Lòng người là bằng xương bằng thịt, nếu Bạch Lê đối xử tốt với cô, cô không thể nào không cảm nhận được.
Nhưng điều thực sự khiến Thương Nam rung động chính là trái tim nhân hậu của Bạch Lê.
Ngày mèo con bị lạc, ngoài trời đang mưa, Bạch Lê cầm một chiếc ô nhỏ điên cuồng tìm kiếm trong sân chung.
Cuối cùng, nàng tìm thấy nó trong một khe hở giữa các tảng đá, chân mèo con bị đá kẹt lại không thể thoát ra được. Bạch Lê ném chiếc ô, di chuyển những viên đá ra, sau đó bế mèo con ra ngoài.
Lúc Thương Nam đi tới, nàng đang ôm con mèo, người ướt sũng, nhưng lại cười rạng rỡ với cô.
"Tìm được rồi, không sao đâu! Làm em sợ muốn chết."
Về nhà, Thương Nam lau khô mèo con, làm chút thức ăn cho nó, quay người lại liền nhìn thấy Bạch Lê liên tục hắt hơi.
"Em đi tắm nước nóng đi, tôi nấu canh gừng cho em."
Bạch Lê khịt mũi hừ một tiếng, sau đó xỏ dép đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong nàng đi ra, canh gừng đã nấu xong, Thương Nam đưa cho nàng uống một ít để giải cảm, đồng thời sờ lên trán người ta.
Bạch Lê quấn trong chăn, tay cầm canh gừng, nhấp từng ngụm, mỗi hai ba ngụm lại ngước mắt nhìn Thương Nam.
Thương Nam vẫn luôn nhìn nàng, trong mắt mang theo cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.
"Sắp nguội rồi, uống nhanh đi."
"Cay."
"Vậy mới làm ấm cơ thể, uống vào sẽ không thấy khó chịu."
"Ồ."
Canh gừng đã cạn, Thương Nam cấm lấy chén không, rồi lấy khăn ra lau tóc cho nàng, tóc Bạch Lê rất đen nhưng không cứng, đặc biệt mềm mại, giống như tính cách của nàng.
Thương Nam nửa ngồi nửa quỳ trên giường, Bạch Lê không yên, liên tục ngã về phía trước.
"Đừng di chuyển."
"Em mệt quá."
"Lau khô rồi đi ngủ."
Bạch Lê túm lấy áo của Thương Nam, ngẩng đầu nhìn lên. Thương Nam không thể rời mắt khỏi khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của mình. Động tác của hai tay chậm rãi dừng lại, duỗi đầu ngón tay ra, chạm từng chút một. Khi chạm đến phần tóc gần tai nàng, Thương Nam không khỏi sờ vào.
Nhỏ và có màu hồng, không giống tai người lớn lắm, như thể được tạc từ ngọc bích... màu đỏ thẫm dần dần tràn ra.
Tai là bộ phận rất nhạy cảm, Bạch Lê đột nhiên run lên, đôi mắt trong trẻo như dòng nước suối.
Cùng lúc đó, Thương Nam cũng nghẹn ngào, lý trí nói với cô rằng mình nên rời đi, nhưng những gì cô làm thật khó tin.
Cô ôm mặt Bạch Lê, ma xui quỷ khiến nụ hôn rơi xuống.
Khoảnh khắc họ hôn nhau, Thương Nam ngây người, không nghĩ đến điều gì khác ngoài việc nàng là một cô gái tốt như vậy, cô cũng chỉ là người trần mắt thịt sao có thể không rung động được?
Dù trước đó rất tỉnh táo, ngay khi hôn, Thương Nam cảm thấy như bị say, choáng váng... Điều duy nhất rõ ràng...
Môi nàng thật mềm mại...
Cô thực sự muốn cắn...
"Sao chị lại hôn em?" Bạch Lê hỏi cô.
"Tôi..."
"Chị thích em."
Tim Thương Nam đập thình thịch.
"Không nói tức là đồng ý." Bạch Lê không khỏi ôm cổ cô, ôm thật chặt, "Em cũng thích chị, em thích chị đã lâu rồi."
Nói xong nàng ngẩng đầu lên tiếp tục hôn cô.
Thương Nam sửng sốt một giây, liền chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt và k1ch thích này.
Sau nụ hôn...
Bạch Lê vốn tưởng rằng đã hôn nhau thì nên ở bên nhau, nhưng Thương Nam lại không nói một lời, Bạch Lê có chút không chắc chắn, vẫn muốn nghe từ chính cô, vì vậy nàng hỏi Thương Nam.
"Chúng ta có thể ở bên nhau không?"
"Tôi không biết."
"Chị hôn em rồi mà còn không biết à?"
"Không phải em cũng hôn tôi sao? Theo ý đó của em thì chúng ta đã ở bên nhau từ rất lâu rồi."
Bạch Lê nghe được câu trả lời này, cũng không có gì ngạc nhiên, tựa hồ như đã đoán trước được.
"Em nghi ngờ chị đang giở trò lưu manh, nhưng em không có bằng chứng, bởi vì em cũng hôn lại. Nhưng em hơi buồn khi chị trả lời như vậy. Thương Nam... Em thừa nhận, em có chút ngây thơ, nhưng em không ngốc. Nếu chị thực sự không có tình cảm với em, chị sẽ không để yên cho em hôn chị hết lần này đến lần khác. Và chị cũng sẽ không hôn em như vừa rồi phải không? Chị không muốn thừa nhận, em sẽ không ép buộc, em sẽ cho chị thời gian, nhưng việc trao đổi công bằng là tùy thuộc vào em.
Thương Nam khó hiểu: "Đổi cái gì?"
"Thời kỳ mập mờ..." Bạch Lê ngồi xếp bằng, đặt hai tay lên vai Thương Nam, ôm cổ cô, nhẹ nhàng và nghiêm túc nói: "Giá trị tình yêu đúng đắn, thời kỳ mập mờ cũng cần một đổi một.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là câu nói nổi tiếng của Bạch Lê.
Ngay cả trong khoảng thời gian mập mờ, cũng cần phải một đổi một.