Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 16

Phòng khách nhà họ Đồ, không khí có điểm không khống chế được lại có điểm buồn cười, Đồ Thu Phong giơ cái vỉ đập ruồi hình bàn tay lên đuổi loạn theo chực túm lấy đứa con Đồ Hạo Lôi, Đồ Hạo Đình và ba tiểu quỷ còn lại dựa vào tường, làm như không thấy gì tiếp tục thảo luận tình tiết của bọ cánh cứng vương giả chúng mới thu thập, giọng đối thoại của hai mẹ con càng lúc càng lớn, giọng thảo luận của chúng cũng lớn theo cho cân bằng.
Đồ Thu Phong thực ra không tức giận lắm, chỉ là hờn dỗi, không phát tiết ra sẽ rất thống khổ mà thôi.
Đứa con phản chiến, phản bội, ngay cả một câu cũng chưa hỏi liền chấp nhận ba nó vô điều kiện này, cô tức anh ách trong bụng.
Tên tiểu tử thối này thậm chí chưa hỏi qua cô một tiếng, cô lúc trước một mình sinh hạ ra nó, một mình nuôi nấng nó, còn ba nó đáng lẽ phải giúp đỡ thì ở đâu hả? Kết quả Dịch Ngạo Dương vừa xuất hiện, nó liền chấp nhận người cha nó hoàn toàn không biết gì một cách vô điều kiện, làm người khổ sở dưỡng dục nó mà không đánh nó một cái, cô cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu tử thối, con bất hiếu, kẻ địch tập kích con cũng không đánh tiếng cho mẹ tránh né, đã vậy còn bỏ mặt mẹ chạy đi chơi điện tử. Con đứng lại đó cho mẹ, có nghe không?". Cô vung tay lên đập loạn xạ, vừa đuổi vừa mắng.
"Đó rõ ràng là ba con, không phải kẻ địch nha". Đồ Hạo Lôi vừa trốn vừa nói.
"Mẹ nói anh ta là kẻ địch thì đó chính là kẻ địch!".
"Cái này căn bản không có đạo lý". Cậu bé chạy đến sofa, cúi qua bàn trà tránh né mẹ truy kích.
"Con còn dám tranh luận với mẹ, con đứng lại đó cho mẹ, không cho phép chạy nữa!". Cô dừng chân hai tay chống thắt lưng thét ra lệnh.
"Con đâu phải ngu ngốc, không chạy sẽ bị mẹ đánh". Cậu quay đầu nói, thấy mẹ ngừng cũng ngừng theo, thấy mẹ vừa cử động cũng lật đật bỏ chạy trước.
"Tiểu tử thối này, con bất hiếu, con đứng lại đó cho mẹ!".
"Vậy mẹ đáp ứng không được đánh con".
"Đừng hòng, đứng lại cho mẹ!".
Đứng ngoài cửa đã nghe trong phòng có tiếng cãi nhau, Đồ Đông Nhan dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra nhìn cảnh rầm rộ người đuổi theo người, rồi mới chuyển mắt nhìn ba tiểu quỷ ngồi dựa vào tường.
"Xảy ra chuyện gì?". Cô vừa mới đóng cửa lại, đi về phía bọn trẻ hỏi.
"Ba của Hạo Lôi xuất hiện, nhưng dì Thu Phong lại nói chú ấy là kẻ địch". Đồ Hạo Tế khẩn cấp giành nói trước.
"Cái gì?". Đồ Đông Nhan sửng sốt ngây ngốc một chút.
"Mẹ, ba của Hạo Lôi rất giống bạn ấy, giống như Hạo Vân với chú Lãnh cũng rất giống nhau". Đồ Hạo Đình ngẩng đầu nói với mẹ, do dự một chút nhịn không được hỏi. "Mẹ, mẹ cảm thấy con với ba có giống nhau không?".
Đồ Đông Nhan cứng đờ cả người, thong thả quay đầu nhìn về phía con, lại không biết nên trả lời vấn đề của thằng bé thế nào. May mắn, Đồ Hạo Lôi đột nhiên chui vào lòng cô tị nạn.
"Dì Đông Nhan, cứu mạng nha!".
