Tương truyền rằng khi người phụ nữ nếu mang thai mà chết, lại vừa vặn được chôn ở nơi dưỡng thi địa, t.h.i t.h.ể không mục nát không hư hỏng, sẽ trở thành Tử Mẫu Sát cực kỳ lợi hại.
Tử Mẫu Sát c.h.ế.t oan, sát khí ngút trời, cứ ba ngày nhất định phải thấy máu.
Mà là quỷ sát, điều kiêng kỵ nhất chính là bị người khác nhìn thấu thân phận của mình. Nếu để Tô Thanh biết ta có thể nhìn thấu nàng ta, người c.h.ế.t đầu tiên chính là ta.
Nghĩ đến đây, ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Dương Hạo Phong.
Mẹ kiếp, tìm tiểu thiếp thì thôi đi, lại còn tìm một con Tử Mẫu Sát làm tiểu thiếp!
"Khụ khụ, phu nhân?"
Dương Hạo Phong hắng giọng, cũng đánh thức ta đang sợ ngây người.
Ta đỡ lấy tay Tô Thanh, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
"Quỳ tạ ơn Tô cô nương đã cứu mạng, cứu tướng quân nhà ta, cũng chính là cứu cả Dương phủ chúng ta."
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau dập đầu với Tô cô nương!"
Đám người theo sau ta lập tức ầm ầm quỳ rạp xuống đất.
Đám người đi theo Dương Hạo Phong đều ngớ người: "Dương huynh, tẩu phu nhân đây cũng quá hiền minh rồi đi!"
Một đám người thấy không có trò vui để xem, thất vọng bỏ đi, đồng thời vừa đi vừa khen ta. Họ không ngớt lời nói ta đại độ hiền thục, là điển phạm của một hiền thê.
Dương Hạo Phong hiển nhiên cũng rất bất ngờ: "Vân Hòa, nàng thật sự không tức giận sao?"
Thấy ta không nói gì, Dương Hạo Phong lại mặt dày mày dạn tiến lên nắm lấy tay ta:
"Ta biết ngay Vân Hòa là người rộng lượng nhất mà! Tô Thanh vào phủ, đều phải nhờ phu nhân dạy dỗ cả!"
"Vào, vào phủ?"
Đầu óc ta trống rỗng bị Dương Hạo Phong nắm tay dắt vào phủ, mới nhớ ra một câu trong sách đã viết.
Tử Mẫu Sát vào nhà, cả nhà không ai sống sót.
Ta đột ngột quay người lại, chỉ thấy Tô Thanh đã sớm vào phủ, giờ đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng ta.
Xong rồi, vào cửa rồi......
Gặp Tử Mẫu Sát, ba ngày thấy máu, bảy ngày khiêng quan.
Nữ tử c.h.ế.t thảm, nam tử c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Chưa đầy một tháng, cả nhà đều vong.
Thấy sắc mặt ta không đúng, Dương Hạo Phong hắng giọng, nịnh nọt kéo kéo tay áo ta:
"Vân Hòa, đi thôi, chúng ta đến viện của nàng, nàng phân phó tiểu trù phòng chuẩn bị vài món ngon đi."
Ta không chút biểu cảm quay đầu nhìn Dương Hạo Phong, nhịn không được toàn thân lại run rẩy một chút.
Vừa rồi sự chú ý đều đặt hết lên người Tô Thanh kia rồi, căn bản không nhìn kỹ Dương Hạo Phong.
Ta dùng sức rút tay về, rồi quay người cào Dương Hạo Phong hai cái:
"Ăn ăn ăn! Ngươi còn mặt mũi mà ăn! Vừa rồi ở bên ngoài là nể mặt ngươi, ngươi còn thật sự tưởng bà đây ăn chay đấy à!"
Dương Hạo Phong không kịp phản ứng, trên mặt bị ta cào hai đường móng tay.
