Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 50

"Ta lại dẫn người đi từng nhà lục soát lương thực, trong kinh thành nhà giàu nhiều, không lo không kiếm được đồ ăn."

Bên cạnh Lục Thiệu có rất nhiều tinh binh cường tướng, người nào người nấy đều là hảo thủ địch một chọi mười.

Thêm vào đó là vũ khí tinh lương do hắn chế tạo, c.h.é.m nhục thi cũng giống như cắt dưa hấu vậy.

Những nhục thi này tuy không sợ chảy m.á.u không sợ đau, không biết mệt mỏi, nhưng lại giống như dã thú, thậm chí trí lực còn không bằng dã thú, cho nên đối với Lục Thiệu mà nói, không khó đối phó.

Đến lúc đó thủ thành và trồng trọt đều cần nhân thủ, cho nên việc cấp bách của chúng ta là phải đi cứu người, càng nhiều càng tốt.

Tường vây công chúa phủ cao, đại môn cũng đặc biệt kiên cố.

Ta theo Lục Thiệu g.i.ế.c vào đóng cửa đánh chó, tốn một ngày thời gian, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ tất cả nhục thi trong phủ.

Trong lúc đó, ta còn tranh thủ chạy một chuyến đến Dương phủ, dặn dò công công bà bà phải giữ kỹ đại môn, ngàn vạn lần đừng mở cửa cho người khác.

Ngày thứ hai sau khi dọn dẹp xong Dương phủ, chúng ta bắt đầu tìm người trong toàn thành.

Tìm được người chưa bị nhục thi cắn, liền nhét vào phủ công chúa.

Cứ như vậy tìm mấy ngày, phủ công chúa vẫn rộng rãi.

Ta chưa từng nghĩ một phủ công chúa lại có thể chứa được nhiều người như vậy.

Chắc là phải có đến hàng ngàn người rồi nhỉ?

"Đế vương vô đức, trời giáng thi tai."

Trong kinh thành bắt đầu xuất hiện một cách nói thống nhất.

Mà Cửu vương gia Lục Thiệu, thì trở thành cứu thế chủ, trở thành hy vọng cuối cùng của Đại Hạ vương triều.

"Minh Đế thất đức, trời phạt giáng thế."

Ta lộ ra một nụ cười giễu cợt.

"Đế vương phạm lỗi, dân chúng có tội tình gì?"

Không ngủ không nghỉ toàn thành cứu hộ suốt bảy ngày, vậy mà chỉ cứu được chưa đến vạn người.

Kinh thành này có đến cả trăm vạn dân cư sinh sống!

Lục Thiệu thở dài, ngồi xuống cạnh ta. Chúng ta hiện giờ cũng coi như là chiến hữu kề vai chiến đấu, sống c.h.ế.t có nhau rồi. Đối với ta, hắn cuối cùng cũng không còn bài xích như đối với những người phụ nữ khác nữa.

"Lạc Vân Hòa, ta sẽ không để Đại Hạ cứ thế mà vong quốc đâu."

"Cũng sẽ không để dân chúng toàn bộ c.h.ế.t vì trận thi tai này, lỗi này, vốn không phải do họ gánh chịu."

Ta quay đầu nhìn hắn thật kỹ.

Lục Thiệu gầy đi rất nhiều, ngũ quan anh tuấn càng thêm tuấn mỹ.

"Vậy ngươi định làm gì?"

Lục Thiệu cắn răng:

"Từng thành từng thành mà cứu, trước tiên phải giữ vững Kinh thành."

"Đợi giữ vững Kinh thành, để dân chúng có thể khôi phục cuộc sống thường nhật, ta sẽ dẫn binh đi Thiên Tân Vệ, đi Trường An, đi Lạc Dương."

"Nhục thi tuy rằng lây lan lợi hại, nhưng rồi sẽ có một ngày ta có thể tiêu diệt chúng toàn bộ."

Ta thở dài:

"Đến lúc đó, cũng không biết cả Đại Hạ còn lại bao nhiêu người sống."

