"Trương đại sư, ra đi."
Trương Vi Vi vỗ tay, quả nhiên từ góc tối, hai bóng người bước ra, chính là lão đạo sĩ và đồ đệ từng xuất hiện ở nghĩa địa lần trước.
"Trương Vi Vi! Đồ đàn bà độc ác! Tôi có lỗi gì với cô, c.h.ế.t rồi mà cô cũng không tha cho tôi?"
Tôi hét lớn với Trương Vi Vi.
"Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất, Tần Minh Châu, chẳng lẽ mày thật sự nghĩ là mày đối tốt với tao à?"
"Mày đừng tưởng tao không biết! Mày đóng học phí cho tao, mua quần áo, mua đồ ăn vặt cho tao, tất cả đều là vì coi thường tao!
"Dựa vào cái gì đều là người từ thôn ra, bố mẹ mày thì kiếm tiền mua biệt thự, bố mẹ tao thì phải làm công cả đời?
"Mẹ tao quét đường một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, mày mua một cái áo là hết sạch, mày làm bạn với tao chẳng phải là dùng tao để tôn lên mày sao?
"Phì! Giả tạo! Ghê tởm! Mày dùng lòng tự trọng của tao để thỏa mãn sự phù phiếm của mình, không phải thật sự cho rằng mình rất lương thiện đấy chứ? Ha ha ha buồn cười c.h.ế.t mất!"
Em trai tôi ở bên cạnh tức đến muốn hộc máu:
"Trương Vi Vi, mày bị bệnh à! Chị tao c.h.ế.t là vì cứu mày đấy!"
Oán khí và bất mãn tích tụ cả đời của Trương Vi Vi dường như đều được giải phóng vào lúc này.
Cô ta quay người lại gào lên với em trai tôi:
"Đó là do cô ta ngu ngốc!! Tên trộm đó vốn dĩ không muốn g.i.ế.c người, chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi thôi, nếu không phải cô ta xông ra đánh tên trộm đó, thì cô ta cũng không chết!
"Tao trốn về phòng là để tự bảo vệ mình, là cô ta chọc giận tên trộm, suýt chút nữa hại c.h.ế.t ca2 hai chúng tao!
"Nếu không phải tao trốn nhanh, tao cũng bị tên trộm c.h.é.m c.h.ế.t rồi! Đồ sao chổi! Suýt chút nữa hại c.h.ế.t tao, còn dám lớn tiếng nói là cứu tao?"
Em trai tôi tức đến không nói nên lời, giơ ngón tay chỉ vào bên kia "mày mày mày" cả buổi.
"Trương Vi Vi, nếu không có chị tao thì mày đã bị tên trộm đó xâm hại rồi!"
Trương Vi Vi trừng mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt như tẩm độc:
"Phì! Bị xâm hại còn hơn là mất mạng, Tần Minh Châu đồ ngu ngốc tự cho mình là đúng! Lúc còn sống thì ngu ngốc c.h.ế.t đi được, c.h.ế.t rồi cũng vẫn ngu ngốc như vậy!
"Trương đại sư còn chờ gì nữa! Ra tay đi! Tôi muốn cô ta hồn bay phách tán! Vĩnh viễn không được siêu sinh!!!"
Lão đạo sĩ ra tay, thì ra nhà máy đã sớm bị ông ta bố trí trận pháp, chỉ thấy ông ta cắm một cây cờ xuống đất, nhiệt độ trong cả căn phòng đột nhiên tăng cao.
"Minh Hiên! Ra tay!"
Đúng lúc này, một đám người ùa vào từ cửa, kèm theo một mùi hôi thối nồng nặc.
"Bốp!"
Một vũng lớn phân được hắt lên cây cờ.
"A! Phất trần hàng yêu của tôi! Kiếm gỗ đào trăm năm của tôi! Tiền Ngũ Đế của tôi!"
Tiếng kêu thảm thiết của lão đạo sĩ vang lên trong phòng:
"Tôi liều mạng với các người!!!"
Một tay không thể chống lại bốn tay, mặc dù lão đạo sĩ có chút võ nghệ, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, người mà em trai tôi gọi đến lại toàn là đám thanh niên hai mươi mấy tuổi, thừa sức lực.
Phân là thứ ô uế nhất, pháp khí dù lợi hại đến đâu mà bị phân tưới vào thì lập tức mất hết pháp lực, trở thành tục vật.