Hắn chật vật giơ tay lên che mặt:
"Lạc Vân Hòa, đồ đàn bà điên này! Ngươi mau dừng tay, ngươi mà không dừng tay ta sẽ đánh trả đấy!"
"Ai nha, tướng quân, tướng quân, mặt chàng bị thương rồi......"
Tô Thanh đau lòng lại sốt ruột vây quanh Dương Hạo Phong dậm chân, bộ dạng hận không thể thay hắn bị thương.
Ta không cam tâm tình nguyện dừng tay:
"Phì! Cùng con hồ ly tinh nhỏ của ngươi cút xa ta ra một chút, nếu không ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần!"
Dương Hạo Phong tức giận dẫn Tô Thanh đi.
Thấy bọn họ đi xa, cuối cùng ta cũng kiệt sức ngồi xuống ghế đá trong sân thở sâu một hơi.
Huhu, sợ c.h.ế.t mất!
Khuôn mặt Dương Hạo Phong bị khói đen vây quanh, đáng sợ nhất là, vừa rồi khi hắn đưa tay ra nắm tay ta, trên cổ tay còn có một con thi miết đang bò.
Nếu ta không nhìn nhầm, Dương Hạo Phong đã c.h.ế.t bảy ngày rồi.
Hôm nay, là đầu thất của hắn.
Sau khi người c.h.ế.t ngày thứ bảy, đêm nay gọi là đêm đầu thất hồi hồn. Linh hồn sẽ về nhà tìm người thân của mình, mà lúc này người thân cần phải trốn đi, không thể bị linh hồn phát hiện.
Bởi vì người đầu thất hồi hồn, vẫn chưa phát hiện ra bản thân đã chết. Một khi người thân nói đúng sự thật rằng người đó đã chết, oán khí dâng trào, quỷ hồn dễ biến thành ác quỷ.
Mà thứ mà Dương Hạo Phong mang về, không chỉ đơn thuần là quỷ hồn. Khi hắn ôm vai ta, trầm hương thượng hạng cũng không thể át đi mùi xác c.h.ế.t nhàn nhạt trên người hắn.
Một con mẫu tử sát, một hành thi.
Ta mất hết hình tượng, ngã ngồi trên ghế đá.
Thẩm Linh Tố ơi Thẩm Linh Tố, người dạy ta cách nhận biết quỷ quái, sao không dạy ta cách đối phó với chúng!
"Phu nhân, người không thể nản chí được!"
Liễu di nương ân cần bước lên, thuần thục xoa bóp vai ta.
Trần di nương cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp chân ta.
"Phu nhân, người không thấy bộ dạng ngông cuồng của Tô Thanh sao, cứ như ả mới là chính thê vậy!"
"Phu nhân, người nhất định không thể thua ả!"
Ta thất thần ngẩng đầu nhìn cổ tay trắng nõn của mình.
Nắng hè oi ả, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng.
Chỉ thấy trên cổ tay vừa bị Dương Hạo Phong nắm có một dấu tay màu đen vô cùng rõ ràng. Khí đen mỏng manh như sương, xuyên qua da thịt ta, tụ lại trên mu bàn tay thành một đường đen cực kỳ mảnh. Đường đen này chậm rãi bò lên trên cổ tay trắng mịn của ta, chẳng mấy chốc đã dài đến khuỷu tay, rồi dừng lại ở đó.
Đây là thi độc. Vừa rồi Tô Thanh và Dương Hạo Phong chỉ chạm nhẹ vào ta, mà ta đã trúng thi độc. Đợi đường này theo kinh mạch bò đến tim, ta cũng sẽ biến thành một hành thi.
Người c.h.ế.t thành quỷ, nhưng hồn không lìa khỏi xác, ngược lại còn mang theo thân thể ngày càng thối rữa đi khắp nơi, được gọi là hành thi.
Xem ra, chỉ cần bị bọn họ chạm vào thêm vài lần, ta cũng không còn xa cái ngày biến thành hành thi nữa.