Hay Là Mình Sống Chung

Chương 89

Diêu Tinh Tinh sững người, miệng há ra thành hình quả trứng gà: “Hả? Gấp đôi?”. Sau đó cô lại đập bàn, vẻ mặt vì nhân dân phục vụ: “Lục tổng, tôi sẽ về tra dự báo thời tiết Đại Liên, anh nói khi nào đi thì tôi sẽ lập tức xách hành lý, chúng ta đi ngay!”.

Trước khi Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch đi Đại Liên, cô đã chạy đến tổng bộ tập đoàn Thiên Thánh để chặn đường Uông Nhược Hải, mắng cho anh ta một trận. 

Lục Trạch không giúp cô nghĩ ra từ nào, nhưng đã làm tài xế cho cô, lái chiếc Ferrari sang trọng của anh đưa cô đến trước mặt Uông Nhược Hải, để cô bước chân đến đó với một tư thế cao sang, lạnh lùng. 

Giữa chừng, Uông Nhược Hải cuống lên, chỉ vào chiếc Ferrari mà nói với Diêu Tinh Tinh: “Cô nhìn cô đi, chính cô cũng đeo bám đại gia đó thôi, cô cũng đang theo đuổi cuộc sống tốt hơn mà, cô cũng muốn đối xử tốt với bản thân mà, thế thì cô có tư cách gì để chỉ trích tôi?”.

Khoảnh khắc đó, Diêu Tinh Tinh giận đến phát điên. Cô không ngờ lại bị Uông Nhược Hải cắn ngược lại ở nơi này. 

Khi cô đang tức giận run người thì Lục Trạch xuống xe. 

Anh bước thẳng đến, đứng trước mặt Uông Nhược Hải, lơ đãng nói: “Tôi xin đính chính lại, cô ấy không đeo bám tôi, là tôi phải dùng mức lương siêu cao để tuyển cô ấy. Còn nữa, nếu là đàn ông thì đừng so đo với phụ nữ, rớt giá lắm”. 

Anh nói xong, đưa cô quay về xe. 

Diêu Tinh Tinh quay lại, nhìn thấy sắc mặt Uông Nhược Hải trắng bệch đứng đó, hít khói xe của họ. Cô bỗng cảm thấy tim gan phèo phổi đang sảng khoái cùng cực. 

Hai tuần sau, Diêu Tinh Tinh vác theo hành lý, đi theo thổ hào Lục Trạch đến một thành phố mà cô chưa từng đến, khai thác một vùng đất mới. 

Quãng thời gian theo Lục Trạch làm việc, Diêu Tinh Tinh rất tận tâm và gắng sức. Có lúc bận rộn, cô như dốc cạn sức lực, hoàn toàn không nhớ rõ ban đầu mình đến đây là vì điều gì. 

Thực ra cô không đến đây để làm một tiểu anh hùng trong công việc, cô đến để chinh hục thổ hào mà...

Ở đây, cô như có được cuộc đời mới, Lục Trạch cho cô đầy đủ không gian và tự do trong công việc, để cô tận tình phát huy và triển khai những suy nghĩ cùng tài năng bẩm sinh. 

Lục Trạch rất tán thưởng năng lực làm việc của cô, cũng càng lúc càng tín nhiệm cô hơn. 

Cuộc sống của Diêu TinhTinh đã có một bước “hô phong hoán vũ” rất lớn, nhưng không hiểu sao, có lúc cô vẫn thấy có chỗ nào đó khiến cô rất bực bội. 

Cô cảm thấy ở Lục Trạch có một điểm nào đó khiến người ta rất ghét. Anh cũng không làm rõ mối quan hệ của họ ngoài công việc ra rốt cuộc còn có quan hệ tiến sâu hơn nữa không, thái độ của anh cứ mờ ám, mơ hồ không rõ ràng, cứ như đang nhử mồi để trêu đùa cô vậy. 

Bộ dạng đáng ghét của anh đã kích thích ý chí chiến đấu vô cùng của cô. Vào lúc nghỉ ngơi, cô ra ngoài hành lang gọi điện cho Tiền Phi. 

Diêu Tinh Tinh nghiến răng nói với Tiền Phi trong diện thoại: “Bà nó chứ, anh ta đang chơi đùa tớ chắc? Được, tớ sẽ chơi cùng anh ta! Xem tớ có chinh phục được anh ta hay không!”. 

Tiền Phi im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu có hứng làm thật rồi hả?”.

Diêu Tinh Tinh nói: “Đúng, có hứng rồi! Tớ không tin với kinh nghiệm phong phú từ lúc học mẫu giáo đã tung hoành ngang dọc tình trường của tớ, mà ngay cả một đại gia mặt đơ đó cũng không xử lý được!”.

Tiền Phi vạch đen đầy mặt, hỏi cô: “Cậu so đo với anh ta như thế, rốt cuộc là có thích người ta hay không?”.

Diêu Tinh Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: “Tớ nghĩ hiện giờ chuyện thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là tớ muốn cứu vãn vị trí vốn thấp hơn của tớ!”.

Tiền Phi hỏi: “Thế cậu định cứu vãn ra sao?”.