Lần này cứu về được, đa phần là những người đàn ông thân cường thể tráng, người già yếu phụ nữ trẻ em hầu như không thấy mấy ai.

Nghĩ đến những chuyện sau này, ta liền cảm thấy thái dương đau nhức từng hồi.

"Lạc Vân Hòa, nàng sẽ giúp ta chứ?" Lục Thiệu đột nhiên nghiêng người, ánh mắt nóng rực nhìn ta, "Các thế gia đang thương lượng lập ta làm đế rồi, ta phong cho nàng làm Quốc sư thì sao?"

"Đã là Quốc sư của ta rồi, lấy ra một phần lương thực cứu tế dân chúng cũng không quá đáng chứ?"

Ta đen mặt đẩy Lục Thiệu ra, đứng dậy bỏ đi.

Khi đó ta đi tham gia yến tiệc của Trưởng công chúa, đã phái người đến điền trang ở Kinh ngoại kéo rất nhiều lương thực về phủ rồi.

Bây giờ cả Kinh thành trừ Quốc khố, thì ta là người có nhiều lương thực nhất.

Lục Thiệu còn đuổi theo phía sau ra sức gào:

"Quốc sư không hài lòng sao?"

"Hoàng hậu, Hoàng hậu được không?"

"Thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng được! Chỉ cần nàng chịu cho lương, ngôi hoàng đế này cho nàng làm cũng được!"

***

Nhục thi ở Kinh thành cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng số người còn sống sót cũng ít đến đáng thương.

Kinh thành quá lớn, mỗi một cổng thành đều cần có người canh giữ.

Trong thành còn phải có người làm việc, phải thu dọn nhà cửa, thiêu xác nhục thi, chăm sóc người bị thương...

Chia thế nào, người cũng vẫn không đủ dùng.

Cuối cùng, ngay cả cổng thành chính cũng chỉ còn lại ba nghìn người canh gác.

Đêm khuya, ta và Lục Thiệu đều không ngủ được, hai người không hẹn mà cùng đến trên tường thành.

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao sớm muộn gì cũng phải cho ngươi lương, vậy thì ta miễn cưỡng làm Thái hoàng thái hậu vậy."

"Cháu ngoan, gọi một tiếng nãi nãi nghe thử xem."

Lục Thiệu bước lên phía trước, từ phía sau siết lấy cổ ta:

"Lạc Vân Hòa, ta thấy nàng là muốn lên trời đấy!"

"Ái da, ngươi cái đồ bất hiếu này, đau đau đau ~"

Hai người đánh nhau một hồi, tâm tình đều thoải mái hơn không ít.

Ta hai tay vịn vào tường thành nhìn ra xa:

"Chúng ta ngay cả canh giữ cổng thành cũng chỉ có vỏn vẹn ba nghìn người, làm sao mà đi đánh Thiên Tân Vệ đây?"

Lục Thiệu thở dài:

"Từng bước một thôi, ta tin rằng các thành khác chắc chắn vẫn còn không ít người sống sót."

"Đánh trong thành khó, chúng ta có thể đánh các thôn trang trước mà, dù sao cũng là phải không ngừng mở rộng đội ngũ."

"Rồi sẽ có một ngày, Đại Hạ sẽ khôi phục lại vinh quang ngày xưa."

Lục Thiệu hô khẩu hiệu xong, còn dang hai tay ra, giống như một con chim ưng giương cánh muốn bay.

Ta cười tươi nhìn hắn.

Lục Thiệu không hề giống những vương công quý tộc khác.

Hắn cùng ăn cùng ở với binh lính dưới trướng, khi tác chiến luôn luôn xông lên đầu tiên.

Hắn xem dân chúng là người, cũng để nỗi khổ của dân chúng trong lòng.

Ngoài việc cứu người, hắn còn dành rất nhiều thời gian sắp xếp chuyện ăn mặc ở đi lại cho dân chúng, đảm bảo những người sống sót đều có thể ăn no mặc ấm.

Bình Luận (0)
Comment