Trong buổi trà chiều tụ họp hiếm hoi của hội chị em, Lâm Thù Nghiêu đã thẳng tay chọc thủng lớp vỏ bọc điềm tĩnh của Quan Nhất Hòa.
Dưới ánh mắt trêu chọc của lũ bạn, Quan Nhất Hòa hậm hực lầm bầm: “Đàn ông đàn ang đúng là cái thứ không tin được. Tao đã bảo là tao sẽ nói đỡ cho cậu ta trước mặt mày cơ mà!”
Lâm Thù Nghiêu cười lớn: “Cậu ta bảo mình biết thừa. Giữa hai phương án “giữ bí mật với tao nhưng vẫn có nguy cơ bị mách lẻo” và “không giữ bí mật, chịu ăn đấm của chị Quan nhưng lại lấy lòng được tao”, thì chỉ có thằng ngu mới chọn cái đầu tiên.”
Quan Nhất Hòa nhếch mép, vỗ tay bôm bốp: “Woa, thứ đàn ông chó má khôn lỏi gớm nhỉ.”
Bên cửa sổ, Văn Nhược Liễu vừa nhả khói thuốc vừa trưng ra bộ mặt hóng hớt: “Khai mau đi, rốt cuộc đầu đuôi thế nào?”
“Còn thế nào được nữa.” Quan Nhất Hòa lí nhí: “Thì là Trần Mộ Giang với cái cô bạn cặp gì đó cứ diễn cảnh tình tứ trước mặt tao, xong tao thấy hơi ghen chứ sao.”
“Chỉ là hơi ghen thôi á?”
“Mà diễn cảnh tình tứ gì? Cậu ta hẹn hò với ai rồi hả?”
Quan Nhất Hòa bất lực: “Giờ trả lời câu nào trước đây?”
Văn Nhược Liễu nhảy cẫng lên: “Thị đế Trần có bồ rồi hả?”
Quan Nhất Hòa lắc đầu bảo không có.
“Thế sao mày kêu người ta diễn cảnh tình tứ?”
“Tao thích nghĩ thế không được à!”
Quan Nhất Hòa bực bội nói: “Trong mắt tao thì chúng nó đếch khác gì đang rắc thính cho nhau xem.”
Lâm Thù Nghiêu lạnh nhạt nói: “Tâm lý này của mày nguy hiểm vãi, chứng tỏ sâu trong lòng mày vẫn cho rằng Trần Mộ Giang là của mày.”
Quan Nhất Hòa lờ đi, làm bộ như điếc rồi tự ngồi ngắm nghía móng tay mình.
Lâm Thù Nghiêu và Văn Nhược Liễu quá hiểu rõ tính cách của cô, cứ thế thong dong cụng ly mặc kệ Quan đại tiểu thư giả ngu giả khờ với họ.
Một lúc sau, Quan Nhất Hòa lại chủ động mở miệng: “Phiền chết đi được.”
Văn Nhược Liễu cười ngay: “Tao đã bảo là mày cứ hay làm mình làm mẩy mà.”
Quan Nhất Hòa trừng mắt: “Phiền chết đi được không đồng nghĩa với việc tao đang làm mình làm mẩy nha.”
“Rõ ràng là mày đang làm mình làm mẩy.”
“Tao không có!”
“Thôi thôi.” Lâm Thù Nghiêu ra chiều không chịu nổi: “Ba mươi ba tuổi rồi các mẹ ạ, ok? Nhớ kỹ hộ cái.”
Quan Nhất Hòa hùng hổ chỉ vào ly rượu của Văn Nhược Liễu bảo cô nàng đang nuôi cá đó hả. Văn Nhược Liễu lập tức ngửa cổ uống cạn, sau đó nhe răng làm khẩu hình với Quan Nhất Hòa.
Đằng ấy bảo: Đồ hèn.
Quan Nhất Hòa xù lông liền.