Cô theo phản xạ ôm lấy cháu, ngẩng đầu đã thấy Thu Phong mặt đỏ thở hổn hển đuổi theo nó chạy đến trước mặt cô, còn phải đứng lại thở lấy hơi hai ngụm, mới nói nên lời được.
"Đồ Hạo Lôi, con đứng lại đó! Trốn sau lưng phụ nữ là dạng đàn ông nào hả?". Cô hét lớn tiếng, chợt nghe con lẩm bẩm đáp lại –
"Con có phải đàn ông đâu, con chỉ là trẻ con, là một cậu bé thôi".
Đồ Đông Nhan bật cười, hai mẹ con này đúng là một cặp dở hơi trong nhà.
"Được rồi, Thu Phong". Cô cười nói, vòng tay đoạt lấy cái vỉ đập ruồi hình bàn tay đang lăm lăm giơ lên của cô ấy, mới nói. "Tâm tình cậu không tốt, không nên trút giận lên con nhỏ nha".
"Tâm tình mình làm sao lại không tốt?". Đồ Thu Phong chu miệng nói.
"Đúng rồi, mẹ không phải tâm tình không tốt, chỉ là ghen tị ba hôn con mà không hôn mẹ mà thôi". Thấy cái vỉ đập ruồi trên tay mẹ đã bị dì Đông Nhan tịch thu, Đồ Hạo Lôi yên tâm nhô đầu ra hỏi.
Đáng tiếc cậu yên tâm quá sớm, đã quên mẹ còn một tuyệt chiêu.
"Đồ Hạo Lôi, con nói cái gì?".
Một cái cùi chỏ gõ lên đầu, đau đến nỗi cậu lảo đảo lùi về sau ba bước.
Xoa xoa chỗ đau, cậu mãnh liệt trừng mắt nhìn mẹ, vẫn nhịn không được lẩm bẩm cãi lại. "Con nói sai sao, nói cách khác là sao mẹ còn tức ba, còn nói ba là người xấu?".
"Con còn nói!".
Đồ Thu Phong đưa tay lên làm bộ sắp cho một cùi chỏ nữa, Đồ Hạo Lôi lập tức nhanh tay lẹ mắt bỏ chạy, nhanh như chớp đã chạy vào phòng học của bốn cậu bé, rầm một cái đóng chặt cửa lại.
"Đứa con bất hiếu". Đồ Thu Phong nhìn cửa phòng đóng lại nói.
"Hiện tại tâm tình thế nào, Thu Phong? Có muốn nói chuyện không?". Đồ Đông Nhan quan tâm ngóng nhìn cô.
Đồ Thu Phong quay đầu về sau nhìn cô ấy một cái, cười khổ, lại khẽ thở dài.
"Mình không biết". Cô nói thật. "Nhưng mình sẽ trả lời câu hỏi của cậu khi chuẩn bị bữa tối, dù sao mình cũng cần nghe suy nghĩ của cậu một chút. Cậu thay quần áo trước đi".
Đồ Đông Nhan gật đầu, quay người về phòng thay quần áo, còn Đồ Thu Phong đi vào phòng bếp.
————
Chín giờ bốn mươi lăm phút, Đồ Thu Phong và Đồ Đông Nhan cùng ngồi trong phòng khách, mấy đứa nhỏ đã bị hai người xua vào phòng đi ngủ, Đồ Hạ Mĩ đang tắm, trước khi vào phòng tắm đã đặc biệt ra lệnh cho hai cô phải chờ cô ấy ra mới được bắt đầu thảo luận.
Bốn chị em các cô vẫn là một nhóm ăn ý, tuyệt đối không chủ động quan tâm hỏi han đến ba của mấy đứa nhỏ, cho nên bảy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có các cô mới là người biết. Nhưng một khi có người đồng ý công khai chuyện cho những người khác biết, các cô cũng sẽ không khách khí, tuyệt đối truy ra nguyên nhân cuối cùng mới bằng lòng.
