Trình Hiên đứng thẳng người, vô cùng thất vọng trừng mắt nhìn tôi:
"Trì Thanh Di, anh cảnh cáo em một cách nghiêm túc.
"Đừng đem ông nội của anh ra làm trò đùa nữa."
Trình Hiên mặt mày đen sì bỏ đi.
Tôi ngồi trên ghế, trong đầu như bị ai đó nhét vào một đống hồ.
Anh ta có ý gì?
Vừa nãy rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy mà!
Nhưng tại sao anh ta lại không thừa nhận chứ?!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa xảy ra, đều là do tôi tự huyễn hoặc ra?
Sự thất thần của tôi đã gây chú ý cho thất thúc công.
Ông còn tưởng chúng tôi cãi nhau, đặc biệt rót cho tôi một cốc nước ấm.
"Cháu dâu Tiểu Hiên, cháu là con gái thành phố lớn, đến cái vùng núi hẻo lánh này ở, không quen nhỉ?"
Tôi ngơ ngác nhận lấy cốc nước.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến tôi tỉnh táo hơn vài phần.
Tôi ngẩng đầu không dấu vết đánh giá thất thúc công.
"Thất thúc công, nghe Trình Hiên nói, khu đất của ông nội là do ông chọn ạ?"
Nói đến đây, mắt thất thúc công sáng lên.
Thất thúc công là sinh viên đại học.
Vào cái thời đó, sinh viên đại học rất hiếm có.
Ông khác với những người già trong làng, thích học hỏi, cũng theo kịp những điều mới mẻ.
Ông cũng là người đầu tiên trong làng dùng điện thoại thông minh.
Thất thúc công lấy điện thoại ra, vẻ mặt đắc ý:
"Ta quen một vị đại sư trên mạng, xuất thân chính tông đạo sĩ Mao Sơn, rất lợi hại.
"Khu đất này là do cô ấy chỉ dẫn ta tìm được đấy.
"Chín ngọn núi bao quanh, còn gọi là Cửu Long Củng Châu.
"Khu mộ này à, có thể khiến con cháu đại phú đại quý, là một mảnh đất phong thủy bảo địa hiếm có đấy!"
Tôi nhìn vào điện thoại, cảm giác như bị ai đó đánh mạnh vào đầu.
Người đăng bài viết này là "Bà Nội Thanh Vũ của ngươi".
Cửu Long Củng Châu, Cửu Âm Tụ Sát.
Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Còn có việc ông nội đột nhiên từ trong quan tài đứng dậy.
Là Trình Hiên nói dối, hay là tôi bị ảo giác?
Nếu anh ta nói dối, thì tại sao?
Nếu là tôi bị ảo giác, nhưng tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh mà...
Tôi cảm thấy mình như đang lạc trong một màn sương mù dày đặc, không tìm thấy con đường phía trước, cũng không biết mình đang ở đâu.
Miệng của Thất thúc công há ra khép vào, âm thanh lọt vào tai tôi như cách một tầng sa.
"Đạo trưởng Thanh Vũ lợi hại lắm đó! Bức ảnh này ta đã gửi cho cô ấy xem, cô ấy vừa nhìn đã thích ngay, còn nói có đại gia muốn mua mảnh đất phong thủy này với giá cao nữa đó!"
Tôi đột nhiên đứng dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Thất thúc công, đi về phía hậu sảnh.
Nhấc tấm màn lên, bố chồng đang còng lưng ngồi trên ghế.
Thấy tôi, ông chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Ông đã lớn tuổi, lại thức đêm túc trực hai ngày liền, quả thực cơ thể có chút không chịu nổi.
Vẻ mặt của ông ấy thực sự quá bình tĩnh.
Tôi đi đến bên quan tài cúi người xuống, ông nội đang nằm yên tĩnh ở đó.
Già nua, gầy gò, bé nhỏ như vậy.
Tôi giả vờ giúp ông nội đắp tấm vải trắng lên, động tác nhanh như chớp lấy miếng ngọc ngậm trong miệng ông ra.
Thứ này lạnh buốt, vừa chạm vào đã khiến tôi nổi da gà.
Trong phim ảnh, một số loại ngọc mang theo phóng xạ.
Có phải là thứ này đã khiến tôi bị ảo giác?
Tôi đi đến bàn lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, cho miếng ngọc vào rồi pha một cốc nước lạnh.
Trình Hiên vẫn còn giận tôi.
Khi tôi đi ngang qua anh ta, anh ta cố ý cụp mắt xuống không nhìn tôi.
Nhưng bây giờ tôi không có tâm trí để ý đến anh ta.
Trong đầu tôi toàn là Bà Nội Thanh Vũ kia.
Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tôi ngơ ngác quỳ trước linh đường, cho đến khi hai chân tê dại, bắp chân truyền đến một trận đau nhói.
Khi đứng dậy suýt chút nữa thì ngã, Trình Hiên liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Tôi khập khiễng đi sang một bên, không một tiếng động nhặt chiếc cốc nước đã ngâm một tiếng đồng hồ lên.
Ở nông thôn nhiều nhất là chó mèo.
Tôi nhìn con ch.ó vàng lớn và con mèo hoa đang ngồi xổm một bên, thực sự không nỡ ra tay.
Lỡ như thứ nước này thật sự giống như Thanh Vũ nói, uống vào là c.h.ế.t ngay thì sao?
Chó mèo cũng là sinh mạng mà.
Hay là, cho mẹ chồng tôi uống một ngụm?
Ha ha ha, đùa thôi!
Nghĩ đến mỗi lần mẹ chồng nhìn thấy tôi, ánh mắt ghét bỏ và chán ghét đó.
Tôi không nhịn được mà suy nghĩ miên man một hồi, sau đó mới ngồi xổm xuống đất bắt đầu tìm côn trùng nhỏ.
Rất nhanh, một con cuốn chiếu và một ổ kiến đã xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi tưới một ít nước lên con cuốn chiếu kia.
Nó lập tức giống như bị bỏng, toàn thân không ngừng vặn vẹo co giật, sau đó, toàn thân cứng đờ không động đậy.
Ổ kiến kia cũng vậy.
Hồi nhỏ tôi từng dội nước vào kiến, sau khi chúng bị cuốn đi có thể lập tức như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bò đi.
Nhưng những con kiến này ngay cả bụng cũng lật lên rồi, rõ ràng là c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn được nữa.
Tôi đột nhiên đứng dậy, m.á.u trong tứ chi bách hài trong nháy mắt dồn lên đỉnh đầu.
Nếu như ngôi mộ kia là Cửu Long Củng Châu, phong thủy bảo địa.
Vậy thì tại sao những con côn trùng và kiến này lại c.h.ế.t ngay lập tức?
Tôi cầm điện thoại, soạn một đoạn dài rồi lại xóa đi.
Thanh Vũ này tại sao lại lừa Thất thúc công?
Lại tại sao lại nói thật với tôi?
Cô ta rốt cuộc có ý đồ gì?
Nhưng bây giờ ngoài việc thỉnh giáo cô ta, tôi căn bản không tìm được người giúp đỡ nào khác.
Nếu ngôi mộ kia tà dị như vậy, đợi đến ngày mai hạ táng...
Không được, tôi phải cứu người.
Suy nghĩ kỹ càng, tôi vẫn là gửi tin nhắn cho Thanh Vũ.
Cô ta trả lời rất nhanh.