Giọng cô vút lên cao: “Tao vẫn còn yêu em ấy đấy, vẫn chưa buông được đấy, được chưa!”
Hai cô bạn thân lại trưng ra vẻ mặt chẳng hề bất ngờ: “Có ai ép mày thừa nhận đâu, người có mắt đều nhìn ra mày vẫn còn tình cảm với cậu ta mà.”
Cô hơi ỉu xìu: “Ừ.” Sau đó lại nhấn mạnh: “Nhưng việc tao còn yêu và việc tao muốn quay lại với em ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Lâm Thù Nghiêu gật đầu tán thành: “Chuẩn, yêu không nhất thiết phải ở bên nhau.”
“Rồi sẽ có ngày tao buông bỏ được hết thôi.”
“Mày thực sự tin thời gian có thể tiêu hóa được tất cả sao?” Văn Nhược Liễu hớp một ngụm rượu, tỏ ý phản đối: “Cũng sắp một năm rồi nhỉ? Có bao giờ mày dứt mãi không ra khỏi một mối tình lâu thế này chưa?”
“So với phần đời còn lại thì một năm cũng chỉ là một phần nhỏ xíu thôi.”
“Tao đồng ý với quan điểm “không ai nhớ thương ai cả đời” của mày, nhưng có những tình cảm lỡ một lần là lỡ cả một đời đấy. Đợi đến khi tụi mình bốn mươi, năm mươi tuổi, tao tin vẫn sẽ có những kiểu tình yêu sâu sắc khác phù hợp với lứa tuổi đó xuất hiện, cho nên giờ bản thân mới thấy chuyện hiện tại chẳng có gì là duy nhất hay quá đặc biệt. Nhưng vấn đề là, đoạn tình cảm sâu nặng của năm ba mươi tuổi này, thứ mà mày cho là xét về lâu dài cũng thường thôi ấy, nó thực sự sẽ biến mất cùng với thời gian.”
Giọng cô nàng hơi nghẹn lại: “Tình cảm năm ba mươi tuổi sẽ tan biến cùng với cái tôi năm ba mươi tuổi của mày. Mày có thể bảo nó không đặc biệt, nhưng nghĩ đến chuyện đó thật sự rất đau lòng, không phải sao?”
Văn Nhược Liễu dường như liên tưởng đến chuyện tình cảm rối như tơ vò của chính mình, cảm xúc càng nói càng trùng xuống, lời lẽ có chút lộn xộn nhưng cả hai người phụ nữ kia đều hiểu ý cô ấy.
Suy nghĩ của Quan Nhất Hòa hơi hỗn loạn. Cô buộc phải thừa nhận Văn Nhược Liễu nói có lý, nhưng cô vẫn kiên trì với quan điểm của mình. Cô vẫn tin rằng thời gian dù thế nào cũng sẽ cuốn trôi tất cả, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Còn về đoạn tình cảm sẽ biến mất theo thời gian kia, rốt cuộc có đặc biệt hay không… thì đời người vốn dĩ luôn tràn ngập những tiếc nuối mà, đúng không?
Ba người chìm vào im lặng. Cuối cùng Lâm Thù Nghiêu là người lên tiếng trước, đi thẳng vào trọng tâm.
Cô ấy hỏi: “Mày không muốn quay lại thật à?”
Quan Nhất Hòa không trả lời ngay. Cô bặm môi, ngửa đầu dựa vào ghế sofa, hồi lâu sau mới chậm rãi mở lời.
“Tao không biết.” Cô khẽ thở dài: “Hơn nữa chuyện này cũng không phải tao muốn quay lại là quay lại được. Tao với Trần Mộ Giang giờ đúng là có thể nói chuyện bình thường với nhau rồi, nhưng nếu xét ở góc độ nối lại tình xưa thì chưa chắc đã là tín hiệu tốt, đúng không? Bình thường hóa quan hệ chứng tỏ tao và em ấy đều đang nhìn về phía trước. Gạch chân in đậm này, em ấy cũng đang nhìn về phía trước.”