Đồ Hạ Mĩ gia nhập khi các cô đã nấu bữa tối được một nửa, vì cô không ngừng đặt câu hỏi nên Đồ Thu Phong phải kể lại từ đầu khoảng thời gian khi cô và Ngạo Dương yêu nhau lúc trước. Nhưng Đồ Hạ Mĩ không hề có tính nhẫn nại, cá tính lại dễ xúc động, cho nên không đợi cô nói xong sự kiện A đã ngắt lời nhảy qua sự kiện B mà hỏi, cứ thế dù Đông Nhan không muốn biết nhiều cũng thành biết nhiều.
Bữa tối, các cô không hẹn mà cùng ngừng hết không nói tiếp, vì có mấy đứa trẻ bên người nên không cách nào nói được. Thẳng đến khi bọn chúng đều đã lên giường, các cô mới nói tiếp.
"Tốt lắm, chúng ta cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện cho hết". Đồ Đông Nhan trêu chọc, nhìn vẻ mặt Đồ Thu Phong thận trọng và căng thẳng. "Các cậu thật sự không chỉ mến nhau, mà còn đính hôn?".
"Hạ Mĩ không phải nói nhất định phải chờ cậu ấy sao?". Đồ Thu Phong quay đầu nhìn thoáng trong phòng tắm.
"Có vài vấn đề mình muốn biết trước, có cậu ấy mình căn bản không có cơ hội lên tiếng". Đồ Đông Nhan lắc đầu nói, trên mặt biểu tình vô lực.
Đồ Thu Phong gật gật đầu, hiểu ý cô. "Nếu tính chuyện anh ta đưa nhẫn cho mình là đính hôn thì đúng là mình đã đính hôn".
"Không phải chỉ cần mang nhẫn anh ta đưa thì đã kêu là đính hôn, mà là anh ta từng mở miệng cầu hôn với cậu, cậu cũng chính mồm đáp ứng anh ta rồi anh ta đưa nhẫn cho cậu, vậy mới tính". Cô ấy sửa đúng cô.
"Ừm".
"Ừm cái gì?".
"Ừm, mình biết rồi". Đồ Thu Phong lười biếng nói.
Đồ Đông Nhan nhịn không được liếc cái xem thường. "Không cần nói cho mình biết cậu buồn ngủ?".
Nhìn cô ấy một cái, cô lắc đầu.
Đồ Đông Nhan trở lại chuyện chính. "Cậu nói các cậu vì anh ta không chịu đi tìm việc làm mà chia tay?".
"Không phải, vì anh ta cho rằng mình ái mộ hư vinh, một lòng thầm muốn gả cho tổng tài làm phu nhân mà bỏ mình đi".
"Vậy anh ta là đồ ngốc, nếu thật cậu ái mộ hư vinh hám làm giàu, thì lúc trước đã không đáp ứng lời cầu hôn của anh, anh ta chẳng lẽ không nghĩ tới điểm này sao?".
"Mình không biết, nhưng nhà anh ta rất có tiền, cho nên cũng có khả năng anh ta cho rằng mình đáp ứng lời cầu hôn của anh ta vì tiền của nhà anh ta cũng nên".
"Nếu chỉ vì tiền của nhà anh ta, thì cậu còn làm mấy chuyện làm phật lòng anh ta như thế này làm, thay vì bắt anh ta đi tìm việc, sao không kêu anh ta gọi cha mẹ xin tiền có hơn không? Thu Phong, nhất định khi ấy cậu rất yêu anh ta có đúng không?".
Đồ Thu Phong nhún vai từ chối cho ý kiến.
"Nhất định là cậu rất yêu anh ta". Trong giọng nói của Đồ Đông Nhan càng nhiều phần khẳng định.
"Cái gì, ai yêu ai?". Đồ Hạ Mĩ đột nhiên đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhìn hai cô hỏi, lập tức trợn mắt kêu to. "Các cậu không đợi mình!".
"Tụi mình còn chưa nói gì hết". Đồ Đông Nhan lắc đầu.
"Mới là lạ! Vậy hai cậu vừa nói ai yêu ai?".
Đồ Hạ Mĩ không tin hai cô, với tay tắt đèn trong phòng tắm, đi đến trước mặt hai cô, uốn éo cái mông, nháy mắt đã ngồi chen vào giữa hai người.
"Mình nói Thu Phong nhất định rất yêu anh ta". Đồ Đông Nhan dịch sang một bên, để hai người kia ngồi thoải mái một chút.