Diêu Tinh Tinh không chút do dự: “Tớ quyết định tớ cũng sẽ trêu chọc anh ta!”.

Tiền Phi lặng lẽ lau mồ hôi, chúc bạn may mắn và tạm biệt. 

Còn Diêu Tinh Tinh sau khi cúp máy, quay lại định về văn phòng thì giật bắn mình. 

Lục Trạch đang dửng dưng đứng cách cô hai bước chân. 

Cô nảy ra suy nghĩ, rằng nội dung cô nói chuyện với Tiền Phi, không biết anh nghe được bao nhiêu?

Cô dò hỏi: “Anh đẹp trai, đứng ở đây hù dọa người khác được bao lâu rồi?”:

Lục Trạch nhìn cô, vẻ mặt như đã bị tiêm thuốc tê, cứng đơ đến mức không có chút chân khí: “Mới đến”. 

Diêu Tinh Tinh yên lòng. 

Cái anh chàng bá đạo lạnh lùng này, chưa từng nói những lời không thật lòng. Anh nói vừa tới, thì chắc chắn là chưa kịp nghe lỏm nội dung nói chuyện của cô rồi. 

Cô yên tâm quay về văn phòng, quyết định sẽ theo kế hoạch ban đầu mà triển khai “chơi với anh”, quyết không lung lay. 

Lục Trạch ngồi trước bàn làm việc, nghịch một chiếc hộp vuông. Trong đó là một sợi dây chuyền, anh vốn định tìm cơ hội để tặng cô gái ăn giỏi kia. 

Anh xưa nay không giỏi nói những lời bày tỏ tình cảm, nhưng anh nghĩ cô nàng tham ăn kia chắc có thể cảm nhận được điểm khác biệt của anh dành cho cô. 

Anh vốn nghĩ tối nay sẽ tặng cô món quà này, xem như nói rõ với cô về thái độ của anh. 

Kết quả là buổi chiều, anh lại nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với cô bạn thân, thích hay không đều không quan trọng, quan trọng là muốn cứu vãn vị trí vốn thấp hơn của cô, và còn, cô cũng muốn chơi đùa với anh. 

Nghe cô nói những lời khó tin đó, anh chỉ muốn đến gõ đầu cô, xem có thể gõ cho cô tỉnh ra hay không. 

Cô hỏi anh xuất hiện sau lưng cô bao giờ, anh muốn nói rất lâu rồi, lâu tới nỗi nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của cô. Nhưng anh suy nghĩ lại, cảm thấy như thế sẽ mất đi rất nhiều niềm vui. 

Thực ra anh muốn xem thử sau này cô có thể dùng chiêu gì để “chơi đùa” anh. 

Thế là anh trả lời: “Vừa tới”.

Anh lại nghịch sợi dây chuyền trong hộp rồi đặt nó vào trong ngăn kéo, đóng lại. 

Anh quyết định không vội tặng cô. Anh muốn xem thử rốt cuộc cô sẽ đối phó với đại gia mặt đơ này thế nào. 

Diêu Tinh Tinh vận dụng hết sức lực, mỗi ngày đều diễu qua diễu lại trước mặt Lục Trạch mà làm đủ mọi chiêu trò cô có thể nghĩ ra. 

Cô cảm thấy kiếp trước Lục Trạch nhất định là một người ham mê nhục dục quá độ, nên kiếp này mới có thể đối diện với người lúc thì như yêu tinh, lúc thì ngây thơ, lúc thì hiền lành ít nói, lúc thì tăng động như cô mà vẫn giữ trạng trái cấm dục lạnh lùng, không hề xúc động như thế. 

Đối mặt với phản ứng như người xuất gia đó, có lúc cô cũng cảm thấy ít nhiều thất bại. Nhưng cũng may cô cũng chẳng phải là không có chút thu hoạch nào. Tuy Lục Trạch không động tĩnh gì với cô, nhưng cô lại bắt đầu nhận được hoa mà người đàn ông khác tặng. Những người đó, có người là khách hàng, có người là sếp của công ty hợp tác, thậm chí còn có người là tinh anh do công ty mới tuyển dụng. 

Cô ôm một bó hoa trong lòng, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô ngửa lên trời, cảm thán mình có phải đã sử dụng sức lực sai chỗ hay không, người nên phản ứng thì lại chẳng có phản ứng, còn người không nên có thì lại tỏa hormone khắp nơi thế này. 

Thế nhưng không thể nói rõ được là bắt đầu từ hôm nào, rất kỳ lạ là, cô không bao giờ nhận được hoa của đàn ông khác nữa. 

Quãng thời gian đó cô soi gương và ra sức ngắm xem bản thân có đột ngột trở nên xấu xí hay không. Nhưng nhìn thế nào cô cũng thấy tươi rói như hoa nở, sao lại không còn thuộc tính gọi ong vẫy bướm nữa? 

Cô thật sự nghi hoặc, buồn bực, ấm ức. 

Lục Trạch nhìn Diêu Tinh Tinh mỗi ngày giở hết chiêu trò, lượn qua lượn lại trước mặt anh, cảm thấy đặc biệt vui mắt. 

Anh bình thản thưởng thức đủ thứ trò vui mà ngày nào cô cũng phải vắt kiệt đầu óc ra suy nghĩ, gương mặt tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thầm khoái chí. 

