Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 54

Editor: Khắc Lạp Lạp

Beta: Hải Yến

-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Anh muốn ly hôn với em (Hai) --

"Anh muốn ly hôn với tôi?"

"Không, không phải vậy, em... em nghe anh giải thích đã." Tô Hàng hoảng loạn quay trở về.

"Được thôi." Trầm Khê hít một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, "Anh giải thích đi."

Giải thích? Giải thích thế nào đây? Mẹ nó, đến anh còn không biết sao lại thế này. Nhưng mà trông thấy ánh mắt lạnh tới nỗi như nhìn người dưng của Trầm Khê, trong lòng Tô Hàng cuống quýt đến sắp điên lên được, vợ tôi sẽ không dùng ánh mắt này nhìn tôi đâu mà.

"Giải thích đi chứ." Trầm Khê cau mày thúc giục.

"Á?" Đại não Tô Hàng bắt đầu hoạt động hết công suất, nghĩ nghĩ, chỉ còn cách vứt nồi cho Lý Thanh Viễn, "Tất cả là tại Lý Thanh Viễn đùa giỡn, đúng, chính là trò đùa của cái tên đó."

"Đùa? Trên này có chữ ký của anh." Kết hôn nhiều năm như vậy, tuy hai người không ân ái mặn nồng gì, nhưng không có nghĩa là đến nét chữ của Tô Hàng cô cũng không nhận ra.

"Cái này... cái này là do anh lỡ ký trong lúc vô ý." Tô Hàng vội vàng giải thích, "Cậu ta để phần văn kiện này lẫn trong đám hợp đồng đưa chung cho anh, anh không nghĩ ngợi gì thuận tay ký luôn."

"Trước khi anh ký hợp đồng đều không xem qua ư?" Trầm Khê nghi ngờ hỏi.

"Anh... Hôm qua anh thật sự rất bận." Rõ ràng hôm qua hắn ở nhà chơi với vợ, chả làm cái vẹo gì cả, "Phần văn kiện này lại là do Lý Thanh Viễn cầm tới, cho nên anh cũng không nghĩ nhiều, sáng nay mới phát hiện, anh còn đang định tìm cái tên đó tính sổ đây này."

"..." Trầm Khê nghi hoặc nhìn hắn, không biết làm sao, cô cứ có cảm giác hôm nay Tô Hàng kỳ lạ thế nào ấy, lúc đối mặt với cô thì căng thẳng quá mức, nói còn nhiều hơn một tuần trước gộp lại, hơn nữa hình như có chút sợ cô tức giận. Hắn mà cũng biết sợ cô tức giận? Trầm Khê thấy chắc là mình suy nghĩ nhiều thôi, "Anh không muốn ly hôn với tôi?"

"Sao có thể? Anh vất vả thế mới cưới được em, đánh chết cũng không ly hôn!" Tô Hàng không chút do dự trả lời.

Vất vả? Trầm Khê sửng sốt, có ý gì, vất vả là sao, là ý chỉ ba tỷ kia sao? Trầm Khê bắt mình không được suy nghĩ lung tung nữa, đưa giấy thỏa thuận ly hôn trong tay cho Tô Hàng: "Trả anh."

"Em... Em tin anh hả?" Tô Hàng kích động hỏi.

"Từ lúc tôi gả cho anh thì đã không nghĩ tới chuyện ly hôn với anh rồi." Đây là lần đầu tiên sau năm năm kết hôn, Trầm Khê thẳng thắn nói cho Tô Hàng biết thái độ của mình đối với cuộc hôn nhân này, "Nếu... Anh muốn kết thúc đoạn hôn nhân này, cho tôi một lý do là được."

Trầm Khê nói xong, xoay người trở về lầu hai, Tô Hàng cầm giấy thỏa thuận ly hôn đứng đó ngạc nhiên nửa ngày, hắn... Hắn có chút không quen nổi, không được, trước hết cần phải tìm người hỏi rõ ràng.