Trong bộ não ngập men say của cô xẹt qua những hình ảnh đối mặt với Trần Mộ Giang gần đây, gương mặt người đàn ông ấy luôn thản nhiên như thường, ánh mắt nhìn cô cực kỳ bình lặng.
Còn vài khoảnh khắc hiếm hoi khiến cô nảy sinh cảm giác kỳ lạ, cô ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát gạt phăng đi.
“Vả lại.” Cô nhìn hai cô bạn thân với vẻ sầu não: “Giả dụ như em ấy cũng muốn quay lại đi. Thì vấn đề cũ vẫn nằm chình ình giữa tao và em ấy thôi.”
“… Cưới hay không cưới? Đẻ hay không đẻ? Bao giờ cưới? Bao giờ đẻ? Tương lai thế nào?”
“… Tao cảm thấy tao vẫn chưa nghĩ thông được.”
Văn Nhược Liễu trưng ra vẻ mặt hết nói nổi, phá vỡ bầu không khí trầm lặng. Cô nàng châm chọc: “Sắp một năm rồi chị gái ơi! Vẫn chưa nghĩ thông! Kết hôn thì cũng chỉ là một tờ giấy, sinh con thì cũng chỉ là chuyện chín tháng mang nặng đẻ đau, việc quái gì phải nghĩ nhiều thế, lề mà lề mề.”
Cô nàng đảo mắt một vòng lớn: “Cũng chỉ có mỗi Trần Mộ Giang là chịu cùng mày dở người thôi đấy.”
Quan Nhất Hòa lập tức sầm mặt, cô lật người chồm tới định túm tóc Văn Nhược Liễu, thấy thế cô nàng nhanh tay đặt ly rượu xuống rồi co giò chạy biến.
Lâm Thù Nghiêu cười ngặt nghẽo nhìn hai người chạy tán loạn khắp phòng, miệng thì phun châu nhả ngọc mắng nhiếc nhau.
Quan Nhất Hòa tức tối gào lên: “Cái gì mà chỉ là chuyện chín tháng, mày không sợ đau thì mày đẻ hộ tao đi.”
Văn Nhược Liễu nấp sau cửa kính làm mặt quỷ: “Thì đúng là thế mà, mày với Trần Mộ Giang đâu có thiếu tiền, nhà họ Quan mày thiếu gì cửa, tìm bác sĩ xịn nhất, ở cữ xịn nhất, người có tiền đẻ con thì có gì khó khăn đâu!”
Trong một khoảnh khắc, Quan Nhất Hòa bỗng thấy con nhỏ này nói cũng có lý phết.
Quan Nhất Hòa lắc đầu quầy quậy, phản bác: “Mày đâu phải không biết sinh đẻ tàn phá cơ thể người phụ nữ khủng khiếp thế nào!”
“Thì những chuyện đó mày cũng biết thừa còn gì! Biết vậy mà mày có bao giờ định theo chủ nghĩa DINK đâu, xưa nay mày cũng chẳng bài xích chuyện con cái, thế nên tao mới chả hiểu rốt cuộc mày đang lấn cấn cái quái gì?”
Hai người phụ nữ trừng mắt nhìn nhau, mặt ai cũng nghệt ra vẻ không hiểu nổi đối phương.
Lúc này Lâm Thù Nghiêu mới thủng thẳng lên tiếng: “Bạo Bạo, hết rượu rồi.”
Quan Nhất Hòa mượn cớ đó xuống nước, quay người đi về phía tủ rượu, cố lờ đi cảm xúc phức tạp đang nhen nhóm trong lòng.
Sau một hồi nháo nhào, ba người lại yên vị. Uống thêm một lúc, Văn Nhược Liễu mới đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng để mấy nỗi sợ mơ hồ trói buộc mày. Đời nhiều nuối tiếc thật đấy, nhưng bọn tao mong mày cố gắng sống cho vui vẻ.”