Anh càng lúc càng thấy cô nàng tham ăn này đặc biệt thú vị, cũng càng ngày càng không muốn chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh chắn giữa cả hai. Mỗi ngày nhìn cô biến hóa phong cách nóng lạnh mặn ngọt chua cay khôn lường, nghĩ đủ cách để thu hút sự chú ý của anh, anh cảm thấy vô cùng khoái trá, vô cùng thú vị. 

Nhưng sự khoái trá và thú vị của anh rất nhanh bị thay thế bởi cơn khó chịu và bực bội. 

Cô lại bắt đầu nhận được hoa của người đàn ông khác tặng, mà không chỉ là một. 

Nhìn đống hoa đó, lòng anh dậy lên một cảm giác tức giận như kiểu món đồ thuộc về mình bị người khác dòm ngó. 

Anh bảo với tiếp tân nếu còn có người mang hoa đến tặng cô thì cứ đưa thẳng đến chỗ anh. 

Sau đó nhân lúc không ai nhìn thấy, anh vứt hết đống hoa đó đi. 

Từ đó, anh lại trở về với cuộc sống đầy khoái trá và thú vị. 

Nhưng điều khá phiền toái là anh chưa kịp sảng khoái bao lâu, thì cô bạn gái cũ phiền phức của anh lại tìm tới. 

Diêu Tinh Tinh cảm thấy, khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải sống và chết, cũng chẳng phải Nam cực và Bắc cực, mà là khi cô và Lục Trạch đang “chơi cùng nhau” thì bỗng dưng một cô nàng phiền phức mang thân phận “bạn gái cũ” cũng can dự vào. 

Cô nhìn cô gái kiêu ngạo có vẻ (cũng) ngoài (bình) xinh (thường) đẹp (thôi), vị trí mũi hơi cao hơn người bình thường, ánh mắt quét qua cô đầy ắp khiêu khích và khó chịu, cảm thấy đầu óc đau nhói. 

Cái cô nàng tên Phương Lộ Lộ kia khi công khai thân phận của cô ta trước mọi người, đều khiến tất cả cảm thấy cô ta là “bạn gái” của Lục Trạch. 

Diêu Tinh Tinh lần đầu nhìn thấy Phương Lộ Lộ xuất hiện với tư thế đó thì gần như muốn phẫn nộ mắng thầm Lục Trạch một câu “khốn khiếp”.

--- Có bạn gái rồi còn đến đùa cợt cô, đúng là cầm thú!

Nhưng về sau có một nhân viên phòng quản lý tài chính cũng từ Bắc Kinh theo Lục Trạch đến đây, không biêt trúng gió gì mà bất thần nổi hứng buôn chuyện, vào hôm thứ ba Phương Lộ Lộ xuất hiện đã kéo cô ra, bắt đầu buôn chuyện thiên hạ. Sau khi nói chuyện thời tiết, nói chuyện cơm trưa, nói chuyện hôm nay mọi người ăn mặc thế nào, anh chàng đồng nghiệp đó cuối cùng bất ngờ (và không quá suôn sẻ) vọt ra một câu: “Trợ lý Diêu này, cô có biết không, Phương Lộ Lộ không phải bạn gái của Lục tổng đâu!”.

Anh ta nói xong, gương mặt có vẻ thoát khỏi gánh nặng kiểu như “mẹ kiếp, cuối cùng lão đây cũng nói ra được câu này rồi”.

Diêu Tinh Tinh nhìn anh ta, bị sự vòng vo hơi đột ngột của anh ta làm cho hơi nghẹn: “A? Hả? Thế sao!”.

Anh chàng kia gật đầu lia lịa. 

Diêu Tinh Tinh hỏi: “Thế cô ta và Lục tổng có mối quan hệ gì?”.

Anh chàng kia tỏ vẻ nghiêm túc: “Chỉ là bạn gái cũ”.

Diêu Tinh Tinh cảm thấy càng nghẹn hơn ở cổ. 

Bạn gái cũ dù gì cũng có từ “bạn gái”, còn cô ngay cả từ đó còn không dính dáng tới. 

Anh chàng kia sau khi quay về chỗ Lục Trạch, anh đã hỏi: “Đã nói rõ chưa?”.

Anh ta lau mồ hôi trên trán: “Nói rõ rồi ạ”. Sau khi thở dốc, anh dũng cảm nói: “Lục tổng, sau này nếu có chuyện hiểu lầm như thế thì anh cứ phái tôi đến châu Phi khai thác thị trường còn hơn! Công tác buôn chuyện thiên hạ này tôi thực sự làm không nổi, đúng là muốn đòi cái mạng già của tôi mà!”.

Lục Trạch mặc kệ anh ta, chỉ hỏi: “Anh nói với trợ lý Diêu thế nào?”.

Anh chàng kia đáp: “Tôi nói với cô ấy, cô Phương không phải bạn gái anh, cô ta chỉ là bạn gái cũ của anh!”.

Lục Trạch câm nín một lúc rồi sa sầm mặt: “Tôi quyết định đáp ứng nguyện vọng của anh, tháng sau bắt đầu phái anh đi khai thác trị trường châu Phi”.