Tô Hàng vừa lái xe đến công ty, vừa gọi điện cho Lý Thanh Viễn: "Bây giờ cậu lập tức đến văn phòng của tôi."

"Cậu đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Trầm Khê rồi?" Lý Thanh Viễn thấy hắn tức tối như vậy, tưởng là hắn đưa thật.

"Tôi đưa cái đầu anh, cút lại đây nhanh lên." Tô Hàng giận dữ quát một câu rồi cúp điện thoại.

Lý Thanh Viễn vô cớ bị mắng: "..."

Tô Hàng nổi giận đùng đùng bước vào Tô thị, Phương Vũ vừa thấy hắn tới, lập tức cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị suốt đêm qua đi đưa cho hắn, kết quả người vừa lượn đến trước mặt Tô Hàng, Tô Hàng liền nói: "Lát nữa Lý Thanh Viễn tới thì để cậu ta đi thẳng vào."

"Vâng." Phương Vũ vội vàng trả lời.

"Tất cả công việc sáng nay đều dời lại hết cho tôi."

"Được ạ." Phương Vũ tiếp tục đáp.

"Đến quán cà phê mèo mua ly trà sữa lại đây." Tô Hàng muốn uống trà sữa tình yêu của vợ để hạ hỏa.

"..." Trà sữa? BOSS thích uống trà sữa từ khi nào thế?

"Thất thần cái gì đấy?" Tô Hàng ngồi xuống sau bàn làm việc.

"Cái này..." Phương Vũ yên lặng đưa văn kiện ra.

"Bây giờ tôi không có tâm trạng, đi mua trà sữa cho tôi trước đi." Hiện tại Tô Hàng làm gì còn đầu óc để quản lý chuyện công ty, hắn bức thiết muốn biết, vì cái lông gì mà chỉ ngủ một giấc, cả thế giới đều thay đổi thế này.

Phương Vũ lặng lẽ rời khỏi văn phòng, rối rắm mất hai giây rồi gọi trợ lí Lilith tới: "Đến quán cà phê mèo đối diện mua một ly trà sữa."

"Quán cà phê làm sao có trà sữa được ạ?" Lilith cạn lời hỏi lại.

"Nghĩ cách đi." Phương Vũ đáp.

Quan lớn đè phát chết tươi, Lilith đành phải dài mặt đi mua.

Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Viễn cũng hùng hổ đi tới văn phòng tổng giám đốc, vừa bước vào liền hỏi: "Tô Hàng đâu rồi?"

"Tổng giám đốc đang chờ ngài trong văn phòng." Phương Vũ nói.

Lý Thanh Viễn không thèm đợi Phương Vũ mở cửa cho anh ta, đẩy cửa xông thẳng vào.

"Cái tên chết tiệt này cậu có bệnh đúng không, muốn ly hôn chính là cậu, tôi giúp cậu rồi lại mắng tôi, ông đây muốn tuyệt giao với cậu." Trên đường lái xe tới, tâm trạng của Lý Thanh Viễn đã vô cùng khó chịu. Nghĩ xem thằng cha Tô Hàng muộn tao này, kết hôn hẳn năm năm vẫn chưa theo đuổi được vợ mình, rõ ràng đau đớn khổ sở như thế, cũng sống chết đòi phải ly hôn, anh ta khuyên tới khuyên lui cũng không cản được, mới bất đắc dĩ soạn cho hắn một phần thỏa thuận ly hôn, làm xong rồi, hắn trách móc ngược lại anh ta, loại người này cần phải giáp mặt tuyệt giao.

"Cậu tuyệt giao? Phải là ông đây tuyệt giao với cậu mới đúng." Tô Hàng tức giận ném giấy thỏa thuận ly hôn trong tay qua.

Phương Vũ nghe mấy lời ăn miếng trả miếng tục tằn trong văn phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.

"Đồ Hàng* vô dụng, cưới vợ về nhà năm năm cũng không có gan thổ lộ." Lý Thanh Viễn mắng.