"Đó là đương nhiên, bằng không sao cậu ấy lại đáp ứng lời cầu hôn của anh ta". Đồ Hạ Mĩ trả lời, rồi quay đầu liếc chị em tốt của mình một cái. "Mình nói đúng hay sai?".
Đồ Thu Phong nhún vai, không nhìn vào mặt cô ấy mà trả lời.
Nhưng Đồ Hạ Mĩ cũng không để ý, vì hiện tại cô không hứng thú với quá khứ của Thu Phong nữa, mà là hiện tại kia.
"Thu Phong, cậu thấy sao?". Vắt khăn lau tóc trên vai, cô khẩn cấp hỏi.
"Cái gì sao?". Đồ Thu Phong không chút hứng thú nhìn cô một cái.
"Bảy năm không thấy, giờ lại chạm mặt tình cũ có cảm giác gì? Không phải cậu vẫn thấy bộ dạng anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời, cảm thấy đến gần anh ta là mặt đỏ tim đập, thậm chí mơ màng trong đầu? Cậu không phải vẫn đang thích anh ta, vẫn đang yêu anh ta đó chứ?".
May mà cô đã quen Hạ Mĩ hai mươi lăm năm, đã quá quen với cách nói chuyện của cô ấy, nếu không bị cô ấy hỏi liên tiếp như nã pháo vào đầu thế này, cô không banh đầu mới là lạ. Đồ Thu Phong nhẹ thở một ngụm khí.
"Cậu đừng thở dài, nhanh trả lời vấn đề của mình".
"Mình không có thở dài, mình đang lấy hơi".
"Mặc kệ cậu thở dài hay lấy hơi, trả lời vấn đề của mình đi". Cô ấy nhìn với vẻ mặt chờ đợi.
Cô cúi đầu nhìn sàn nhà, như đang suy tư nên trả lời vấn đề của cô ấy thế nào, nhưng Đồ Hạ Mĩ không kiên nhẫn chờ đợi cô được.
"Như thế nào? Như thế nào? Như thế nào?". Cô ấy không ngừng thúc giục.
"Không biết". Cô cuối cùng cũng mở miệng trả lời.
Mặt mày Đồ Hạ Mĩ nháy mắt đã nhăn thành một đường. "Cái gì không biết? Nhất định là có cảm giác. Anh ta hiện tại vừa oai phong vừa thành thục, gặp lại anh ta lần đầu chẳng lẽ cậu không so sánh anh ta với ngày xưa sao? Không có khả năng cậu không có cảm giác gì".
"Khiếp sợ có tính là một cảm giác không?".
"Này!".
Đồ Thu Phong đột nhiên thở dài hơi thườn thượt, vẻ mặt u buồn rối rắm và mờ mịt nhìn nhóm chị em, bộ dáng bất lực, làm cho Đồ Hạ Mĩ cá tính nóng nảy bất giác im bặt, còn Đồ Đông Nhan thì cau mày lo lắng.
"Thu Phong......".
"Làm sao bây giờ?". Cô thấp giọng hỏi. "Mình nhận không ra anh ta buổi chiều nay có mấy phần là thành thật, mình nên tin tưởng anh ta, hay vẫn cự tuyệt anh ta?".
"Buổi chiều anh ta nói gì với cậu?". Đồ Đông Nhan nhẹ nhàng hỏi.
"Anh ta nói hy vọng mình có thể cho cả hai một cơ hội, để Hạo Lôi có được một gia đình đầy đủ. Anh ta nói anh ta vẫn yêu mình".
"Anh ta nói với cậu như vậy? Thật tốt quá, Thu Phong! Không nghĩ tới sau Xuân Tuyết, ba của Hạo Lôi cũng đã trở lại, thật sự là quá tốt!". Đồ Hạ Mĩ vui mừng kêu lên, đồng thời ôm cô thật chặt, nhưng phát hiện trên mặt cô không có một tia tươi cười vui sướng. "Sao vậy?". Cô ấy khó hiểu hỏi, rồi quay đầu nhìn về phía Đông Nhan với vẻ mặt lo lắng.
"Sao cậu nghi anh ta không nói thật?". Đồ Đông Nhan nhìn Đồ Thu Phong.