Quan Nhất Hòa bĩu môi: “Tao biết rồi mà.”
“Đừng có khóc, bà đây ghét nhất nhìn mày khóc, trông ngứa cả mắt.”
Nước mắt đang chực trào lập tức bị nén ngược trở lại, vẻ mặt tiu nghỉu của cô khiến hai cô bạn cười ngặt nghẽo.
Ba người phụ nữ uống bắt đầu tây tây, say khướt kể lể rồi lôi bạn trai cũ mười mấy năm nay của từng người ra kể tội một lượt, cuối cùng chủ đề lại vòng về Trần Mộ Giang.
Đối mặt với những câu hỏi lặp đi lặp lại của hội bạn, Quan Nhất Hòa bó gối, rầu rĩ đáp: “… Để sau hẵng tính, giờ cứ coi như bạn bè đã.”
“Bạn bè từng ngủ với nhau hả?”
“Thì bạn cũ, bạn lâu năm.”
Ba người bỗng dưng cùng bật cười trước cái điểm gây cười chẳng đâu vào đâu ấy.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong bộ não hỗn loạn của Quan Nhất Hòa lởn vởn ba chữ to đùng “bạn lâu năm”. Thế nhưng, những khoảnh khắc kỳ lạ mà cô đã dứt khoát gạt bỏ ban nãy bỗng nhiên ùa về. Tâm trí cô tua đi tua lại một cách mất kiểm soát những hình ảnh đó, đặc biệt là ánh mắt người đàn ông nhìn cô khiến tim đập nhanh thình thịch.
Một giây trước khi rơi vào mộng mị, cô thầm nghĩ: … Đây mà là ánh mắt nhìn bạn cũ sao?
…
Ánh mắt nhìn bạn cũ lẽ ra phải thế nào, Quan Nhất Hòa không rõ.
Nhưng cách bạn cũ cư xử với nhau ra sao, Quan Nhất Hòa lại vừa có một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi ca khúc cô phối lại cho Trần Mộ Giang và Tiết Ức Thần được phát sóng. Quả nhiên nó tạo nên một làn sóng thảo luận sôi nổi, bình luận nào cũng hoa mỹ bày tỏ sự kinh ngạc đến khó tin. Bản thân Quan Nhất Hòa cũng đi đầu trong việc tự lấy mình ra làm trò đùa trên vòng bạn bè.
Quan Nhất Hòa: [Link nhạc] Xin chào cả nhà, đây là một câu chuyện về tình mới tình cũ, xin hãy dành chút sự chú ý, nhưng đừng chú ý quá đà. Tôi chỉ chấp nhận nhận tiếp chuyện hóng hớt của mỗi người trong thời hạn 0.134875 giây thôi nhé.
Chưa đầy vài phút sau, phần bình luận đã tràn ngập tiếng cười “ha ha ha ha”, Quan Vĩ Diệp thả vô số icon cạn lời.
Trần Mộ Giang cũng vào bình luận.
Chia tay mười một tháng, đây là lần đầu tiên anh và cô tương tác trên mạng xã hội.
Trần Mộ Giang: Lần này em trả phí bản quyền rồi nhé.
Quan Nhất Hòa trả lời Trần Mộ Giang: Đạo diễn Tề: Ủa lần này không phải tôi trả sao?
Đạo diễn Tề trả lời Trần Mộ Giang: Đúng rồi đấy, lần này không phải tôi trả sao?
Sau đó có lẽ vì quá nhiều bình luận nên Trần Mộ Giang không xuất hiện nữa. Quan Nhất Hòa bận rộn trả lời người khác cũng chẳng để tâm.
Thế nhưng từ đó về sau, Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang cũng bắt đầu có những tương tác riêng tư.
Những tương tác hàng thật giá thật đúng chất bạn cũ.