Anh chàng kia đần ra một hồi rồi nước mắt đầm đìa, kêu gào thảm thiết: “Lục tổng, đừng mà! Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng học chức năng buôn chuyện, xin anh đừng bỏ rơi tôi, nghe nói đường truyền băng thông rộng ở đó còn nhỏ hơn cả đường dây điện thoại, tôi đã qua cái thời sống không cần internet rồi!”.

Lục Trạch nhướn mày: “Cho anh một cơ hội cuối, ngày mai tiếp tục đi tìm trợ lý Diêu để nói chuyện, phải bày tỏ quan điểm này rõ ràng trong quá trình nói chuyện: Tuy rằng Phương Lộ Lộ là bạn gái cũ của Lục tổng, nhưng họ hiện giờ không có chút quan hệ nào. Nếu còn không hoàn thành thì hôm sau anh cứ đóng gói đồ đạc đi châu Phi nhé”.

Kết quả là anh chàng đồng nghiệp đáng thương không có sở trường đi buôn chuyện chưa kịp gồng mình đi tìm Diêu Tinh Tinh, thì cô đã tự động chạy thẳng tới trước mặt Lục Trạch. 

Cô hỏi thẳng anh: “Nghe nói cô Phương Lộ Lộ kia là bạn gái cũ của anh?”.

Lục Trạch không cảm xúc, hàng lông mày khẽ nhíu lại rồi gật đầu.

Diêu Tinh Tinh nhìn vào mắt anh, nhìn chằm chằm, rồi hỏi: “Thế hai người còn có khả năng làm lành không?”.

Khóe môi Lục Trạch hơi nhếch lên: “Có thì sao, mà không có thì sao?”.

Diêu Tinh Tinh tiếp tục nhìn anh chằm chằm: “Nếu hai người làm lành, anh cứ báo trước tôi một tiếng, tôi sẽ không can dự vào nữa, tự tôi sẽ quay về Bắc Kinh, tìm người khác để chơi cùng!”.

Ánh mắt Lục Trạch tối lại: “Can dự? Chơi?”. Ngừng lại, anh nói: “Tôi và cô ấy sẽ không làm lành, nhưng nếu cô muốn về Bắc Kinh tìm người khác để chơi thì cứ về đi”.

Diêu Tinh Tinh phì cười, cười như muốn ăn dao: “Hai người đã không định gương vỡ lại lành thì tôi còn về Bắc Kinh làm gì? Tôi ở đây đeo bám anh thú vị hơn chứ!”. 

Lục Trạch nhìn cô, nhìn mãi rồi anh cũng bật cười, anh đúng là bó tay với cô nàng này. 

Còn Diêu Tinh Tinh thì đờ ra. 

Đây là lần đầu cô nhìn thấy Lục Trạch cười với cô, hai bên khóe môi đều cong lên, ánh mắt trong veo sáng rực, trên gương mặt cũng không còn dửng dưng như trước. Nụ cười này của anh cứ như tuyết đầu mùa, khiến cô chói mắt, tâm hồn bất an. 

Tim cô đập thình thịch. Cô nghe nhịp tim mình, thấp thỏm nghĩ: Chết rồi, bà đây hình như đã thích anh chàng này thật rồi...

Hôm Giáng sinh, Lục Trạch gọi điện đến văn phòng Diêu Tinh Tinh, bảo với cô tối nay đừng sắp xếp chuyện gì khác, họ sẽ cùng đi ăn. 

Diêu Tinh Tinh hỏi: “Có cần mặc đẹp một chút không?”.

Cô chỉ tiện miệng hỏi đùa một câu, ai ngờ Lục Trạch lại nghiêm túc trả lời: “Thế thì mặc đẹp một chút, bộ lễ phục mà tháng trước tôi đưa cô đi cắt băng khánh thành ở công ty đối tác ấy, bộ đó rất đẹp!”.

Diêu Tinh Tinh cúp máy xong, cảm thán Lục Trạch có trí nhớ quá tốt, lại còn nhớ tháng trước cô mặc gì, chính cô nghĩ mãi mới nhớ ra bộ lễ phục đó ra sao – đó là bộ đầm dài cổ chữ V. 

Nhưng hiện giờ đang mùa này, mặc cổ chữ V thì khác nào làm cô lạnh chết? 

Khi cô về nhà đờ đẫn ngắm bộ đầm dài, chuông cửa reo vang. 

Cô đứng lên mở cửa, phát hiện ra là nhân viên một cửa hàng trang phục nổi tiếng nào đó đưa đồ đến cho cô. 

Cô ký tên xong thì điện thoại đổ chuông. 

Thổ hào hỏi cô: “Áo khoác có hợp không?”.

Cô mặc áo khoác vào, vừa soi gương vừa nói: “Xem như là công tác phí phải không? Anh đừng bắt tôi tự bỏ tiền ra mua nhé, tôi thấy giá rồi, bảo tôi tự trả tiền tôi thà để hở vai cho lạnh chết còn hơn”.

Giọng thổ hào bên kia nghe khàn khàn vui vẻ: “Không phải công tác phí, nhưng cũng không đòi tiền cô đâu”. Anh ngừng lại rồi hỏi, giọng trầm trầm: “Xem như tôi tự bỏ tiền túi ra tặng cô”.

