Editor: Khắc Lạp Lạp Beta: Hải YếnĐêm qua hai người vô cùng thuần khiết, nhưng ngày hôm sau Trầm Khê vẫn dậy muộn như cũ, nguyên nhân là chạng vạng hôm qua, người nào đó tìm đường chết, ôm cô nhẫn tâm ngây người trong gió lạnh hơn mười phút.
"Hắt xì!" Trầm Khê vội vàng lấy khăn giấy bịt mũi.
"Đều tại anh." Nhìn cái mũi đỏ bừng của Trầm Khê, Tô Hàng vô cùng đau lòng. Hắn không ngừng thầm tự mắng chửi mình, hôm qua đầu óc đúng là bị nước vào, ôm Trầm Khê đứng ngoài cửa lâu như vậy. Nhưng mà rõ ràng lạnh thế, sao Trầm Khê lại cũng không nói gì.
"Không sao đâu, qua hai hôm là sẽ ổn thôi." Trầm Khê an ủi hắn, "Anh mau đi làm đi."
So với việc bị anh lăn lộn khiến lưng nhức eo đau, em tình nguyện bị cảm lạnh, Trầm Khê lén lút nghĩ.
Tô Hàng xem thời gian, nếu không xuất phát thì sẽ đến muộn, hắn thò lại gần muốn hôn Trầm Khê một chút rồi đi, lại bị Trầm Khê phát hiện tránh ra sau.
Tô Hàng tủi thân nhìn vợ mình.
Trầm Khê có chút cạn lời: "Em bị cảm, cẩn thận lây cho anh."
"Vậy thì vừa khéo." Tô Hàng không thèm để tâm Trầm Khê trốn tránh, vẫn nhào lên gặm một cái, "Lây cho anh, em cũng có thể khỏe lên nhanh hơn."
"Anh có bị ngốc hay không, nếu lây cho người khác là khỏe lên thì làm gì còn ai bị cảm nữa." Trầm Khê tức giận nói, "Nếu thật sự lây sang cho anh, ngoại trừ có thêm một con người bị cảm, cũng chẳng có thay đổi gì khác."
"Có." Tô Hàng đáp, "Ít nhất anh sẽ không đau lòng như vậy."
"Được rồi." Trầm Khê bị Tô Hàng càng ngày càng giỏi tán tỉnh nói đến mặt đỏ lên, đẩy đẩy nam nhân thúc giục, "Đi làm nhanh, buổi tối về sớm một chút."
"Ừm." Tô Hàng lúc này mới lưu luyến không rời mà ra khỏi nhà.
==
Giữa trưa, 12 giờ, Phương Vũ lái xe đưa Tô Hàng đến cửa quán cà phê ở khu quy hoạch của thành phố S, chỉ vào một người đàn ông tây trang giày da đang tựa vào cửa sổ nói: "Đó chính là Trần Vũ, trưa nào anh ta cũng tới đây uống cà phê."
Tô Hàng khép văn kiện trong tay lại, đặt sang một bên, nhìn nhìn đồng hồ: "Mười phút sau tôi ra."
"Vâng." Phương Vũ gật gật đầu, chờ Tô Hàng xuống xe rồi lái đi, rốt cuộc nơi này không cho phép đỗ xe thời gian dài.
Tô Hàng vào quán cà phê, một tay mở một chiếc cúc trên tây trang ra, nhìn quét xung quanh một lần, đi về phía Trần Vũ, sau đó không hề báo trước bất ngờ ngồi xuống đối diện anh ta.
Trần Vũ đang xem tin tức, phát giác phía trước có thêm một người, nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu. Anh ta cảm thấy người đàn ông toàn thân tỏa ra khí thế bức người này trông hơi quen, ánh mắt đối phương nhìn mình cũng có chút thấm người, dáng vẻ khí thế hùng hổ này khiến Trần Vũ bất an. Anh ta bỏ IPAD trong tay xuống, hơi chần chừ hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Ừm." Tô Hàng nhàn nhạt gật gật đầu.