*Hàng 杭 trong Tô Hàng 苏杭.

"Cậu bị ngu à, ông đây vất vả lắm mới cưới được vợ, năm năm không cãi nhau một trận nào, hôm nay đã suýt chút nữa bị cậu hại chết." Tô Hàng không chịu thua.

"Cậu thử nói một câu thích Trầm Khê xem có chết được không."

"Nếu Trầm Khê hiểu lầm tôi, tôi liều mạng với cậu."

"Cậu đúng là có bệnh" Hai người đồng thời mắng đối phương, sau đó thế giới yên tĩnh.

Nửa ngày sau, hai người đàn ông lửa giận công tâm* bình tĩnh lại, chớp chớp mắt lặng lẽ liếc nhau một cái.

*Lửa giận công tâm: tương tự câu "Giận quá mất khôn", ý nói hai người tức giận đến nỗi không còn lý trí.

"Cậu nói cái gì mà tôi thử nói một câu thích người ta xem có chết không?" Tô Hàng hỏi.

"Cậu nói cái gì mà tôi hại hai người hiểu lầm?" Lý Thanh Viễn cũng thắc mắc.

=========== Ở đây tỉnh lược năm ngàn chữ Lý Thanh Viễn phổ cập kiến thức cho anh chàng Tô Hàng cả đời rụt rè ===========

"Cậu nói là? Tôi kết hôn năm năm, vẫn chưa bao giờ thổ lộ với Trầm Khê, nói thật ra tôi vì thích cô ấy nên mới cưới?" Tô Hàng không thể tin nổi lần một.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Bên ngoài đồn rằng thật ra tôi thích người khác, Trầm Khê chẳng qua cũng chỉ là thế thân, mà Trầm Khê cũng tưởng như vậy, nhưng tôi lại không hề giải thích?" Tô Hàng không thể tin nổi lần hai.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Cậu nói tôi kết hôn năm năm, năm nào đến Tết cũng đi công tác?" Tô Hàng không thể tin nổi lần ba.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Cha mẹ vợ của tôi cho tới bây giờ nhìn thấy tôi đều không cho sắc mặt tốt?" Tô Hàng không thể tin nổi lần bốn.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Trầm Khê ở bên tôi lúc nào cũng buồn bực không vui?" Tô Hàng không thể tiếp thu lần một.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Tuần trước tôi tự dưng lên cơn, một hai muốn ly hôn với Trầm Khê, để vợ tôi đi tìm chân ái?" Tô Hàng không thể tiếp thu lần hai.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Giấy thỏa thuận ly hôn là do tôi bắt cậu viết?" Tô Hàng không thể tiếp thu lần ba.

Lý Thanh Viễn gật đầu.

"Nếu cậu gạt tôi, tôi sẽ tuyệt giao với cậu." Tô Hàng nghiêm túc nói.

"Mẹ nó, ông đây đem chuyện của chính cậu đi gạt cậu làm gì? Hôm nay cậu uống lộn thuốc có đúng không?" Lý Thanh Viễn tức đến muốn đập đồ.

"Tôi chỉ là cảm thấy, ngu như vậy, tuyệt đối không phải là tôi." Tô Hàng phủ nhận.

"Cảm ơn, cuối cùng ngài cũng đã biết mình là thằng ngốc." Trái tim bị tổn thương của Lý Thanh Viễn được an ủi.

Tô Hàng sắc mặt khó coi bắt đầu trầm tư.

"Nghĩ cái gì nữa?" Lý Thanh Viễn hỏi.

"Tôi muốn đi ngủ, tất cả những điều này nhất định chỉ là một giấc mơ mà thôi." Tô Hàng nghiêm trang đáp.

"..." Lý Thanh Viễn hít sâu hai cái, miễn cưỡng khống chế được sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể, nói, "Tự cậu xem mà làm đi, nếu còn muốn ly hôn, ký xong rồi đưa thỏa thuận đây tôi giúp cậu, nếu không muốn nữa, thì cứ xé quách cái tờ giấy đó đi thôi."