Diêu Tinh Tinh cười: “Anh tặng sao? Thế thì đây là No.1 trong bảng xếp hạng đắt nhất của khu trung tâm rồi? Nếu không phải thì tôi sẽ yêu cầu đổi đó!”.

Giọng thổ hào như đang cố nén cười: “Là đắt nhất đấy, không cần đổi đâu”.

Diêu Tinh Tinh soi mình trong gương, cười rạng rỡ như hoa. 

Tâm trạng vui tươi của Diêu Tinh Tinh không duy trì lâu. Vì thổ hào Lục Trạch không biết vì sao lại đến muộn. 

Cô ở trong nhà hàng đợi hai tiếng đồng hồ mà Lục Trạch vẫn không xuất hiện. 

Cô gọi điện cho anh, nhưng cứ tắt máy. 

Cô bắt đầu tức giận, giận vì không liên lạc được với anh. Về sau dần dần biến thành lo lắng. 

Anh không gặp chuyện gì chứ? Tại sao không mở máy? Không phải lúc anh lái xe đã bị sao chứ? Điện thoại anh đánh mất rồi sao?

Cô nghĩ ngợi lung tung, càng lúc càng lo lắng, cơn giận muốn bỏ đi ngay ban đầu cuối cùng lại bị nỗi lo lắng san bằng. 

Cô lo đến nỗi gần như sắp gọi cho số điện thoại khẩn nguy thì cuối cùng anh cũng xuất hiện. 

Khoảnh khắc đó khi nhìn thấy anh yên ổn, sự tủi thân và cơn giận bốc lên đỉnh đầu, cô thật chỉ muốn nhấc mông dậy đi ngay. 

Nhưng anh lại ngồi xuống trước mặt cô, vừa xin lỗi vừa nói gọn một câu: “Hôm nay cô thật xinh đẹp”.

Thế là cô thấy chân nhũn ra, không nhấc mông dậy nổi nữa. 

Diêu Tinh Tinh nhìn Lục Trạch, gắng sức để ánh mắt không vì đói khát mà không đủ hung tợn: “Anh đến trễ, tắt máy, đến rồi còn giở chiêu mật ngọt chết ruồi, xin hãy cho một lời giải thích hợp lý cho tất cả!”.

Lục Trạch lại xin lỗi, rồi nói: “Chuyện tắt điện thoại, tôi cũng mới phát hiện ra trên đường đi. Đợi bao lâu rồi, chắc đói lắm phải không?”.

Diêu Tinh Tinh tiếp tục trừng mắt, giữ khí thế của mình. Nhưng khi nghe thấy chữ “đói”, mọi khí thế của cô bỗng chốc hóa thành tro bụi. Cô tủi thân nói: “Lại còn không, đói đến mức sắp chết đến nơi rồi!”.

Lục Trạch nhìn dáng vẻ của cô, không còn kiềm chế nữa, mím môi cười rồi giơ tay lên xoa xoa đầu cô vẻ thương xót: “Muốn chọn gì thì cứ chọn, sẽ cho cô ăn no nê thì thôi”. Anh nói xong rút tay lại, gọi phục vụ tới. 

Anh chọn món, không phát hiện ra Diêu Tinh Tinh hơi há miệng, gần như rơi vào trạng thái đờ đẫn. 

--- Thổ hào lại xoa đầu cô! Tuy sức anh có cảm giác giống vỗ đầu cô hơn! Nhưng thổ hào lại làm động tác như ngôn tình với cô! Tại sao tại sao? 

Phục vụ đi rồi, Diêu Tinh Tinh nhìn Lục Trạch, ủ rũ hỏi: “Tại sao anh lại xoa đầu tôi?”.

Lục Trạch không tránh né, nhìn cô, cũng không tránh né mà trả lời thẳng thắn: “Vì cảm thấy em rất đáng yêu”. 

Diêu Tinh Tinh cảm giác như có một đợt sóng nóng bỏng đang xộc lên đỉnh đầu. 

Cô bưng ly nước lên uống ừng ực, sau đó đặt xuống, phẫn nộ hỏi: “Anh tự dưng trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, rốt cuộc là định làm gì hả?”.

Cô trông thấy Lục Trạch không biết biến từ đâu ra một chiếc hộp vuông. Anh mở hộp, lấy sợi dây chuyền trong đó ra, đứng lên rồi vòng ra sau lưng cô, đeo dây chuyền vào cổ cho cô. 

Mặt dây chuyền là hai vòng tròn lồng vào nhau. Chúng e thẹn rủ xuống trên đường cong thoáng ẩn thoáng hiện của cô. 

Diệu Tinh Tinh cúi xuống nhìn mặt dây chuyền, đờ ra.

Mà điều khiến cô càng kinh ngạc hơn, là cô cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ươn ướt chạm vào gáy cô.

Cô đờ ra một lúc mới hiểu, là Lục Trạch đang cúi hôn lên gáy cô.

Môi anh sau khi rời khỏi cô, hai tay anh đặt lên vai cô, rồi anh áp sát vào tai cô, khẽ nói: “Anh đoán bộ váy này phối với dây chuyền này sẽ rất đẹp, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là thế!”