"Vì một tháng trước, anh ta còn hận mình đến nỗi tước đoạt công việc của mình, mình – ".
"Cái gì? Không phải cậu nói cậu bị công ty cho giảm biên chế sao?". Đồ Hạ Mĩ nhịn không được trợn mắt.
Đồ Thu Phong cười khổ. "Mình bị giảm biên chế, bị tổng tài tương lai của công ty giảm biên chế".
"Ý cậu là, anh ta là người thâu tóm công ty của cậu?". Đồ Đông Nhan cuối cùng cũng hiểu ra.
Đồ Thu Phong cười khổ gật đầu, còn Đồ Hạ Mĩ vẫn đang kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Sao ba của đám trẻ, thân phận ai cũng hiển hách thế? Một tổng giám thiết kế của LVMN đã ghê gớm lắm rồi, giờ còn một tổng tài tài lực hùng hậu đủ để thâu tóm công ty người khác.
"Mình không tin chỉ một tháng ngắn ngủi, lại đủ để anh ta quên đi hận ý đọng lại trong bảy năm. Nếu căn bản anh ta không quên, thì đột nhiên anh ta tiếp cận mình cũng chỉ có một lý do, vì muốn đoạt lấy Hạo Lôi".
"Thu Phong....". Đồ Đông Nhan lo lắng nhìn cô.
"Mình tuyệt đối sẽ không để anh ta cướp Hạo Lôi khỏi mình! Nhưng hiện tại anh ta có tiền có thế, mình biết lấy gì chống lại anh ta đây? Thậm chí tiền lên tòa án mình cũng không có. Làm sao bây giờ? Đông Nhan, Hạ Mĩ, mình phải làm sao đây?".
"Sợ cái gì, muốn tiền thì tìm Xuân Tuyết là được, mặc kệ chúng ta cần bao nhiêu, cậu ấy nhất định sẽ có biện pháp tìm ông xã cậu ấy giúp chúng ta". Đồ Hạ Mĩ nhanh chóng trả lời, Xuân Tuyết chính là nguồn hậu thuẫn duy nhất bây giờ của các cô.
Đáy mắt Đồ Thu Phong đột nhiên lóe lên một luồng sáng. "Đúng, chúng ta còn Xuân Tuyết, tuy rằng cậu ấy giờ đang ở Paris, nhưng nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Đúng vậy, hiện tại mình gọi cho cậu ấy, nói chuyện này với cậu ấy". Đồ Hạ Mĩ lập tức đứng dậy chuẩn bị đi gọi điện thoại.
"Đợi chút, Hạ Mĩ". Đồ Đông Nhan mở miệng ngăn lại.
"Vì sao?". Cô quay đầu về phía cô ấy hỏi.
"Tâm tình Thu Phong hiện tại quá mức hỗn loạn, không đủ bình tĩnh".
"Là ý gì?".
"Ý là cô ấy đang nghĩ đến mặt xấu của vấn đề, không nghĩ tới mặt tốt". Đồ Đông Nhan thong thả dời mắt về trên mặt Đồ Thu Phong. "Nếu anh ta thật sự yêu cậu, thật tình muốn cho Hạo Lôi một gia đình đầy đủ thì sao?".
Đồ Thu Phong nói không nên lời, trong lòng cô bây giờ thật loạn.
"Bất quan kỳ tắc hĩ, quan kỳ tắc loạn"*. Đồ Đông Nhan khẽ thở dài, đột nhiên hỏi. "Các cậu có từng nghe hiệp ước trước hôn nhân chưa?".
(*bất quan kì tắc hĩ, quan kì tắc loạn : T^T ko bít a, hình như có nghĩa là ko quản đến chuyện riêng thì thôi, đã quản thì sẽ loạn)
Vẻ mặt Đồ Hạ Mĩ mờ mịt, còn đầu của Đồ Thu Phong đã không thể nghĩ được gì nữa.
"Mặc kệ anh ta nói thật tâm hay giả bộ, chỉ cần cậu ra tay phòng hộ trước, sẽ không lo Hạo Lôi bị anh ta cướp đi".
"Ý của cậu là, lập khế ước giấy trắng mực đen trước?". Đồ Thu Phong cuối cùng cũng đi ra từ giữa sương mù.