Soạt! Tô Hàng đột ngột đứng dậy khỏi sô pha, khiến Lý Thanh Viễn sợ hãi mém tí nữa nhảy dựng lên. Anh ta tròn mắt nhìn Tô Hàng nhặt giấy thỏa thuận ly hôn dưới đất lên, bỏ từng tờ từng tờ vào máy nghiền giấy, thủ tiêu xong mới thở hắt ra một hơi, nói: "Cho dù là nằm mơ đi chăng nữa, cũng không thể để mấy thứ như thế này xuất hiện."

Bệnh nặng, Lý Thanh Viễn trợn trắng mắt: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi, tôi có việc đi trước."

Đầu óc Tô Hàng có chút loạn, cần phải từ từ sắp xếp thông tin, cho nên cũng không cản Lý Thanh Viễn, dù sao có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại tìm anh ta là được, ai bảo rảnh rỗi làm chi, lại ở gần văn phòng nữa.

Lý Thanh Viễn rời đi không lâu, Phương Vũ bưng trà sữa, cầm văn kiện một lần nữa vào văn phòng: "Tổng giám đốc, trà sữa của ngài."

Tô Hàng nhận lấy, mở nắp ra theo thói quen, nhìn thấy trà sữa màu cà phê, lạnh giọng hỏi: "Kẹo đường đâu?"

"Hở? Kẹo đường gì cơ ạ?" Phương trợ lý tự xưng là đã bồi dưỡng đạo đức nghề nghiệp rất hoàn mĩ, sáng nay đã phải kinh ngạc tận hai lần.

"Trà sữa phải có ba viên kẹo đường hình trái tim chứ, hồng nhạt, trắng, xanh lá, mỗi màu một viên." Tô Hàng nghiêm túc nói.

"..." Tổng giám đốc có trái tim thiếu nữ như vậy từ khi nào thế, "Nếu không... Để tôi giúp ngài thêm vài viên kẹo đường?"

"Thôi đừng." Tô Hàng uống một ngụm, quả nhiên, hương vị cũng không đúng, ghét bỏ thả cái ly xuống hỏi, "Hôm nay có chuyện khẩn cấp gì cần xử lý không? Nếu không có chuyện gì, hoãn hết toàn bộ lại cho tôi."

"Ấy..." Phương Vũ chìa văn kiện trong tay ra, "Cái này là hôm qua ngài dặn hôm nay nhất định phải đưa cho ngài."

Tô Hàng thuận tay nhận lấy, vừa mở ra đọc, lập tức trừng lớn mắt: "Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần???"

"Vâng." Phương Vũ vô tội gật đầu, đây là ngài bảo tôi làm mà, sao lại dùng vẻ mặt khiếp sợ như vậy nhìn tôi, tổng giám đốc hôm nay rốt cuộc là bị sao thế.

"Tại sao tôi lại phải chuyển nhượng cổ phiếu của Tô thị cho kẻ khác?" Tô Hàng nghĩ trăm lần cũng không ra, giấc mơ này thật kỳ quái.

Phương Vũ thật ra rất muốn nói, anh ta cũng không hiểu lắm vì sao hắn lại muốn làm như vậy, nhưng mà thân là cấp dưới, chỉ có thể chọn cách im lặng.

"Nói!" Tô Hàng ra lệnh.

"Ngài nói ngài muốn ly hôn với phu nhân." Nếu ngài đã bắt tôi nói thì tôi cũng không khách khí nữa, "Không muốn ở lại cái nơi đầy đau lòng này, hơn nữa năm ngoái số tiền mà Tô thị đầu tư cho bất động sản gặp khó khăn trong việc thu về, vốn lưu động của công ty không đủ, ngài lại không chịu đi tìm Trầm thị nhờ giúp đỡ. Đơn giản liền phải bán hết cổ phiếu, một nửa số tiền đưa cho phu nhân làm phí phụng dưỡng, một nửa còn lại quyên tặng cho tổ chức thiếu nhi thế giới."