Diêu Tinh Tinh trong tích tắc cứng đờ, hoàn toàn bất động, không nhúc nhích nổi.

Giáng sinh đã qua, Diêu Tinh Tinh cảm thấy ảnh mắt Lục Trạch nhìn cô có sự thay đổi 

Ánh mắt anh hình như đã gần với ánh mắt của một người đàn ông nhìn bạn gái mình.

Cô sung sướng nghĩ, có lẽ cô sắp vào vị trí đó rồi.

Kết quả là trước Tết Nguyên Đán hai ngày, Phương Lộ Lộ nhắn tin cho cô. 

Đó là một tấm hình, thời gian là buổi tối Giáng Sinh, nội dung tấm hình là Lục Trạch và Phương Lộ Lộ đang ăn tối với nhau. 

Dưới tấm hình còn ghi thêm một dòng chữ: “Cô nhìn đi, hai chúng tôi mới là một cặp, Diêu Tinh Tinh, cô đừng là kẻ thứ ba nữa!”.

Xem xong tấm hình đó, trong lòng Diêu Tinh Tinh khó chịu như đang nghiêng sông đổ biển.

Buồi chiều họp xong, cô không kìm được hỏi Lục Trạch “Hôm Giáng Sinh vì sao anh lại tới trễ?”

Lục Trạch nhìn cô, nhướn mày: “Đã mấy ngày rồi mới nhớ ra món nợ cũ hả? Thói quen này không tốt đâu”.

Diêu Tinh Tinh cười cười: “Được thôi, thế xem như em chưa từng hỏi”.

Buổi tối, cô lăn lộn mãi, cả đêm không ngủ nổi.

Anh nói không thích cô tính nợ cũ. Được, như anh mong muốn, sau này nợ gì cô cũng không tính toán với anh nữa.

Sáng sớm hôm sau, cô đến văn phòng từ sớm. Cô gõ đơn xin thôi việc, đặt lên bàn. Cô tháo sợi dây chuyền xuống, đặt lên đơn xin nghỉ. Rồi vé máy bay, hành lý gì cũng không mang theo cái gì thì cũng là vướng bận.

Diêu Tinh Tinh quay về Bắc Kinh, đặt chân đến nhà bạn thân Tiền Phi.

Trong lòng cô rất ấm ức, lúc ăn cơm tối ở nhà Tiền Phi đã uống chút rượu, say chếch choáng cứ nằng nặc kéo Tiền Phi đi Đường Quả hát karaoke.

Tiền Phi không chống cự nổi, đành đưa cô đi. Kết quả là khi họ đang say khướt thì gặp một đám lưu manh.

Lúc Tiền Phi dẫn cô ra ngoài thì cô đã mơ màng rồi, nhìn ai cũng thấy ngập nhòe không rõ, trong lúc chếch choáng, chỉ nhớ có người đến kéo cô, cưỡng ép đưa cô đi đâu đó.

Nhưng người kéo cô đi, không hiểu vì sao, bỗng buông cô ra rồi ngã xuống đất.

Chuyện sau đó cô nhớ lúc được lúc mất, chỉ loáng thoáng nhớ là cô ôm Tiền Phi khóc ven đường. Cô hỏi Tiền Phi: “Phí Phí, cậu nói tớ phải làm sao đây, trước mặt tớ lại xuất hiện hình ảnh Lục Trạch rồi! Cậu nói sao tớ không quên được anh ấy chứ!”.

Rồi cô loáng thoáng như nhìn thấy Tiền Phi đang lườm cô. 

Đến khi cô cũng tỉnh lại đôi chút, thì phát hiện ra mình đang ôm ấp không rời cái bồn cầu nhà Tiền Phi.

Còn Tiền Phi đứng cạnh, khổ sở van xin cô: “Đại tỷ ơi, cậu có thể buông tay ra không? Nôn hết rồi đi súc miệng đi, người nhà cậu vào phòng kìa! Cậu để tớ lo cho cái bồn cầu này đi, được không? Lát nữa là cậu sẽ làm tắc nghẽn cái bồn cầu này mất!”.

Thế là cô ban ơn, đứng lên súc miệng, vào phòng.

Đến khi Tiền Phi dọn xong, vào phòng nói cô biết: “Lục Trạch đến rồi!”.

Tiền Phi kể lại những lời Lục Trạch nói cho Diêu Tinh Tinh nghe.

Dieu Tinh Tinh nghe xong trầm tư một lúc rồi bảo Tiền Phi: “Phí Phí, cậu giúp tơ gọi anh ấy vào, tớ cần nói chuyện”.

Tiền Phi mang bộ mặt buồn ngủ phát khóc ra, gọi Lục Trạch vào phòng.

Đóng cửa lại, Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch nhìn nhau, nhìn nhau, nhìn nhau.

Mặt đơ vẫn là Mặt đơ, nhưng ánh mắt của Mặt đơ càng lúc càng dịu dàng, Diêu Tinh Tinh sững sờ, khí thế yếu hẳn, rất nhanh bại trận trong ánh mắt đó.

Cô quay lại, cứng nhắc hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.