"Đúng vậy".
————
Dịch Ngạo Dương đúng hẹn cho Đồ Thu Phong ba ngày, để cô suy nghĩ thật kĩ lưỡng một chút có nên cho hai người họ một cơ hội nữa hay không. Sở dĩ anh chấp nhận cho cô thời gian, là để tỏ vẻ anh tôn trọng cô, chứ anh sẽ không chấp nhận đáp án cự tuyệt.
Trên thực tế ba ngày nay anh cũng đã nghĩ rất nhiều, giả thiết nếu cô cự tuyệt không cho anh cơ hội, anh sẽ làm cách gì để cô đổi ý? Dù có thế nào, anh đều đã hạ quyết tâm không thể không lấy cô làm vợ.
"Đây là cái gì?". Ngồi trên sofa trong phòng khách của cô, anh nhận một trang giấy từ cô, tò mò hỏi.
Đồ Thu Phong cố gắng ngồi xa anh nhất trên sofa, nhún vai, biểu tình một bộ 'sao anh không tự xem đi'.
Anh lại nhìn cô một cái, mới mở tờ giấy ra đọc, nhìn ba chữ đầu tiên sửng sốt ngây ngốc một chút.
"Giấy khế ước?". Anh không tự chủ được đọc thành tiếng, hoài nghi nhìn cô một cái, mới cúi đầu đọc kỹ nội dung bên trong.
BẢN KHẾ ƯỚC
Lập khế ước.
Bên nam : Dịch Ngạo Dương.
Bên nữ : Đồ Thu Phong.
Hai bên đồng ý ấn định ký kết điều khoản trong khế ước trước hôn nhân như sau :
1. Bên nam đồng ý kí vào khế ước, phải buông tha ân oán, toàn tâm toàn ý đối đãi với bên nữ, không được lừa gạt cảm tình của bên nữ.
2. Sau khi bên nữ đồng ý, hai người có thể kết giao lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết. Nhưng bên nam lời nói phải đi đôi với việc làm, tôn trọng và yêu quý bên nữ, mặc kệ trước kết hôn hay sau kết hôn, nếu làm bên nữ thương tâm hoặc bị thương, bên nữ có thể chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, bên nam phải chấp nhận vô điều kiện.
3. Một khi đã chia tay hoặc ly hôn, bên nam phải chủ động vô điều kiện buông tha cho quyền giám hộ con, đồng thời đem một nửa tài sản tặng cho bên nữ, mỗi tháng phải cấp cho con mười vạn tiền nuôi dưỡng, cho đến khi con đủ hai mươi tuổi mới thôi.
4. Bên nam nếu làm trái điều gì trong bản khế ước, phải quyên góp một phần tài sản làm từ thiện coi như trừng phạt.
5. Bản khế ước phân làm hai phần, hai bên nam nữ ký vào và cất kỹ.
"Đây là ý gì?". Xem xong toàn bộ nội dung giấy khế ước, Dịch Ngạo Dương ngẩng đầu hỏi, trên mặt không chút hờn giận hay thương tâm, chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Tôi nghĩ trong đó đã viết quá rõ ràng. Nhưng nếu anh thấy có nội dung nào chưa hợp lý, có thể đề suất để thảo luận". Đồ Thu Phong quay đầu nhìn về phía anh, không dám nhìn thẳng vào biểu tình trên mặt anh.
"Vậy là em không tin anh? Em vẫn nghĩ rằng anh tiếp cận em vì con?".
"Tôi phải phòng ngừa vạn nhất".
Anh nghiêm túc nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên gật đầu nói. "Được rồi, nếu đây là điều em cần".
Không nghĩ tới anh ta không hề dị nghị đồng ý ngay, Đồ Thu Phong ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy anh ta rút cây bút từ túi áo, ký tên lên giấy, động tác nhanh đến nỗi cô có muốn cản cũng không kịp.
"Anh rốt cuộc có đọc kĩ nội dung khế ước chưa, sao có thể khinh địch kí tên liền như vậy?". Trừng mắt nhìn chữ kí trên giấy, cô thở hổn hển hỏi anh.
