người ta trở tay không kịp, nghe xong mặt ai nấy đều thộn ra như cái meme không thể tin nổi của Huỳnh Hiểu Minh cho xem.”

Cô nói trôi chảy một lèo, không vấp váp lại còn gieo vần đâu ra đấy. Mọi người sững sờ vài giây rồi cũng bật cười, còn Tiết Ức Thần thì cười ngặt nghẽo không ra hơi.

Quan Nhất Hòa giấu kín vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt, nét mặt bông đùa như cũ: “Đạo diễn Tề chắc chắn sẽ cười tít mắt cho xem.”

Cô giơ hai ngón tay lên, dáng vẻ lười biếng: “Bắt trend cực chuẩn.”

Phòng thu lại rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.

Khóe môi Quan Nhất Hòa vẫn giữ nguyên độ cong vừa vặn, nhưng gương mặt tuyệt nhiên không quay đi hướng khác dù chỉ một li. Cô không muốn nhìn và cũng chẳng thiết tha quan tâm xem bạn trai cũ lúc này đang có thái độ như thế nào.

Đùa giỡn xong xuôi, Quan Nhất Hòa hắng giọng định quay lại chính sự thì Tiết Ức Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Thầy Trần, hay anh sửa lời bài hát đi? Lời bài hát năm đó anh viết hay thế cơ mà.”

Biểu cảm của mọi người trong phòng lập tức trở nên kỳ quái.

Nụ cười trên môi Quan Nhất Hòa cứng lại trong giây lát, cô thầm băn khoăn liệu cô bé Tiết Ức Thần này là kiểu người vô tư phổi bò hay thực chất là kẻ có tâm tư thâm sâu khó lường.

Dựa vào trực giác phụ nữ, ngay từ lần đầu gặp Tiết Ức Thần, cô đã cảm nhận được cô gái này có cảm tình với bạn trai cũ của mình. Nhưng vì cô ấy đối xử với cô rất lễ phép nên vài pha thăm dò nho nhỏ cô cũng chẳng để bụng, đó chỉ là chút tính chiếm hữu hết sức bình thường với người mình đang say nắng mà thôi. Huống hồ cô đã là bạn gái cũ của Trần Mộ Giang rồi, lấy tư cách gì mà không vui? Tưởng mình còn là mấy cô nữ sinh hay hờn dỗi chắc?

Thế nhưng nước đi nhắc lại “lời bài hát năm đó ” của Tiết Ức Thần thì quả thật cô nhìn không thấu.

Ai đang ngồi ở đây mà chẳng rõ mồn một “lời bài hát năm đó” đó liên quan đến ai, bắt nguồn từ đâu. Hơn nữa, kể từ khi chia tay Quan Nhất Hòa, Trần Mộ Giang đã không còn xuất hiện trên các chương trình âm nhạc, chứ đừng nói là viết lời bài hát. Điều này có ý nghĩa gì, Quan Nhất Hòa chưa bao giờ muốn nghĩ sâu xa. Nhưng Trần Mộ Giang là người trong mộng của Tiết Ức Thần, việc nhắc đến chuyện quá khứ của anh với bạn gái cũ ngay trước mặt cả hai nhân vật chính, thì hoặc là cô gái này quá ngốc, hoặc là đang cậy được yêu chiều mà sinh kiêu.

Mà xem ra Tiết Ức Thần chẳng giống trường hợp nào trong hai loại trên. Quan Nhất Hòa thậm chí còn tự giễu, thầm tự hỏi lòng mình: Chẳng lẽ cô bé này là fan CP của hai người hả?

Bầu không khí trong phòng im ắng đến kỳ quặc, may mà Tưởng Lực kịp thời lên tiếng lảng sang chuyện khác. Kế đó, mọi người ai nấy đều trở nên dè dặt, cố tình né tránh nhắc về quá khứ giữa Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa, mà bản thân hai nhân vật chính cũng tuyệt nhiên không giao tiếp thêm lời nào.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, các chỉnh sửa cho bài hát về cơ bản đã chốt xong, mọi người nhanh chóng chào tạm biệt để tiếp tục lịch trình riêng của mình.

Quan Nhất Hòa nán lại bên màn hình thảo luận thêm một lúc với kỹ sư âm thanh, đến khi sực tỉnh thì những người khác đã về hết. Cô xách túi định đi, chợt thấy bên cạnh đặt sẵn một ly trà mà mình vẫn luôn yêu thích.

Nói chuyện cả buổi chiều nên cổ họng khô khốc, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cầm ly lên cảm ơn cậu kỹ sư âm thanh, còn nói đến cả chuyện này mà Nghiêu Nghiêu cũng dặn cậu nữa sao?

Nghe vậy, cậu chàng ngơ ngác nhìn cô: “Dạ?”

Đầu óc Quan Nhất Hòa lúc này hơi chậm chạp, cô không chú ý đến vẻ mặt mờ mịt của đối phương, chỉ quơ quơ ly trà thay lời chào rồi bước ra khỏi phòng thu. Đi được nửa đường thì cơn buồn vệ sinh ập đến, cô bèn rẽ vào toilet.

Đẩy cửa bước vào cô mới sực nhớ ra: Ly trà trên tay biết tính sao đây?

Cô vốn mắc bệnh sạch sẽ lại có tính cảnh giác cao, không bao giờ để đồ uống hay mấy thứ tương tự ở nơi khuất tầm mắt, thế nhưng mang cả vào buồng vệ sinh thì trong lòng lại thấy cứ gợn gợn.

Trong lúc Quan Nhất Hòa còn đang đứng ngẩn ra đó, tiếng xả nước vang lên, ngay sau đó Tiết Ức Thần bước ra từ một buồng vệ sinh khác.

Vừa thấy Quan Nhất Hòa, cô ấy liền nở nụ cười rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt lướt xuống bàn tay cô, nụ cười ấy bỗng trở nên kì lạ. Tuy nhiên, cô ấy không bàn luận gì thêm mà chỉ cất tiếng chào.

Cô ấy nói: “Cô giáo Quan muốn đi vệ sinh sao? Để em cầm giúp chị nhé.”

Quan Nhất Hòa cũng không khách sáo với Tiết Ức Thần, nói lời cảm ơn rồi đưa ly trà cho đối phương.

Đợi cô xong xuôi đi ra, Tiết Ức Thần vẫn đang cầm cái ly trong tay, nghe tiếng động liền ngoảnh lại, song chẳng hề có ý định vội vàng trả đồ về cho chủ cũ.

Hai người phụ nữ chạm mắt nhau, Tiết Ức Thần hơi nghiêng đầu, mỉm cười mở lời: “Cô giáo Quan này, chị em mình nói chuyện một lát được không?”

Bình Luận (0)
Comment