Lúc này người phục vụ đã tới hỏi: "Tiên sinh muốn uống gì ạ?"
"Không cần, tôi ngồi một lát sẽ đi." Tô Hàng trả lời.
Người phục vụ nghe xong, mỉm cười tránh ra.
Trần Vũ thấy đối phương gật đầu, càng ngạc nhiên hơn: "Xin lỗi, hình như chúng ta không quen biết."
Tô Hàng liếc anh ta một cái, móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa qua.
Trần Vũ nghi hoặc nhận lấy, lúc nhìn thấy mấy chữ tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, đôi mắt liền bất ngờ mở to, lập tức mặt đầy tươi cười nói: "Thì ra là Tô tổng, tôi thường nghe Minh Lệ nhắc đến ngài. Tôi còn nói đợi hôm nào có rảnh sẽ đến Tô thị chào hỏi ngài nữa."
Tô Hàng mặt không cảm xúc nói: "Tốt nhất anh đừng nên đi, tôi sẽ không gặp anh."
Trần Vũ nhíu mày, đây là chướng mắt anh ta, muốn chia uyên rẽ thúy?
"Tô tổng, ngài có phải không tán thành chuyện của tôi và Minh Lệ không? Đúng, hiện tại tôi tuy chỉ mới là ông chủ của xí nghiệp nhỏ, so với một tập đoàn lớn như Tô thị thì đúng là không đáng nhắc tới, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn mãi chỉ như bây giờ." Trần Vũ cố gắng tranh thủ, "Doanh thu của công ty chúng tôi năm nay rất không tệ, hơn nữa đã chuẩn bị đưa ra thị trường, nếu như thuận lợi, sang năm sẽ có thể gia nhập thuyền tam bản* mới. Cho nên tôi hi vọng ngài đừng kết luận quá nhanh, hãy cho tôi một cơ hội, tôi..."
*Thuyền tam bản: hay còn gọi là xuồng ba lá, là một loại thuyền gỗ có xuất xứ từ Trung Quốc, có đáy tương đối bằng phẳng và dài từ 3,5 đến 4,5 m (theo Wikipedia). Ở đây ý Trần Vũ chỉ đội ngũ xí nghiệp mới trong năm sau.Bổ não* là bệnh, Tô Hàng không kiên nhẫn ngắt lời anh ta, "Tôi tới tìm anh không phải vì Tô Minh Lệ."
*Bổ não: Hay suy diễn, tưởng tượng quá mức, có lối suy nghĩ không theo bình thường."Ớ..." Trần Vũ còn một đoạn dài lý do thoái thác ở phía sau lập tức ngây ngẩn cả người, anh ta ngạc nhiên một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Vậy... Vậy thì ngài tìm tôi là vì chuyện gì?"
"Trần Vũ." Tô Hàng chỉ chỉ danh thiếp của mình, "Anh nhìn thấy tên tôi, không thấy có gì quen thuộc sao?"
Trần Vũ ngơ ngác một lúc, một lần nữa nhìn nhìn danh thiếp, hai chữ Tô Hàng thật lớn màu vàng tươi, khiến anh ta có chút nghi hoặc.
"Xem ra đã quên rồi." Tô Hàng nhắc nhở, "Lúc anh sáu tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó được người ta đưa đến cô nhi viện Khánh An, mãi đến tám tuổi mới được cha mẹ hiện tại nhận nuôi."
"Tô tổng, ngài điều tra tôi?" Trần Vũ sắc mặt không tốt hỏi.
"Đúng." Tô Hàng rất thẳng thắn gật gật đầu, "Tôi điều tra anh."
"Tại sao chứ?" Trần Vũ chất vấn.
Tô Hàng lạnh lùng nhìn anh ta: "Đừng kích động như vậy, nghe tôi nói hết đã."
Trần Vũ vẻ mặt đầy căm phẫn.
"Tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, cùng một cô nhi viện với anh."
