Diệp Tâm ôm bó hoa, cười rộ lên: “Sao bây giờ anh mới nói, em chờ những lời này của anh lâu lắm rồi!”
Trần Dương sửng sốt không thôi. Tiểu Diệp Tâm của cậu nói chờ cậu nói thích cô đã lâu rồi. Đây không phải có nghĩa là Diệp Tâm đã sớm biết cậu chỉ lấy một bầu nước
[1], chính là Diệp Tâm chứ không phải là Đinh Phi Phi sao?
[1] Câu này mượn ý của câu thơ “Mặc cho nước yếu ba ngàn, ta chỉ lấy một bầu nước.”, được trích trong cuốn Hồng lâu mộng, câu thơ ý nói: có rất nhiều đối tượng có thể lui tới nhưng chỉ thích một người.Mà nếu như cô đã biết, làm sao lại ra sức giúp cậu cưa Đinh Phi Phi như vậy? Trần Dương càng nghĩ càng thấy loạn. Chỉ có điều nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Diệp Tâm lại không nghĩ ra, đến tột cùng là loạn ở đâu.
Lúc này cậu chỉ muốn làm một chuyện, đó là ôm Diệp Tâm vào lòng thật chặt. Còn những chuyện khác, sau này hẵng nghĩ! Về phần Diệp Tâm, lúc tựa vào lòng ngực của Trần Dương, nụ cười bên khóe môi tràn đầy niềm vui ngọt ngào nồng đậm, kèm theo một chút gian xảo.
Sau đó, Trần Dương chịu đựng từng yêu sách của các cô gái cùng phòng với Diệp Tâm. Các nàng nói cho Trần Dương biết, ngày đó lúc cậu nói muốn theo đuổi Đinh Phi Phi ở dưới lầu của các cô, thì tâm hồn thiếu nữ của Diệp Tâm đang ghé đầu bên bệ của sổ phòng cũng đập mạnh. Trần Dương cảm thấy rất kỳ diệu. Cậu vẫn luôn phiền não việc tâm ý của mình đối với Diệp Tâm không được Diệp Tâm phát hiện, nhưng lại chưa từng nghĩ cuối cùng chính mình lại không nhận ra tâm ý của cô nhóc đối với mình, không khỏi muốn cười.
Tiếp đó, các cô ấy lại tiết lộ cho Trần Dương biết, cái ngày mà trái banh của hắn đập trúng Diệp Tâm, Diệp Tâm vì đó mà rất cảm kích ông trời đã tạo cơ hội rất tốt. Cho nên lúc đó tâm tình Diệp Tâm rất vui sướng như vừa trúng xổ số nên cô chắc chắn sẽ không khóc. Những giọt nước mắt trong suốt khiến trái tim Trần Dương rối loạn kia là do quả bóng lúc trước đã đập mạnh lên mũi của Diệp Tâm. Trần Dương hồi tưởng, hóa ra lúc hỏi Diệp Tâm có đau không, Diệp Tâm nói “Tớ không đau lắm, chỉ có hơi chua xót.” Ra là ý này, cậu không kìm được, lại bật cười lần thứ hai.
Sau đó nữa, các cô ấy lại kể với Trần Dương, Diệp Tâm vì muốn có nhiều cơ hội gặp cậu hơn, liền ngụy trang bằng cách giúp cậu theo đuổi Đinh Phi Phi. Mà các cô cũng đều cố gắng phối hợp hết sức. Bởi vì dù các cô ấy rất nhiều chuyện nhưng lại chưa bao giờ gây khó dễ với cậu. Trần Dương không khỏi thầm thở dài. Cậu vẫn luôn cho rằng mình đã tương kế tựu kế, nào biết đâu rằng, bản thân mới là bị cô nhóc đáng yêu Diệp Tâm tương kế tựu kế. Trần Dương lần thứ ba không nhịn được cười, trong lòng trào dâng cảm giác hạnh phúc mật ngọt.
Lại sau đó nữa, các cô ấy còn nói cho Trần Dương biết, mỗi lần cậu mời mọi người ra ngoài ăn uống chơi bời, sau khi trở về Diệp Tâm đều ghi vào sổ. Sau đó Diệp Tâm chia đều theo quy tắc AA
[2], thu tiền của mấy người các cô. Cô nói bất kể sau này chuyện của cô và cậu có thành hay không, lúc nào cũng không được chiếm tiện nghi của người khác, cuối cùng nhất định phải trả lại tiền cho người ta. Cho nên bây giờ, tại nơi nào đó của Diệp Tâm đúng là có cất một khoản tiền nhỏ. Lần này Trần Dương cười oang oang, mật ngọt trong lòng đã sinh sôi nảy nở. Cô gái mà mình yêu, quả thực là một bảo bối!
[2] Quy tắc AA: viết tắt của Algebraic Average, ý chỉ mọi người cũng chia đều chi phí trong bữa ăn hay đi chơi chung chẳng hạn.Sau này khi chỉ có hai người ở với nhau, Trần Dương ôm Diệp Tâm vào lòng. Cậu cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu. Một câu đó, liền khiến gương mặt tươi cười của Diệp Tâm càng rạng rỡ hơn đến nỗi tất cả vì sao trên bầu trời đều ngại ngùng kém sắc hơn.
Cậu nói: Hãy tiếp tục gian xảo với anh, cưng à!