Lục Trạch lấy từ trong túi áo ra thứ mà cô đã để lại ở Đại Liên, đưa đến trước mặt cô, khẽ nói: “Đến trả em sợi dây chuyền”.

Diêu Tinh Tinh quay ngoắc đi: “Tôi là gì của anh, tại sao phải nhận dây chuyền anh tặng! Hơn nữa, dây chuyền xấu lắm, tôi không thèm!”

Lục Trạch ngồi xuống cạnh cô, xoay vai cô lai bắt cô nhìn anh, sau đó anh bắt đầu chậm rãi cởi cà vạt, cởi nút áo cổ sơ mi.

Diêu Tinh Tinh kêu lên: “Anh đinh làm gì? Tôi nói anh biết giở trò mỹ nam kế với tôi là vô ích! Cho dù cơ thể anh đẹp mấy, da đẹp mấy, cơ bắp mấy, cũng vô dụng thôi! Cho dù anh có đường cong chữ S cũng vô dụng!”. Cô vừa la hét ỏm tỏi, vừa kiên định nhìn nơi cổ anh.

Ôi ôi, cổ đẹp quá…

Ôi ôi, làn da gợi cảm quá…

Ôi ôi, yết hầu nhảy lên xuống quyến rũ quá…

Ôi ôi, trên cổ anh là gì thế? Một sợ dây chuyền? Shit, đúng là một sợi dây chuyền mà! Mẹ ơi, xấu quá, y hệt như sợi dây của cô…

Khoan đã! Y hệt ư?

Lẽ nào là…dây chuyền tình nhân?!

Diêu Tinh Tinh sững sờ, miệng lại há hốc thành hình quả trứng.

Lục Trạch kéo sợi dây chuyền giấu sau cổ áo ra, nhìn Diệu Tinh Tinh, hơi nhướn môi, vẻ mặt phức tạp: “Em có thể tưởng tượng ra anh làm được chuyện xấu hổ thế này không? Đeo dây chuyền cặp với con gái. Chính anh cũng chẳng thế tưởng tượng nổi”.

Diêu Tinh Tinh nhìn gương mặt vốn cứng đơ của anh lại xuất hiện vẻ méo mó nhưng lại cố làm ra vẻ trấn tĩnh, không còn giữ nổi trạng thái tức giận đùng đùng nữa, “phụt” một cái, phì cười.

Đúng là cô không thể nào tưởng tượng được

Lục Trạch xoa đầu cô: “Đừng cười!”. Sau đó đứng lên, ra sau lưng cô đeo sợi dây chuyền vào cho cô.

“Còn muốn hỏi, em là gì của anh nữa, thì hãy cúi xuống nhìn dây chuyền trên cổ mình đi!”. Anh dịu dàng hôn lên gáy cô, khẽ nói: “Anh không giống những người đàn ông khác, anh không biết nói những gì lãng mạn, anh chỉ biết biến những lời nói đó thành hành động thôi”.

Diêu Tinh Tinh thấy toàn thân tê dại, tim cô run rẩy. Cô quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch, hỏi anh: “Bây giờ anh hãy nói thẳng cho em biết, rốt cuộc anh có thích em hay không?

Lục Trạch nhìn cô: “Không phải thích”.

Diêu Tinh Tinh cau mày: “Thế nào gọi là không phải thích?”

Khéo môi Lục Trạch nhướn lên, để lộ nụ cười khiến Diêu Tinh Tinh mới nhìn đã đờ người: “Không phải thích, là yêu”.

Diêu Tinh Tinh quả nhiên đã hoàn toàn nghệch mặt dưới đợt sóng kích là nụ cười và ngôn ngữ của anh.

Sau đó mắt cô cay cay…

Cô không chịu nổi: “Đại ca, anh chẳng đã nói anh là phải hành động sao?! Thế thì vào lúc này lẽ nào anh không nên cúi xuống hôn em?! Anh tưởng anh đang giúp em chữa bệnh đau cột sống nên bắt em ngước lên chơi trò nhìn nhau thế này mãi à??? Ưm…”

Lời nói của cô biến mất trong làn môi của Lục Trạch đột ngột ấp xuống.

Họ hôn nhau mạnh mẽ, giống như hai người ngốc nghếch đã đói khát cả mấy thế kỷ.

Họ hôn nhau quá mãnh liệt, quá chuyên tâm, cơ thể quấn vào nhau không gỡ ra nổi, bất thình lình đụng vào chồng sách để trên bàn của Tiền Phi.

“Rầm” một tiếng, sách rơi đầy sàn.

Họ chẳng buồn quan tâm, vòng qua đống sách đó, đến khu vực khác, tiếp tục gặm nhấm nhau.

Lại “rầm” một tiếng, Tiền Phi đạp cửa xông vào.

Miệng cô nàng còn đang kêu lên “Này hai người có gì thì từ từ nói, đừng đánh nhau chứ”, sau đó nhìn thấy họ không đánh nhau, chỉ là đang gặm nhấm nhau mạnh mẽ như lửa, thì cô nàng lặng lẽ biết ý mà lui ra ngoài…

Và cái anh chàng Lục Trạch có tư chất không biết sĩ diện là gì đó, sau khi Tiền Phi ra khỏi phòng thì đã nhanh tay nhanh mắ chốt cửa lại từ bên trong, sau đó quay lại tiếp tục sự nghiệp gặm nhấm của hai người.