"Trùng hợp... Như vậy?" Sắc mặt phẫn nộ của Trần Vũ tức khắc trắng bệch.
"Lúc ở cô nhi viện, viện trưởng thích gọi tôi là Tiểu Hàng, gọi anh là Tiểu Lượng." Tô Hàng tiếp tục nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, anh ngủ giường trên tôi*."
*Chắc là hai người ngủ giường tầng."Rầm!" Tay Trần Vũ run lên, cà phê đổ đầy bàn, chảy xuống đất. Trần Vũ hoảng loạn cầm lấy IPAD dính cà phê, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Tô Hàng, có vẻ đầy kinh hoảng và né tránh.
"Hai mươi mốt năm trước, tôi bị mất một chiếc vòng tay." Tô Hàng nhìn người đàn ông đang lúng túng sợ hãi, chậm rãi hỏi, "Gần đây tôi nghe nói, hình như nó ở chỗ anh."
Trần Vũ nhìn cái người khí định thần nhàn* ở đối diện, toàn thân lạnh lẽo tựa như rơi vào hầm băng, ngoại trừ phát run lên, nói cũng chẳng nói nên lời.
*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. (theo Wikipedia)Người phục vụ phát hiện điều dị thường bên này, cầm giẻ lau và cây lau nhà tới dọn dẹp sạch sẽ, hỏi: "Tiên sinh, có muốn đổi ly cà phê khác không ạ?"
"Không... Không cần." Trần Vũ lấy lại tinh thần, giọng nói run run trả lời, chờ người phục vụ cầm cây lau nhà đi rồi, anh ta mới run rẩy ngồi xuống.
"Tôi... Tôi..." Trần Vũ chột dạ nói, "Tôi không... không có cố ý."
"A..." Tô Hàng châm chọc, "Tôi còn tưởng anh sẽ nói anh không nhớ rõ cơ đấy."
"Lúc ấy viện trưởng dẫn theo cha mẹ tôi..." Trần Vũ dừng một chút, mới nói tiếp, "Khi đó anh không ở trong phòng, tôi vừa nhặt được cái vòng tay kia dưới đất, viện trưởng liền dẫn cha mẹ nuôi tôi vào. Tôi không biết nó là của anh, cứ tưởng là do mẹ nuôi đánh rơi, nên vươn tay nói muốn trả cho bà ấy, tôi không ngờ họ lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý nhận nuôi tôi."
"Nhưng mà anh biết, vốn dĩ người họ muốn nhận nuôi là tôi." Tô Hàng nhất châm kiến huyết* nói.
*Nhất châm kiến huyết (一 針 見 血): Chỉ châm một mũi là thấy máu, nghĩa là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu. (theo phuocquethuquan.net)"Tôi thật sự không hề cố ý." Trần Vũ vội vàng giải thích, "Tôi cũng đâu có bảo họ nhận nuôi tôi."
"Được rồi, tôi cũng không phải đến để tính sổ nợ cũ." Tô Hàng nhìn nhìn đồng hồ, "Năm đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không có hứng thú, hôm nay tôi đến tìm anh chỉ là muốn lấy lại vòng tay."
Trần Vũ sửng sốt, trong đầu hiện lên lời Tô Minh Lệ nói lúc tới tìm anh ta ngày hôm qua.
"Thì ra khi còn bé anh đã cứu Trầm Khê. Anh biết không? Trầm gia vì tìm anh mà còn đặc biệt thành lập một cái quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ cô nhi. Công ty của anh không phải muốn đưa ra thị trường sao? Đề nghị vay tiền không phải vẫn mãi không được phê duyệt sao? Chỉ cần anh có mối quan hệ tốt với Trầm gia, những việc đó chỉ cần một câu của Trầm gia thôi. Thậm chí không cần anh phải lên tiếng, người khác chỉ cần biết anh dính dáng tới Trầm gia, họ tự nhiên sẽ đối với anh khách khách khí khí."