"..." Tô Hàng mặt không cảm xúc nhìn Phương Vũ ba phút, xác định anh ta không nói đùa. Tôi đây là muốn làm gì thế? Ly hôn với Trầm Khê, lại còn bán tài sản của cải lấy tiền mặt, bước tiếp theo có phải là bỏ xứ đi tha hương không. (Cua: Xem ra cậu đời nào cũng vậy, ý tưởng đều giống nhau cả.)

Tô Hàng lòng phiền não rối cần ngắm ảnh vợ để bình phục tâm trạng, nhìn lên bàn làm việc, ồ không, không có khung ảnh, lấy điện thoại ra lục lọi album, ồ không, có thì có đấy, nhưng mẹ nó toàn bộ đều là ảnh chụp lén sườn mặt, hệt như một tên biến thái cuồng theo dõi vậy. Tô Hàng hít sâu mấy hơi mới có thể đè nén cảm giác muốn chửi bậy xuống, nghĩ nghĩ, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, quả nhiên, con thỏ nhồi bông lẽ ra đã sớm được vợ ôm về nhà vẫn bình yên vô sự nằm ở đó.

Đều là kết hôn năm năm, nhưng quan hệ giữa hắn và Trầm Khê dường như rất xa cách. Thỏ bông còn đây, cũng đồng nghĩa là hắn vẫn chưa kể cho Trầm Khê nghe chuyện hai người hồi bé. Không có khung ảnh, chứng tỏ hai người không hề đến thành phố H. Ảnh chụp lén, mẹ nó, đây là chuyện mà năm năm trước ông đây mới có thể làm. Từ lúc có thể quang minh chính đại khoe ân ái, ông đây sao có thể để bản thân chịu thiệt như vậy??

"Tổng giám đốc?" Phương Vũ lặng lẽ trông thấy cảnh tổng giám đốc nhà mình nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được nhắc, "Ngài hẹn sếp tổng bên công ty đối phương, 3 giờ chiều nay, ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."

"Không ký." Tô Hàng thẳng tay vứt văn kiện.

"Sao ạ?"

"Không ký, không bán." Không phải chỉ là không có tiền thôi sao, tìm cha vợ dấu yêu mượn chút, "Anh đi bảo bộ phận tài vụ thống kê xem thiếu bao nhiêu tiền, chiều nay đưa cho tôi, tôi thử nghĩ cách."

"Ngài đây là..." Sự vui mừng của Phương Vũ hiện rõ trên mặt.

"Còn nữa, giúp tôi tìm một người, anh ta tên Trần Vũ, năm năm trước mở một công ty Internet ở khu quy hoạch, hình như tên là Internet Vũ Phi, đưa phương thức liên lạc của anh ta cho tôi." Tô Hàng nghĩ nghĩ, hoàn cảnh trong giấc mơ này thật sự vô cùng tệ, cần phải thay đổi nó.

"Vâng." Phương Vũ xoay người rời khỏi văn phòng.

Tô Hàng tựa vào lưng ghế, bắt đầu nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy hắn trong mơ đúng là một tên đần, hận không thể kéo bản thân ra đá một cái, chỉ cần đá vào đầu thôi là được.

Trăm cay ngàn đắng chịu đựng tới tan làm, Tô Hàng lái xe chạy nhanh về nhà trong lo lắng.

"Tiểu Khê..." Tô Hàng vừa vào cửa liền gọi.

"Tiên sinh, ngài đã về." Thím Trương ra đón, "Hôm nay phu nhân không về ăn cơm."

"Không về?" Tô Hàng tức khắc uể oải, "Vậy nấu một tô mì cho con đi ạ."

"Tiên sinh muốn ăn mì á? Nhưng mà đồ ăn tôi nấu xong hết rồi." Thím Trương nói.

