Ta cụp mắt xuống, che giấu sự căm hận ngút trời trong lòng, giả vờ mất kiên nhẫn vỗ vỗ bàn:
"Tiểu nhị, sao món ăn còn chưa lên?"
"Dương Hạo Phong, hôm nay ta chỉ gọi ngươi, sao ngươi lại mang con hồ ly tinh này đến?"
Tô Thanh sợ hãi cúi đầu:
"Là, là là tướng quân không yên tâm để thiếp một mình ở phủ, nên mới mang thiếp ra ngoài, phu nhân ngàn vạn lần đừng giận tướng quân~"
Ta càng tức giận hơn:
"Hay cho Dương Hạo Phong ngươi, khoe ân ái khoe đến trên đầu ta rồi hả?"
"Nhìn thấy ngươi là ta không ăn nổi cơm, ngươi mau cút cùng với con đàn bà này đi!"
Dương Hạo Phong tức giận đùng đùng mang theo Tô Thanh rời đi.
Đợi họ vừa đi, ta vội vàng hỏi những cao thủ trừ tà:
"Chư vị có nhìn ra điều gì không?"
Trong đó, âm dương sư nổi tiếng nhất thành Tây vuốt vuốt râu: "Tiểu thiếp này không đơn giản, quen có tâm kế, phu nhân có thể không phải là đối thủ."
Hả?
Cả phòng mấy chục người, vậy mà không ai nhìn ra Tô Thanh là Tử Mẫu Sát, Dương Hạo Phong là người chết.
Ngay cả là người hay quỷ cũng không nhìn ra, còn nói gì đến trừ tà?
Ta thất vọng vẫy tay đuổi hết mọi người đi.
Chẳng lẽ không ai có cách nào sao?
Hồng Đậu thấy ta bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng cũng rất lo lắng:
"Tiểu thư, rốt cuộc người muốn tìm người nào?"
"Nếu người chê những người này bản lĩnh quá kém, chúng ta còn có thể đến Hộ Quốc Tự mà."
"Trí Linh đại sư của Hộ Quốc Tự là quốc sư do Hoàng thượng đích thân chỉ định, chắc chắn là có chút bản lĩnh thật sự."
Đúng rồi!
Còn có Hộ Quốc Tự!
Ta cưỡi ngựa mang theo Hồng Đậu phi nhanh trên quan đạo ngoài kinh thành.
Gió thổi khiến ta không mở nổi mắt, ta dùng sức nắm chặt dây cương.
Hộ Quốc Tự, là hy vọng cuối cùng của ta rồi!
Đợi ta một đường chạy đến Hộ Quốc Tự, lại bị tiểu sa di chặn lại ngoài viện:
"Trí Linh đại sư đang tiếp khách quý, không tiện quấy rầy."
"Tiểu sư phụ, đắc tội rồi."
Ta liếc nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu lập tức xông lên ôm ngang lấy tiểu hòa thượng.
Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của tiểu hòa thượng đỏ bừng: "Các ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!"
Thả ra là không thể thả ra được rồi, Hồng Đậu từ năm tuổi đã đi theo ta. Ta luyện võ, nàng cũng không rảnh rỗi, thân thủ so với ta không hề kém cạnh.
Tướng môn không chỉ sinh ra hổ nữ, mà còn sinh ra hổ nha.
Ta một cước đá văng cửa viện xông vào, sau đó quỳ xuống ôm lấy đùi người trước mặt:
"Trí Linh đại sư, cứu mạng~!"
Ừm?
Sao lại có hai Trí Linh đại sư?
Ta và Trí Linh đại sư đối diện bốn mắt nhìn nhau, hắn đột nhiên tinh nghịch nháy mắt một cái.
Trong lòng ta dâng lên một dự cảm không lành.
Chiếc đùi trong tay thẳng tắp thon dài, ta thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào ẩn chứa trong những thớ cơ bắp căng chặt đó.
Ánh mắt ta men theo chiếc đùi mà nhìn lên trên: đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ gọn, rồi đến lồ ng n.g.ự.c rắn chắc, cùng khuôn mặt vừa tuấn mỹ lại lạnh lùng.