Chương trình phát xong vài ngày, Trần Mộ Giang nhắn tin hỏi Quan Nhất Hòa hiệu quả thế nào. Cô chẳng khách sáo, có sao nói vậy, cuối cùng theo thói quen lại đùa thêm một câu rằng hát thế nào thật ra không quan trọng, trọng tâm của khán giả đâu có đặt vào đấy.
Trần Mộ Giang gửi vài icon cười lớn, hỏi cô đã đọc bình luận chưa.
Cô bảo đâu chỉ đọc, thưởng thức hẳn hoi, say sưa là đằng khác, bộ em không xem à?
Anh bảo bận quá chưa kịp xem, chị gửi em vài cái đi.
Thế là hai người trò chuyện một lúc.
Có lần tương tác đầu tiên không dính dáng đến công việc thì lần thứ hai, thứ ba cứ thế diễn ra thuận lý thành chương. Thi thoảng anh gửi cô xem chút gì đó, cô thấy tin tức hay tin đồn gì liên quan đến anh cũng tiện tay chuyển tiếp cho anh. Tần suất không cao, nội dung cũng cực kỳ hợp lý.
Giống hệt kiểu bạn bè tám chuyện với nhau: Đằng ấy ơi, vụ này là sao thế, kể cho tôi nghe với coi.
Đường Cảnh Văn bảo hai người này đúng là giỏi giả ngu, nhưng Quan Nhất Hòa kiên quyết phủ nhận. Ban đầu đúng là cô có săm soi tin nhắn của Trần Mộ Giang cả buổi, viết rồi xóa chỉ để chọn giọng điệu thích hợp nhất. Nhưng dần dà khi số lần trò chuyện tăng lên mà Trần Mộ Giang chẳng hề lộ ra chút thái độ ám muội nào, tâm trạng cô cũng dần bình ổn, không còn dậy sóng như trước.
Cô còn đắc ý tự khen mình, bảo rằng đây đúng là tấm gương điển hình cho việc “chia tay văn minh” của người trưởng thành.
Đường Cảnh Văn lười chẳng buồn đáp lại.
Một lần nọ, Quan Nhất Hòa gửi cho Trần Mộ Giang một đường link trên Douban. Trong đó là bài văn dài phân tích mối quan hệ tay ba giữa cô, anh và Tiết Ức Thần. Bài viết có hình ảnh minh họa sống động, lập luận đâu ra đấy cứ như thể tác giả gắn camera theo dõi bên cạnh ba người họ vậy.
Quan Nhất Hòa say sưa nghiền ngẫm hơn nửa tiếng, vỗ tay khen hay vì trí tưởng tượng của tác giả quá phong phú, sau đó chuyển ngay cho một trong những người trong cuộc.
Phải hơn một tiếng sau, người trong cuộc Trần Mộ Giang mới nhắn lại cho cô, bảo cái quỷ gì đây.
Quan Nhất Hòa: Cười muốn điên luôn ấy chứ.
Quan Nhất Hòa: Đọc hết chưa? Cuối bài còn có phần bỏ phiếu, cá cược xem cuối cùng Thị đế Trần sẽ về tay ai đấy.
Tin nhắn vừa gửi đi, cô thấy dòng chữ “Đang nhập…” hiện lên rồi tắt ngấm. Mãi nửa tiếng sau tin nhắn mới đến.
Trần Mộ Giang hỏi, chị bầu chọn cho ai?
Quan Nhất Hòa sững sờ, tim hẫng một nhịp, do dự chốc lát rồi quyết định chọn đáp án an toàn.
Quan Nhất Hòa: Sao không cá xem Quan Nhất Hòa này về tay ai? Biết đâu chị với cô giáo Tiết lại thành đôi thì sao.
Trần Mộ Giang: Ha ha ha.
Trần Mộ Giang: Không gửi cho cô giáo Tiết xem thử à?