"Con cứ muốn ăn mì đấy." Tô Hàng buồn bực, trước kia vợ đau lòng hắn ăn mì, sẽ quay về dùng bữa cùng hắn, "Bà thuận tiện gọi điện thoại cho phu nhân, nói là tâm trạng con không tốt, cơm chiều chỉ ăn mì."

Thím Trương không thể hiểu được, mơ mơ màng màng gọi cho phu nhân nhà mình: "Tiên sinh nói tâm trạng ngài ấy không tốt chỉ muốn ăn mì, bảo tôi nói với phu nhân một tiếng."

"..." Trầm Khê ở đầu dây bên kia nín thinh nửa ngày, "Biết rồi ạ."

"Phu nhân nói sao ạ?" Tô Hàng mặt đầy mong đợi hỏi.

"Phu nhân nói biết rồi." Thím Trương ăn ngay nói thật.

Thế mà lại không phải trở về ngay ư? Tô Hàng ôm con tim ưu thương không muốn ăn nữa.

Trầm Khê vốn dĩ định về Trầm gia ăn cơm cùng cha mẹ, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại kì lạ vừa rồi, cô nghĩ nghĩ, thôi cứ quay đầu xe về biệt thự vậy, Tô Hàng, hôm nay rất không bình thường.

"Em đã về rồi?" Tô Hàng mặt đầy tủi hờn nhìn Trầm Khê bước vào cửa.

Trầm Khê bị ngữ khí u oán của người nào đó làm hoảng sợ, mím môi, cau mày, yên lặng nhìn về phía Tô Hàng.

Tô Hàng thấy Trầm Khê không nhúc nhích, hắn liền tự đi qua, nhẹ nhàng ôm chặt vợ vào lòng, thoải mái thở ra một hơi: "Hôm nay anh sợ chết đi được."

Trầm Khê cứng người, bị ngữ khí và hành động thân mật của hắn làm cho sợ đến không dám cựa quậy.

"Vợ ơi, anh yêu em." Tô Hàng tự nhiên hôn lên vành tai Trầm Khê, thuần thục nói ra lời tỏ tình mà gần như ngày nào hắn cũng nói với vợ yêu nhà mình, kết quả lại khiến cô vợ bây giờ hoảng sợ.

Trầm Khê lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch: "Tôi nói rồi, anh không cần phải như vậy, chuyện sinh con tôi vẫn đang suy xét, cùng lắm là trong vòng một tuần sẽ trả lời anh."

"Sinh con gì cơ?" Tô Hàng nghi hoặc hỏi.

"Lúc kết hôn tôi đã biết trong lòng anh có người khác, anh đừng... Tôi thà rằng anh vẫn luôn không thích tôi, còn hơn là để anh gạt tôi." Trầm Khê cười khổ, "Đoạn hôn nhân này tuy không có tình yêu, nhưng tôi lúc nào cũng cảm thấy hai chúng ta đều chân thành với nhau."

Vợ đang nói hươu nói vượn gì thế? Cái gì mà không có tình yêu? Cái gì mà không thích cô ấy?

"Từ yêu này, đừng dễ dàng nói ra." Trầm Khê nhìn hắn, "Đặc biệt là giữa chúng ta..."

Tô Hàng cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, nhào qua, ôm Trầm Khê liên tục hôn, áp dụng đủ các kiểu, lôi hết tất cả kỹ thuật học được trong năm năm qua, mặc cho Trầm Khê đánh đấm giãy giụa, hôn đến khi Trầm Khê gần như hít thở không thông, hắn mới buông ra, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Trầm Khê, em nghe cho kỹ đây. Trong lòng Tô Hàng anh đây chỉ thích một mình em, bắt đầu từ lúc tám tuổi, trái tim anh chưa từng chứa bất kì người phụ nữ nào khác."

Trầm Khê hoàn toàn ngu người!

Tác giả có lời muốn nói: Hàng Rụt Rè biến thân thành tổng giám đốc bá đạo... (Không sai, đây là mục đích cuối cùng khi Cua viết loạt ngoại truyện này.)
Bình Luận (0)
Comment