Hãy Quay Lưng Lại

Chương 1

Đôi đồng tử màu nâu mở lớn nhìn chằm chằm vào “ mình “ trong gương. Sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của mình một hồi lồng ngực như đập nhanh hơn. Cô hưng phấn nghĩ nếu như mình thật sự trùng sinh vậy thì điều đầu tiên mình làm sẽ là chấp nhận lời tỏ tình của hắn.

“ An Duệ, con xuống đây nhanh cho mẹ “

Tiếng gầm sư tử của mẫu hậu vang lên cô liền suy nghĩ một hồi xem ngày hôm nay mình trùng sinh là ngày bao nhiêu, sao mẹ lại tức giận. Bước chân nhanh nhẹn chạy xuống dưới nhà, đập vào mắt là thân hình to lớn của người đàn ông đang đông cứng dưới tuyết, khuôn mặt trắng bệnh, đôi môi tím tái. Khuôn mặt của cô hiện lên vẻ đau lòng, vậy chứng tỏ hôm nay là 17/8/2017, ngày sinh nhật của cô và hắn cũng như là ngày mà hắn tỏ tình.

“ Tử Tiêu, anh đứng lên cho em “

Đáp lại cô là nụ cười yếu ớt của hắn. Thân hình to lớn không chịu nổi nữa mà ngã khụy xuống. Mặt cô trắng bệch ôm lấy người hắn mà run lên: Thật lạnh.

Hai người phụ nữ đau khổ kéo thân hình cao lớn của hắn vào nhà.

--- ------ ------ ------ -------

Lời răn dạy của mẹ bắt đầu:

“ An Duệ, con thật là không có lương tâm, để người ta ở ngoài tuyết 4 giờ, con có phải người không thế? Sao con lại không có trái tim như thế? Tiêu nhi đã vì con làm những gì con còn chưa rõ sao, không biết sao? Lần này nó tỏ tình với con, con còn khiêu khích nó nếu như có thể trụ được ở ngoài trời tuyết đến sáng mai thì con sẽ đồng ý làm bạn gái nó, con thật sự làm cho người mẹ như ta... khụ khụ “

Nhìn khuôn mặt mẹ đỏ ửng, chứng tỏ mẹ tức giận không hề nhỏ, cô thật quá tuyệt tình, quá ác độc, quá không có tính người rồi. Đôi mắt phủ một tầng hơi nước nghẹn ngào đến bên bà nói:

“ MẸ, CON SAI RỒI “

Vị bác sĩ khám cho hắn đầu tiên còn tức giận và bất bình nhưng khi nhìn thấy 2 mẹ con như vậy cũng không mấy tức giân nữa mà chỉ đạm mạc nói:

“ Hàn tiên sinh tạm thời không sao nhưng nếu như tiếp tục xảy ra 1 lần như này nữa tôi e rằng sức khỏe của cậu ta dù như thế nào cũng không thể chịu đựng nổi “

Ánh mắt vị bác sĩ nhẹ chuyển lên người An Duệ, lạnh lùng nói:

“ An tiểu thư, Hàn tiên sinh không phải chỉ chịu đựng như thế này lần đầu đúng không? “

Đầu cô cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn. Giọng nhỏ lí nhí nói:

“ Đúng vậy “

Sắc mặt An phu nhân trắng bệch, tức giận ngút trời nhìn cô gằn từng chữ:

“ Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, vậy thì con đừng mong gọi bà già này là mẹ “

Sau đó liền lên trên phòng.

Căn phòng khách giờ chỉ còn cô và hắn. Nhẹ lấy tay day chân mày đang cau lại của hắn. Giọt nước mắt trong suốt long lanh không tự chủ được mà rơi xuống áo sơ mi trắng tinh mà lạnh toát của hắn. Cô cúi đầu xuống bờ ngực rộng rãi mà rắn chắc kia thều thào nói:

“ Tử Tiêu, em xin lỗi “
Bình Luận (0)
Comment