Quan Nhất Hòa: Làm gì, tình cũ tình mới tính giao lưu hòa bình thật à? Hay lập luôn cái nhóm chat cho lẹ?
Trần Mộ Giang: Tại sao lại không thể giao lưu hòa bình được?
Trần Mộ Giang hôm nay hơi lạ.
Quan Nhất Hòa cảm thấy vài câu đơn giản của anh khiến cô hơi đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào nhưng lại không muốn bản thân suy diễn lung tung. Thế là cô dùng kế lấy nhu thắng cương, đáp trả qua loa cho xong chuyện. Trần Mộ Giang cũng không nhắn thêm nữa.
Đặt điện thoại xuống, cô cau mày nhìn gương mặt đầy vẻ nghi hoặc của mình phản chiếu trên màn hình. Cô dặn lòng kiềm chế, cuối cùng quyết định gạt chuyện này sang một bên.
Kết quả là, tối hôm sau cô tình cờ đụng độ một Trần Mộ Giang kỳ lạ ở quán rượu.
Đầu tiên là hai người đụng mặt nhau ở bãi đậu xe của một địa điểm khác. Một người đội mũ lưỡi trai, một người trời tối còn đeo kính râm, mặt đối mặt đều ngớ người ra, sau đó lại chào hỏi và xã giao dăm ba câu cực kỳ tự nhiên. Bầu không khí hài hòa đến lạ, cứ như thể chút mập mờ vi tế trong cuộc trò chuyện hôm qua chỉ là ảo giác của cô.
Trò chuyện xong thì đường ai nấy đi. Quan Nhất Hòa nhận được tin nhắn trên WeChat báo đổi địa điểm tụ tập nên lái xe sang chỗ khác. Vừa ngồi xuống được nửa tiếng thì thấy Trần Mộ Giang bước vào quán rượu này. Ban đầu cô không nhìn thấy, là do một người bạn cùng bàn đi vệ sinh về nghe thấy nhân viên phục vụ đang tám chuyện, bảo là Trần Mộ Giang và cô bạn gái cũ hôm nay đều có mặt ở đây. Nghe vậy, người bạn kia tò mò nhìn quanh một lượt, quả nhiên phát hiện Trần Mộ Giang cùng mấy người bạn đang ngồi trong một góc.
Khi người bạn kia lại ngồi xuống, như sợ thiên hạ chưa đủ loạn bèn lớn tiếng tuyên bố: “Chị Quan, xin mời quay đầu về hướng năm giờ phía sau lưng rồi dõng dạc nói cho bọn em biết chị có quen anh chàng đẹp trai kia không nhé.”
Quan Nhất Hòa làm theo, vẻ mặt vừa bất lực vừa buồn cười khiến mọi người hùa vào trêu chọc. Chỉ có cậu em ngồi bên cạnh cô là sa sầm mặt mày, im re không nói tiếng nào.
Quan Nhất Hòa biết thừa cậu ta dỗi cái gì, nhưng cô chẳng bận tâm, vì cô hoàn toàn không có cảm giác gì với cái tên này. Cậu ta bám riết lấy cô hơn nửa tháng nay làm cô phát phiền. Giờ bạn trai cũ đang ở đây, tuy không ngồi chung bàn nhưng tinh thần thì vẫn hiện hữu đâu đó, vừa khéo để cậu em này bớt bớt lại, trả cho cô chút thanh tịnh thì tốt quá.
Tiếc là điếc không sợ súng, cậu chàng chỉ xìu xuống tầm mười phút rồi lại tiếp tục quay sang xun xoe lấy lòng cô.
Đúng lúc Quan Nhất Hòa sắp không duy trì nổi nụ cười giả tạo treo trên mặt nãy giờ, cô tùy ý nghiêng đầu, bắt gặp Trần Mộ Giang đang thong thả bước tới.
