Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta

Chương 37


"Cháu ngoan của ta!"
Biết rằng Phương Nhã chính là giọt máu duy nhất mà con trai mình để lại, Kim Hạn xúc động đến hai mắt đỏ ngầu, con trai ông vừa mới rời khỏi thế gian này, thì ông trời liền ban cho ông một đứa cháu để mình thương yêu.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cháu gái, vẻ mặt đầy vẻ đau khổ của ông gần như tan biến, thay vào đó là một nụ cười không thể hạnh phúc hơn.
"Nhã Nhã à.."
Thấy Phương Nhã cứ đứng ngây ra như một khúc gỗ, Phương Tư Giai vươn tay xoa nhẹ lưng con gái, nhẹ giọng nhắc nhở: "Gọi ông nội đi con!"
Ninh Lạc Điềm thấy thế cũng nói nhỏ vài tai của bạn mình: "Nhã Nhã, cậu mau gọi ông nội đi."
Lúc này, hồn vía của Phương Nhã mới quay về với thể xác, nhìn vào khuôn mặt già nua và ánh mắt tràn đầy tình cảm của Kim Hạn dành cho mình, trong lòng Phương Nhã không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, nói một cách chính xác, đó chính là hơi ấm của tình thân.
"Ông nội ơi.."

"Cháu ngoan của ta!"
Chứng kiến cảnh tượng cảm động này, Ninh Lạc Điềm thực sự không kìm được nỗi xúc động, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cho hàng lông mày cương nghị của người nào đó bỗng gắt gao nhíu chặt.
Trong khi tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía Kim Hạn và Phương Nhã, một bàn tay không biết từ đâu chui ra rồi chuẩn xác bắt lấy cổ tay của cô, Ninh Lạc Điềm chỉ vừa phát giác ra gì đó thì đã bị tách ra khỏi đám đông.
Sau khi xác định người đang kéo mình đi chính là Nghiêm Trạch Viễn, Ninh Lạc Điềm rất muốn ngăn cậu lại và làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng đi theo cậu, vì nơi đây là bệnh viện, cô không muốn làm kinh động đến những người khác.
Nghiêm Trạch Viễn kéo cô vào đến toilet của bệnh viện, may mắn bên trong không hề có người, cậu cẩn thận khoá trái cửa lại rồi xoay người đứng đối diện với cô.
"Sao không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy tới đây làm gì?"
Dáng vẻ của Nghiêm Trạch Viễn có chút kích động, đôi chân vội vàng tiến lên phía trước một bước, theo phản xạ tự nhiên, Ninh Lạc Điềm cảnh giác lùi về sau một bước, ánh mắt của cậu lúc này khiến cô cảm thấy hơi đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại, Nghiêm Trạch Viễn không có lý do gì để tức giận với cô cả, cô đi theo để an ủi để bạn mình đến đây thì có gì là sai chứ?
Mắt thấy Nghiêm Trạch Viễn đang muốn vươn tay về phía mình, Ninh Lạc Điềm lập tức hất tay cậu ra rồi lùi về sau thêm mấy bước.

Những tưởng Nghiêm Trạch Viễn sẽ bỏ cuộc, nào ngờ lần này cậu còn quyết liệt hơn, một cánh tay trực tiếp kéo cô vào lòng mình, tay còn lại ân cần giúp cô lau đi những giọt nước mắt.
Ninh Lạc Điềm căn bản không hề có cơ hội để phản kháng, đến khi có cơ hội, cô lại bị sự dịu dàng của cậu lay chuyển.
"Quay về đi, nơi này không thích hợp với cậu đâu." Nghiêm Trạch Viễn bỗng nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô một cái, lời nói cũng không còn kích động như ban nãy, vì cậu sợ sẽ làm cô sợ bởi chính sự quan tâm của mình dành cho cô.
Chỉ là những lời cậu nói Ninh Lạc Điềm có nghe thêm vài lần nữa cũng không tài nào tiếp thu được, nói cái gì cô không thích hợp với nơi này chứ!?
"Vậy nơi này thích hợp với cậu sao?" Ninh Lạc Điềm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo u ám kia, ngữ khí không chút e dè.
Nghiêm Trạch Viễn chẳng qua cũng chỉ là một học sinh giống như cô, cậu đến đây được, tại sao cô lại không? Phải chăng cậu căn bản không hề đơn giản như vậy?

À không, cô đã khẳng định điều đó từ khi nhìn thấy cậu đứng cạnh Kim Hạn và đám thuộc hạ của ông.

Dù sao đó cũng là chuyện riêng của cậu, nếu cậu đã không muốn nói thì cô có ép cũng vô dụng.

Vì vậy mà cô đã không hề hỏi cậu về vấn đề đó, nhưng lúc nãy là cậu đã chủ động nhắc đến, thế nên cô mới hỏi cậu câu đó.
Phản ứng của Nghiêm Trạch Viễn không giống như những gì cô đã dự đoán, cậu không do dự, cũng không tìm cách né tránh mà trả lời một cách rất dứt khoát.
"Cậu nói không sai.

Do đó hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Vừa nói cậu vừa vuốt ve mái tóc xoăn dài của cô: "Ngoan nghe lời tôi, vì tôi là bạn trai của cậu, là người luôn muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho cậu."
Ninh Lạc Điềm có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu, chỉ là hiện giờ cô không thể bỏ mặc bạn mình.
Ảo não thở ra một hơi, cô dùng một lực vừa đủ đẩy cậu ra xa một chút rồi nói: "Cậu không cần nói gì nữa đâu.


Tôi sẽ ở lại đây với Phương Nhã."
Dứt lời, cô nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi đó, nhưng Nghiêm Trạch Viễn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
"Lạc Điềm à, bây giờ cậu trở về nhà trước đi, về phần Phương Nhã thì cậu không cần phải lo, ở đây đã có ông nội và mẹ của cậu ta rồi.

Cậu mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ giải thích với cậu sau."
Ninh Lạc Điềm khẽ nheo mắt nhìn người đang đứng trước lối đi của mình, lạnh giọng nói: "Tránh ra, tôi không cần lời giải thích của cậu!"

Bình Luận (0)
Comment