Tôi ghét bỏ bay lên không trung, không khí tràn ngập mùi hố xí.
"Thần tượng, chiêu này hay thì hay thật, nhưng mà bẩn quá."
Trương Vi Vi ngây ngốc ngồi bệt xuống đất, trên người bị hắt không biết bao nhiêu thùng phân.
Cuộc đại chiến giữa người và quỷ trong dự kiến còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Lão đạo sĩ cũng không ngại bẩn, túm lấy quần áo của Trương Vi Vi điên cuồng gào thét:
"Cô đền pháp khí cho tôi! Đây đều là pháp khí gia truyền của tôi đó! Cứ như vậy mà hỏng hết, hỏng hết rồi!"
Sau khi trò hề này kết thúc, Trương Vi Vi hoàn toàn im lặng.
Chỗ dựa của cô ta không còn nữa, nghe nói phải đền cho lão đạo sĩ mấy chục vạn, suýt chút nữa vét sạch gia sản của Thẩm Tử Mặc.
Không biết cô ta đã giải thích với Thẩm Tử Mặc như thế nào, hôn lễ vẫn diễn ra như dự kiến, đúng là tình yêu đích thực.
Ngày cưới, tôi và Lục Tinh Hà nhập vào sợi dây chuyền gỗ hoè mà em trai tôi đeo trên cổ, hôm nay tôi sẽ tặng cho Trương Vi Vi một món quà lớn.
Hôn lễ được tổ chức rất náo nhiệt, bạn bè thân thích của Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc đều đến, tôi còn nhìn thấy rất nhiều người quen cũ.
Tôi và Trương Vi Vi làm bạn thân nhiều năm như vậy, vòng xã giao có rất nhiều điểm trùng lặp.
Mấy người bạn học đến dự hôn lễ đều là bạn bè khá thân của tôi trước đây.
Có thể nói trong số những người có mặt ở đây, không mấy ai là không quen biết tôi.
"Alo alo, mọi người trật tự một chút, có thể thấy chú rể đẹp trai của chúng ta đã đứng trên sân khấu, ở đây chờ đợi cô dâu xinh đẹp của mình rồi."
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cả hội trường im phăng phắc, đúng lúc này màn hình lớn ở trung tâm sân khấu sáng lên.
Tiếng gào thét giận dữ của Trương Vi Vi vang vọng rõ ràng trong tai mọi người:
"Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất, Tần Minh Châu, chẳng lẽ mày thật sự nghĩ là mày đối tốt với tao à?"
"Mày đừng tưởng tao không biết! Mày đóng học phí cho tao, mua quần áo, mua đồ ăn vặt cho tao, tất cả đều là vì coi thường tao!
Hôm đó em trai tôi đeo đầy camera quan sát ban đêm độ phân giải cao, đoạn video này chúng tôi còn nhờ người chuyên nghiệp biên tập.
Vì vậy khuôn mặt của Trương Vi Vi xuất hiện rất rõ ràng trên màn hình lớn, những lời nói đó cũng được phát lại đầy đủ không sót một chữ nào.
Sau khi video kết thúc, hiện trường vẫn im lặng như tờ, mọi người kinh ngạc nhìn màn hình, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Em trai tôi bước lên sân khấu, cầm lấy micro từ tay người dẫn chương trình:
"Alo alo, chắc mọi người đều biết tôi, tôi là em trai của Tần Minh Châu, Tần Minh Hiên.
"Hôm nay mượn hôn lễ của Trương Vi Vi, tôi muốn làm rõ một chuyện với mọi người.
"Ba năm trước, ngày mà chị tôi c.h.ế.t là do Trương Vi Vi nửa đêm đi vệ sinh, gặp phải tên trộm nảy sinh ý đồ xấu. Chị tôi nghe thấy động tĩnh nên chạy ra khỏi phòng để cứu cô ta; trong lúc chị tôi và tên trộm giằng co với nhau, Trương Vi Vi chạy vào phòng mình khóa cửa lại, chị tôi cứ như vậy mà bị tên trộm g.i.ế.c chết.
"Được rồi, mọi chuyện cũng đã giải thích xong, chúc mọi người có một hôn lễ vui vẻ, bây giờ chúng ta có thể thưởng thức lại video thêm vài lần nữa."
Cả hội trường xôn xao.
"Woa! Woa! Không phải Trương Vi Vi nói là cô ta cứu Tần Minh Châu sao?"