Trần Mộ Giang hất nhẹ cằm chào cô, sau đó bước đến bên bàn chào hỏi mọi người, thậm chí còn ôm vài người quen, miệng nói lâu rồi không gặp.
Màn xã giao kết thúc, ánh mắt anh tự nhiên dừng lại trên người Quan Nhất Hòa đang nhìn mình.
Quan Nhất Hòa lười biếng giơ tay ra: “Chào nhé.”
Trần Mộ Giang cười nhạt: “Khéo thế.”
Cô định quay lại uống rượu thì nghe anh lên tiếng, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
Anh hỏi: “Đang tán trai trẻ đấy à?”
Cả bàn cười ồ lên khe khẽ.
Khóe môi cô cong lên, quay đầu liếc về góc bàn đằng xa kia, nhìn anh với đôi mắt ngập tràn ý cười: “Thế đằng ấy đang tán gái trẻ đấy à?”
Nụ cười trên gương mặt anh càng đậm hơn.
Đám bạn xung quanh đều lộ rõ vẻ hóng hớt đầy phấn khích, còn cậu em kia thì ngồi không yên. Có vẻ vì quá căng thẳng mà não cậu ta nhảy số lung tung, buột miệng giải thích với Trần Mộ Giang: “Anh Trần, em không phải là…”
Quan Nhất Hòa trừng lớn đôi mắt, vỗ vào người cậu ta một cái: “Cậu đừng có khai ra chứ! Có biết phối hợp không hả?”
Cô lại nhìn Trần Mộ Giang, vờ vịt than thở: “Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà.”
Trong tiếng cười rộ lên, Trần Mộ Giang nhìn chằm chằm Quan Nhất Hòa, đôi mắt cong cong.
Anh không nói tiếp chủ đề đó nữa, chỉ gật đầu đơn giản rồi quay về bàn mình.
Quan Nhất Hòa cũng tiếp tục uống rượu cùng bạn bè, ra chiều chẳng để tâm lắm.
Thế nhưng đến nửa đêm, cô nhận được tin nhắn WeChat của Trần Mộ Giang.
Một tin nhắn không đầu không đuôi.
Trần Mộ Giang: Chị không thích cậu ta đâu nhỉ.
Quan Nhất Hòa: Sao em biết?
Anh không trả lời nữa.
Cô cũng không hỏi thêm.
Nhưng lần này đối diện với khung chat, cô không kìm lòng được, bấm vào ảnh đại diện của anh, lướt xem dòng thời gian cũ.
Chẳng mấy chốc đã lướt đến những năm tháng hai người còn mặn nồng. Cô bấm vào từng dòng trạng thái, đọc lại những đoạn đối thoại cũ giữa anh và cô bên dưới phần bình luận.
Cô cắn nhẹ môi dưới, thầm nghĩ: Hơi nhớ em ấy rồi.
Không phải.
Là rất nhớ.
–
Quan Nhất Hòa rõ ràng không thích cậu em trai mưa kia nhưng vẫn bảo “Cậu đừng có khai ra chứ! Có biết phối hợp không hả”, thật ra cô chỉ đang đùa thôi chứ không hề nghiêm túc. Ý tứ ở đây là “trước mặt bạn trai cũ thì không được để lộ chuyện chị đây chưa move on”, nhưng cô cũng chẳng thật sự cần cậu em kia giúp, thế nên cô mới “vờ vịt than thở” làm màu vậy thôi.
Trần Mộ Giang hiểu thừa: Cô bạn gái cũ (tạm thời) của anh chẳng qua lại đang lên cơn, nói hươu nói vượn như cơm bữa ấy mà.
Truyện sắp hoàn thành rồi nha, tầm chương 56 hoặc 57 gì đó. Tại sao lại là “hoặc”, vì mấy cảnh cuối tôi còn chưa kịp viết nữa. Bận tối tăm mặt mũi. Xỉu up xỉu down. Giờ đi viết ngay đây.