Đù! Lãnh diện Diêm La Cửu Vương Gia!!!
Ta dùng cả tay lẫn chân bò sang một bên, mồ hôi trên trán sắp nhỏ giọt xuống rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thật sự không phân biệt nổi, rốt cuộc Cửu Vương Gia và Tử Mẫu Sát bên nào mới đáng sợ hơn.
Cửu Vương Gia Lục Thiệu là hoàng thúc của Hoàng thượng. Tuy là thúc thúc ruột, nhưng lại kém Hoàng thượng một giáp, năm nay mới vừa hai mươi ba tuổi.
Từ sau khi lão Hoàng đế băng hà, Cửu Vương Gia tự xin ra trấn thủ biên cương, đến tận năm nay mới hồi kinh.
Nghe nói hắn lạnh lùng vô tình, g.i.ế.c người như ngóe, tàn bạo không ai sánh bằng. Đến cả chén rượu hắn dùng, cũng được làm từ đầu lâu người.
Cửu Vương Gia từng lập gia.
Kinh thành đồn rằng, có một lần hắn xuất chinh trở về, bắt gặp thê tử tư thông với thị vệ, hắn nổi giận c.h.é.m đứt tay chân cả hai, làm thành nhân côn (người không tay không chân).
Từ đó về sau, Cửu Vương Gia không gần nữ sắc.
Phàm là ai cố tình tiếp cận hắn, đều sẽ bị c.h.é.m tay chân rồi ném ra khỏi Vương phủ.
Một người đáng sợ như vậy, mà ta lại ôm lấy đùi hắn...
"Người đâu, lôi ả ta ra ngoài cho ta!"
Lục Thiệu lạnh lùng liếc ta một cái, ánh mắt sắc lạnh đến mức có thể đóng băng m.á.u thịt.
Nỗi sợ mà Tử Mẫu Sát và nhục thi mang lại, cộng thêm áp lực đáng sợ từ Lục Thiệu, giờ phút này âm với âm thành dương, kích phát ra một chút trí khôn ít ỏi còn sót lại trong đầu ta.
"Đao hạ lưu nhân!"
Ta "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lục Thiệu:
"Cửu Vương Gia, Đại Hạ nguy rồi!"
Sau khi ta kể xong chuyện Tử Mẫu Sát và nhục thi, Lục Thiệu và Trí Linh đại sư đều rơi vào trầm mặc.
"Vương Gia, chuyện này khẩn cấp vô cùng! Xin người lập tức cho bao vây Dương phủ! Nhất định phải đảm bảo đến một con ruồi cũng không được bay ra!"
Thấy Lục Thiệu vẫn không tin, ta sốt ruột đưa cuốn sách trong lòng cho hắn: "Ngài xem, trong sách viết hết rồi!"
Lục Thiệu lật xem sách, thái dương giật giật: "Ngươi dám đùa bỡn bổn vương?"
Ta nhặt cuốn sách bị hắn ném xuống đất lên, nhét vào tay Trí Linh đại sư: "Đại sư ngài xem, ta thật sự không lừa các ngài mà!"
Trí Linh đại sư bất đắc dĩ nhìn ta một cái: "Nữ thí chủ, trong sách này không có chữ."
Không có chữ???
Ta quỳ ngồi trên đất, đầu óc trống rỗng.
Chữ này, chỉ có ta mới nhìn thấy được?
Vận mệnh của Đại Hạ vương triều, cứ như vậy giao vào một khuê các nữ tử như ta sao?
"Vương gia, phụ thân ta là Uy Viễn tướng quân Lạc Sùng Minh, mẫu thân ta là Giang Nam thủ phú chi nữ."
"Ta nguyện dùng toàn bộ của hồi môn của mình để đảm bảo, ước chừng ba trăm vạn lượng bạc."
"Nếu hôm nay ta lừa Cửu vương gia, ta nguyện sẽ dâng lên toàn bộ gia sản của mình."