"Trầm gia nói cuối tuần này muốn mời anh đi ăn cơm, đến lúc đó chúng ta cùng đi, cha mẹ Trầm gia vô cùng có hảo cảm với anh đó..."
Trần Vũ vốn dĩ không định gạt người khác, nhưng lời miêu tả của Tô Minh Lệ thật sự quá hấp dẫn. Trầm gia thì anh ta đương nhiên biết, hào môn đỉnh cấp của thành phố S, bao nhiêu người muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ nổi. Hơn nữa cũng không phải anh ta chủ động đi gạt, do họ nhận sai người mà thôi.
Nhưng mà giờ đây, những cái đó đều không hề quan trọng nữa, bởi vì chủ nhân chân chính của chiếc vòng tay, ân nhân chân chính mà Trầm gia đang tìm kiếm, thật ra chính là người chồng hiện giờ của Trầm Khê. Lúc này, nếu anh ta lại cầm vòng tay tới cửa, đúng là tự rước lấy nhục.
"Vòng tay..."
"Tôi biết Tô Minh Lệ đã đưa lại cho anh rồi." Tô Hàng lạnh giọng nhắc nhở.
Trần Vũ sửng sốt, đối phương đã điều tra xong hết, anh ta chỉ còn cách lấy một hộp trang sức có đính đá quý lam từ trong túi công văn tùy thân ra, đặt nó trước mặt Tô Hàng.
Tô Hàng vươn tay cầm lên, mở ra nhìn thoáng qua, sau khi xác định đây đúng là thứ mình muốn tìm thì không hề do dự, đứng dậy muốn rời đi.
"Nếu..." Trần Vũ đột nhiên nói, "Nếu lúc trước người được nhận nuôi là anh, có lẽ cha anh sẽ không thể tìm được anh dễ dàng như vậy, anh cũng sẽ không quay về Tô gia, để rồi trở thành người cầm quyền của Tô thị."
Bóng lưng Tô Hàng cứng đờ, một đoạn ký ức không hề tốt đẹp bị kích thích, hắn xoay người, châm chọc ngược lại, "Anh nói không sai, tôi đây đến là để cảm ơn anh. Có phải tôi nói như vậy thì anh sẽ yên tâm thoải mái hơn một chút?"
Trần Vũ nhìn Tô Hàng đi đến mép đường, một chiếc xe thương vụ lập tức dừng trước mặt hắn, tiếp đó một người đàn ông dáng vẻ tinh anh bước ra kéo cửa xe giúp hắn. Trần Vũ nhìn thấy toàn bộ quá trình, khóe miệng không thể khống chế mà lộ ra một nụ cười tự giễu, có một số người trời sinh may mắn, phí công anh ta còn tự trách nhiều năm như vậy.
Trở lại công ty, lúc xuống xe, Tô Hàng đưa chiếc hộp trong tay cho Phương Vũ: "Đi đổi một cái hộp trang sức khác, xong trước khi tan làm cho tôi."
"Vâng." Phương Vũ đáp.
==
Về đến nhà, ăn cơm chiều xong, Tô Hàng đưa hộp trang sức cho Trầm Khê, Trầm Khê mở ra rồi nghi hoặc nhìn về phía Tô Hàng.
"Tín vật đính ước của cha mẹ." Tô Hàng giải thích.
Lúc vòng tay bị mất, Trầm Khê mới hơn ba tuổi, đã chẳng còn nhớ được nó trông ra sao, bây giờ nghe Tô Hàng nói thế, lập tức vui mừng kinh ngạc không thôi: "Anh lấy về hả?"
"Ừm." Tô Hàng thấy Trầm Khê cười vui vẻ, khóe miệng cũng không khống chế được cong lên.
"Vậy tại sao chiếc vòng lại có thể đến tay người kia được?" Trầm Khê tò mò hỏi.
"Anh ta nói là nhặt được trong phòng lúc rời khỏi cô nhi viện, tưởng là của mẹ nuôi làm rớt, cho nên mang đi luôn." Tô Hàng nhẹ nhàng nói qua loa.