"Woa, Trương Vi Vi cũng quá trơ trẽn rồi đi!"
"Cái gì? Mẹ của Trương Vi Vi quét đường á? Không phải mẹ cô ta là công chức nhà nước sao?"
Trương Vi Vi là người thích khoe khoang, sau khi tôi chết, cô ta liên tục kể lể với bạn học, bạn bè về việc cô ta đã cứu tôi như thế nào, làm sao phát hiện ra tôi hấp hối, làm sao dọa chạy tên trộm.
Tóm lại, cô ta đã tạo dựng cho mình một hình tượng dũng cảm, lương thiện, kiên cường, thông minh.
Hình tượng ban đầu được xây dựng thành công bao nhiêu, thì sự phản ứng dữ dội bây giờ càng nghiêm trọng bấy nhiêu.
Mẹ của Thẩm Tử Mặc trợn tròn mắt, ngất xỉu.
Tất cả mọi người đều lớn tiếng bàn tán, náo nhiệt đến mức suýt chút nữa lật tung cả mái nhà.
Hình tượng mà Trương Vi Vi dày công xây dựng trong nhiều năm, vào khoảnh khắc này đã tan thành mây khói.
Thân bại danh liệt, chính là để dùng trong trường hợp này.
Thù của tôi đã trả xong, Lục Tinh Hà cũng phải đi đầu thai rồi.
Địa phủ có rất nhiều quỷ hồn, tỷ lệ sinh sản của nhân gian bây giờ lại rất thấp, vì vậy việc đầu thai rất khó, có những con quỷ đợi mấy chục năm cũng không đến lượt.
Tôi và Lục Tinh Hà đứng trước mộ bia của tôi, ban đầu chúng tôi quen nhau ở đây.
"Sao lại khóc?"
Lục Tinh Hà xoa đầu tôi như thường lệ:
"Sau khi anh đi rồi, em vẫn phải tu luyện thật tốt, để tránh bị những con quỷ lợi hại khác bắt nạt.
"Nhân gian có rất nhiều cao thủ thuật pháp, em cố gắng đừng chạy lung tung, cẩn thận bị đạo sĩ nào đó bắt đi.
"Nhớ phải làm quen với quỷ sai, đến lúc đó bảo họ chừa cho em một vị trí đầu thai tốt hơn.
"Về đi, quỷ sai lát nữa sẽ đến mộ anh tìm anh thôi, đừng đến tiễn anh, anh không thích cảnh này."
Tôi nhào vào lòng Lục Tinh Hà, ôm chặt eo anh khóc không ra hơi.
Lục Tinh Hà là idol tốt nhất trên thế giới này, cũng là thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi.
"Được rồi, ngoan, về nhà đi."
Một cơn gió thổi qua, Lục Tinh Hà cứ như vậy mà biến mất.
Tôi ngây ngốc giữ nguyên tư thế hai tay ôm chặt, tim đau nhói từng hồi.
"Chị ơi, chị cười một cái đi?"
Bây giờ tôi đã có thể hiển hình rồi.
Em trai tôi nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, cố gắng chọc tôi vui.
"Thẩm Tử Mặc và Trương Vi Vi hủy hôn rồi, công việc của Trương Vi Vi cũng mất luôn, bây giờ mọi người toàn nói về chuyện của cô ta thôi.
"Thì ra cô ta giỏi nổ như vậy, nói với người khác là mẹ cô ta là công chức nhà nước, bố là người làm ngân hàng.
"Em nghe người ta nói Thẩm Tử Mặc còn không đồng ý hủy hôn nữa, suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, sau đó bố anh ta nói nếu còn tiếp tục ở bên Trương Vi Vi thì sẽ hủy quyền thừa kế của Thẩm Tử Mặc, anh ta mới chia tay.
"Sao chị không có phản ứng gì vậy?
"Trả thù rồi cũng không vui sao?"
Tôi vùi đầu vào gối, không để ý đến nó.
"Ái da, ai ném trúng tôi vậy?"
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt tươi cười rạng rỡ:
"Vô dụng như vậy, chẳng giống fan của anh chút nào."
Lục Tinh Hà đứng đó, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười:
"Anh đã nhường suất đầu thai cho người ta rồi, bây giờ giống như em, phải xếp hàng lại từ đầu."
Anh đưa hai tay ra nhìn tôi, nhướn mày.
Tôi bật dậy lao đến, vùi đầu vào lòng anh.