Phản ứng của cô làm Dịch Ngạo Dương không khỏi nhăn mày. "Em đưa khế ước cho anh, mục đích không phải muốn anh kí tên sao?".
"Thì đúng là vậy, nhưng mà...". Muốn cô nói thế nào? Điều kiện trong khế ước rất hà khắc và vô nhân đạo – tuy rằng do nhóm chị em các cô cùng nhau nghĩ ra, nhưng mà...
Đáng giận, cô cũng không biết chính mình bị sao, hy vọng anh không cần kí vào khế ước này, ít nhất cũng nên sửa một chút gì đó bên trong rồi hãy kí vào.
"Đừng lo lắng, nó không hại anh phá sản được đâu, cho dù có, thì cũng là trừng phạt anh vì đã làm tổn thương em". Anh mỉm cười với cô.
Đồ Thu Phong ngạc nhiên, lập tức ném qua sau đầu. "Ai lo lắng chứ?".
"Vậy đến đây đi, em cũng kí vào, coi như khế ước đã được thành lập".
Quay đầu lại, cô nhìn anh tỏ vẻ bình tĩnh như không thèm quan tâm đến anh. Nghĩ đến vài năm qua cuộc sống anh ta giàu có thế nào, mà cô và con lại phải chắt bóp từng đồng, một cỗ tức giận đột nhiên trào lên.
Cô đứng lên, đưa tay ra đoạt lấy tờ khế ước và bút trên tay anh, kí cái roẹt lên hai tờ giấy.
"Cái này là của anh". Trước khi cô kịp hối hận, cô đã đưa một tờ cho anh.
Dịch Ngạo Dương gấp phẳng nó bỏ vào trong túi, ánh mắt càng lúc càng cháy bỏng chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô quá một giây.
Đồ Thu Phong bị anh nhìn đến nỗi luống cuống tay chân, đột nhiên ý thức được trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nhất thời tim đập như đánh trống.
Anh bỗng đứng dậy, cô sợ tới mức lùi về sau mấy bước, đụng trúng sofa rồi ngã xuống đó. Hai mắt cô trừng trừng cảnh giác nhìn anh, vừa sợ hãi vừa khẩn trương, còn có một chút chờ mong chết tiệt.
Anh muốn làm gì? Muốn hôn cô sao, hay muốn tiếp xúc thân mật sâu nhập trong thân? Tuy rằng đã cách xa bảy năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác được anh ôm trong ngực nhiệt liệt hôn môi. Nhiệt độ cơ thể anh, hương vị của anh, biểu tình thỏa mãn lúc trước rõ ràng đã khắc vào nơi sâu thẳm trong lòng cô. Cô cứ nghĩ mình đã quên, nhưng thật ra chưa từng.
Vì anh là lần đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất từng dẫn dắt cô thể nghiệm tình yêu nam nữ, và là người đàn ông duy nhất cô yêu.
Anh không hôn cô, chỉ nắm tay kéo cô đứng dậy từ ghế sofa.
"Đi thôi". Anh mở miệng nói.
"Cái gì?". Cô còn chưa thể phản ứng.
"Đã giữa trưa rồi, cùng nhau ăn cơm trưa đi. Em muốn ăn gì?". Anh mỉm cười hỏi.
Cô không nghĩ ra được, cũng không trả lời được, vì cô đang bị hút vào khuôn mặt thoải mái mỉm cười và ánh nhìn chăm chú của anh, anh tự nhiên khoác tay ra sau ôm lấy lưng cô, cùng bước ra ngoài cửa.
"Em muốn ăn gì? Anh nhớ rõ trước kia em không kiêng ăn, cái gì cũng ăn, chỉ trừ những món phải lột vỏ, phải cắt, em thích được tự mình ăn". Anh dịu dàng hỏi cô, nhớ tới cá tính lười biếng trước kia của cô, thấp giọng nở nụ cười, tình ý dạt dào trong đáy mắt. "Em bây giờ vẫn giống ngày xưa không thích ăn bít tết và cua sao?".
Nhìn Dịch Ngạo Dương giễu cợt mình, Đồ Thu Phong nhịn không được nói mát. "Anh lầm rồi, bây giờ tôi thích nhất là ăn bít tết và cua".

Bình Luận (0)
Comment