Diêu Tinh Tinh bị hôn đến chết đi sống lại, lúc đó chợt nhận ra nút áo của cô không biết từ lúc nào đã bị Lục Trạch cởi ra…

Cô sực tỉnh lại.

“Không được! Em không thể làm chuyện mờ ám với anh trên giường nhà Phí Phí của em! Tết nhất làm hại cô ấy như thế!”. Cô gạt móng vuốt của anh ra, cài nút áo lại.

Lục Trạch thở hổn hển, hỏi cô: “Không làm cái này thì chúng ta làm gì?”.

Diêu Tinh Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Cũng chỉ có thể hôn lưỡi!”.

Lục Trạch gật đầu rồi kéo cô lại, hai người lại tiếp tục gặm nhấm nhau mãnh liệt…

Sau đó họ cứ thế mà gặm cả đêm…

Sáng hôm sau, Diêu Tinh Tinh ra khỏi phòng, trông thấy Tiền Phi đang trợn mắt nhìn cô, đờ ra.

Cô không kìm được, hỏi: “Phí Phí, vẻ mặt cậu là sao thế?”.

Tiền Phi trả lời: “Vẻ mặt tớ là nhìn thấy hai miếng xúc xích dày!”.

Ăn sáng xong, Lục Trạch đưa Diêu Tinh Tinh về Đại Liên.

Tiền Phi tiễn họ đến sân bay.

Trước khi lên máy bay, Lục Trạch nói với Diêu Tinh Tinh rằng Lý Diệc Phi trông rất giống chủ tịch tập đoàn Thiên Thánh.

Tiếc rằng cô nàng ngố này căn bản không hiểu ý anh nói.

Anh nghĩ cô ngố này và cô nàng tên Tiền Phi kia, hai người họ tuyệt đối là kiểu người vô tư lự nhất mà anh từng thấy.

Nhưng có lẽ còn có một người cũng chẳng khá thẩm hơn họ là bao.

Lý Diệu Phi kia, anh e rằng đã yêu cô chủ nhà của anh ta từ lâu. Anh chàng thiếu gia kêu ngạo kia lại chịu hạ thấp mình để bảo vệ một cô gái, không phải yêu thì còn là gì? Chỉ là bản thân anh ta lại rất kỳ cục, và không chịu định nghĩa mọi thứ anh ta làm là “yêu”, anh ta như thế không ngốc thì là gì?

Lục Trạch vô cùng chắc chắn rằng trên con đường tình cảm sau này, vị đại thiếu gia mắt cao hơn đầu của nhà họ Lý bảo đảm sẽ còn khổ sở dài dài.

Trên thế gian, sẽ có một vật rơi xuống trúng một vật, chẳng hạn Diêu Tinh Tinh rơi trúng anh, chẳng hạn Tiền Phi rơi trúng Lý đại thiếu gia kiêu ngạo kia.

Một năm sau khi Diêu Tinh Tinh theo Lục Trạch về Đại Liên, nghiệp vụ của công ty con đã đi vào quỹ đạo. Lục Trạch dẫn cô quay về Bắc Kinh.

Về Bắc Kinh rồi, họ đã đăng ký kết hôn.

Diêu Tinh Tinh vốn dĩ đã hứa hẹn với Tiền Phi rằng hai người sẽ cùng tổ chức hôn lễ. Kết quả là cô lại phải bất đắc dĩ thất hứa với bạn – lúc Tiền Phi hoàn thành xong dự án của Thiên Thánh rồi đi du lịch nước ngoài, cô đã biết được mình mang thai mất rồi.

Thế là Lục Trạch bảo, không được đợi nữa, hôn lễ của họ phải được tổ chức trước.

Lúc hôn lễ chuẩn bị sắp xong, Tiền Phi quay về.

Diêu Tinh Tinh báo Tiền Phi biết cô đã mang thai, sau đó mời bạn làm phụ dâu cho cô.

Trong đám cưới, Diêu Tinh Tinh phát hiện ra Lý Diệc Phi cứ loanh quanh cạnh Tiền Phi, lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng cao độ.

Cô không kìm được lén hỏi Tiền Phi: “Phù rể có đẹp trai bằng đối tượng của cậu đâu, sao đối tượng của cậu lại căng thẳng như sắp thi đại học thế?”

Tiền Phi mím môi cười, thì thầm với bạn: “Anh ấy sợ mình ngã, vì mình đi giày cao gót không quen!”.

Diêu Tinh Tinh nhìn cô bạn thân thiết nhất của mình, vô cùng vui vẻ khoác tay bạn, cười to: “Hai người diễn màn ân ái trong hôn lễ của tớ thế có hay không?”.

Tiền Phi cũng cười ngô nghê với cô.

Họ không biết rằng dáng vẻ họ khoác tay nhau, cười trong hạnh phúc, đã lọt vào trong mắt người họ yêu.

Dáng vẻ đó của hai cô gái, thật sự thật sự, đẹp đến khó tả.
Bình Luận (0)
Comment