"Vậy sao sau đó lại không chịu trả về?" Trầm Khê nhịn không được hỏi.
Tô Hàng nhún vai không nói gì.
"Có điều anh vừa đi tìm anh ta, anh ta liền trả cho anh, cũng không tính là tệ." Trầm Khê nói.
"Đúng vậy." Tô Hàng phụ họa, "Cho nên anh đã chân thành cảm ơn anh ta rồi."
"Ngày mai chúng ta cầm đi trả cha mẹ ngay đi." Trầm Khê vui vẻ đề nghị, "Nếu cha mẹ biết anh chính là anh trai đã cứu em hồi bé, chắc chắn sẽ càng thích anh hơn."
Càng thích hơn? Vì vậy so với việc cha mẹ vợ một lần nữa tìm lại được tín vật đính ước, thứ em để ý hơn chính là khiến họ có thể thích anh thêm một chút ư?
"Ngẩn ngơ cái gì đấy?" Trầm Khê thấy Tô Hàng lại phát ngốc, nhịn không được đẩy đẩy hắn, "Ngày mai anh không rảnh hả?"
"Không phải." Tô Hàng lắc lắc đầu, "Anh sợ em bị cảm, đến đó sẽ lây cho cha mẹ."
"Cũng đúng, thân thể của mẹ em vốn đã không tốt." Trầm Khê nghĩ nghĩ, "Vậy thì chờ em khỏi bệnh rồi hẵng đi."
Tô Hàng cười cười, thò lại gần hôn trộm hai cái.
"Anh làm gì đó?" Trầm Khê hờn dỗi nói, "Thành thật chút đi."
"Anh chỉ là muốn em khỏi sớm một chút thôi mà." Tô Hàng vô tội trả lời.
"Bớt nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi." Trầm Khê hùng hổ đáp lại.
"Thôi được." Tô Hàng nắm chặt tay vợ, nghiêm trang nói, "Đúng là anh muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, được chưa?"
"Tô Hàng." Trầm Khê tức đến ngay lập tức ngồi ngay ngắn, "Sao anh lại càng ngày càng lưu manh thế?"
"Anh đã nói rồi." Tô Hàng đẩy ngã Trầm Khê, thổi một hơi vào tai vợ, "Không kết hôn mới là lưu manh."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Cua muốn quảng cáo một chút, tác phẩm mới của một người bạn sắp lên sàn, ai có hứng thú có thể qua đó nhấn theo dõi nha.
《 Tôi muốn kết hôn với trúc mã 》BY Trọng Hi
Lôi Kiệt Bân là đại thần của tiểu thuyết ngôn tình.
Một hôm nọ, lúc anh thảo luận viết đoạn kịch tình cảm như thế nào, vừa không cẩn thận một chút đã hiện thực hóa tình cảnh nào đó.
Không lâu sau, lên chức cha.
Đoạn kịch nhỏ:
Ngày kia, đại thần ngôn tình "Mộc Tuyết" đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Mấy tháng sau, lại đăng ảnh chân em bé, mô tả: "Gia có cún con..."
Lúc "Mộc Tuyết" đang tiếp nhận phỏng vấn bằng chữ trên Weibo, có bạn trên mạng đặt câu hỏi: Làm sao để có thể viết hơn một vạn chữ ngược văn trong thời gian mang thai?
"Mộc Tuyết" trả lời: Bà xã của tôi có gõ chữ đâu!
Tin đầu đề ngày hôm sau, đại thần Mộc Tuyết, được mệnh danh là "Thiên hậu ngôn tình", vậy mà lại có thể là một người đàn ông!
Căn cứ vào sự tìm tòi của hội những người thèm thịt, nghe nói diện mạo còn đẹp trai ngút trời?
Editor có lời muốn nói: Tên Hán Việt của bộ trên là "Ta muốn cùng trúc mã kết hôn", tác giả Trọng Hi nha. Các tình yêu muốn thì có thể tìm đọc, ta cũng không biết là đã có ai edit chưa nữa.