Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 56

"Độc cái mẹ gì! Cậu ta ăn vụng bánh của Lưu Văn bị nghẹn, còn không mau dùng phương pháp Heimlich cấp cứu!"

Trần Quyên lúng túng rụt người sang bên.

Tôi đành phải ôm Lý Tiểu Hoa lên, bắt đầu dùng nắm đ.ấ.m ấn mạnh vào vùng thượng vị của cô ấy.

Một lúc lâu sau, Lý Tiểu Hoa mới ho hai tiếng, phun ra một quả anh đào từ miệng.

Lưu Văn mặt lạnh như tiền, giọng nói như bị kẹt trong kẽ răng:

"Lý Tiểu Hoa, cậu thiếu ăn đến mức đó à, nửa đêm bò dậy ăn vụng bánh của tôi?"

Lý Tiểu Hoa rụt rè ngẩng đầu.

Vì ho mà mặt cô ấy đỏ bừng, càng xinh đẹp, trông như một đoá hoa đào.

Cô ấy chớp chớp hàng mi dài cong vút:

"Bánh gì? Cậu đang nói gì vậy?"

"Tôi, đôi khi tôi quá mệt mỏi nên thỉnh thoảng mộng du, chẳng lẽ vừa rồi tôi lại mộng du sao?"

"Xin lỗi nhé, tất cả là lỗi của tôi!!! Tôi có làm hỏng gì của các cậu không? Tôi sẽ đền, nhất định sẽ đền!"

Tôi nhìn cô ấy với vẻ khó tả.

Lý Tiểu Hoa người này nói dối đến một mức độ nhất định rồi, dường như lại không đáng ghét lắm nữa nhỉ.

Mỗi ngày cô ấy mở miệng, tôi lại cảm thấy mình đang xem kịch, được trải nghiệm cảm giác thỏa mãn và kinh ngạc kiểu "À, hóa ra còn có thể bịa ra như vậy".

Lưu Văn không phản bác cô ấy, mà chỉ cười lạnh một tiếng:

"Không phải thứ gì cũng có thể ăn được."

Tôi hoàn toàn đồng ý với câu này, vì con tiểu quỷ thấy Lý Tiểu Hoa không sao, đang tức đến nỗi lộn nhào trên không.

Hành động và biểu cảm của nó cho tôi biết, chuyện này tuyệt đối chưa xong.

Nghĩ cũng biết, con tiểu quỷ mà Lưu Văn mua với giá cao này, có lẽ ban đầu chính là muốn dùng để đối phó với Lý Tiểu Hoa.

Kết quả là Lý Tiểu Hoa ngày đầu tiên đã đắc tội với tiểu quỷ, không cần Lưu Văn cúng bái cầu nguyện gì nữa.

Linh Châu nói tiểu quỷ là loại có oán khí lớn nhất trong các loài quỷ, hơn nữa tâm trí kém, rất coi trọng đồ của mình.

Nói đơn giản, là rất bảo vệ đồ ăn.

Hai miếng bánh của Lý Tiểu Hoa này, ước chừng sẽ lấy mạng cô ấy.

Tôi bồn chồn rót một cốc nước uống.

Mặc dù Lý Tiểu Hoa là một kẻ ngốc, tôi rất ghét cô ấy, nhưng cứ trơ mắt nhìn cô ấy chết, trong lòng tôi lại có chút lấn cấn.

Tôi có phải hơi quá thánh mẫu không?

Nhưng đó dù sao cũng là bạn học, là một mạng người sờ sờ đó.

Tôi mở điện thoại, Tống Phi Phi và Linh Châu vẫn không có phản ứng gì, cũng không biết khi nào hai người họ mới về.

Mang theo đầy tâm sự, tôi trằn trọc một lúc lâu trên giường mới ngủ lại được.

"Rầm!"

"Á!"

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, mấy người trong ký túc xá chúng tôi đều giật mình ngồi bật dậy.

Giường của Lý Tiểu Hoa, sập rồi.

Ký túc xá chúng tôi có 4 giường tầng, tầng trên là giường, tầng dưới là tủ và bàn học.

Giường của Lý Tiểu Hoa gãy làm đôi, tủ và bàn học cũng tan tành, cô ấy bị kẹp giữa đống ván gỗ.

Đùi cô ấy thậm chí còn bị một đoạn gỗ nhọn đ.â.m xuyên qua, m.á.u tươi đỏ chói chảy lênh láng khắp sàn.

Vào thời khắc mấu chốt, Trần Quyên hét lên một tiếng, rồi ngất xỉu.

Tôi và Lưu Văn nhìn nhau, cô ấy không tự nhiên quay mặt đi.

Nhìn lượng m.á.u chảy này, nếu đ.â.m trúng động mạch, Lý Tiểu Hoa thực sự có thể c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.

Lý Tiểu Hoa nhìn thấy vết thương trên chân mình, lập tức phát huy sở trường của cô ấy, vừa khóc vừa la, chỉ thiếu điều dặn dò hậu sự.

Tôi tìm một sợi dây lưng buộc chặt đùi cô ấy.

Trong lúc đó, Lưu Văn cũng giúp tôi nâng tấm gỗ lên, thậm chí cả cuộc gọi cấp cứu cũng là cô ấy gọi.

Lưu Văn dù rất muốn trả thù Lý Tiểu Hoa, nhưng khi cô ấy thực sự gặp chuyện, Lưu Văn lại có vẻ rất hối hận.

Cô ấy cắn môi không nói một lời, lặng lẽ giúp Lý Tiểu Hoa làm sạch mảnh gỗ vụn trên vết thương.

Tôi cũng hiểu cô ấy, đều là bạn học, lại là những cô gái trẻ, dù có cãi vã, mâu thuẫn, ai lại có thể nhẫn tâm nhìn người chết?

Chỉ là mời thần dễ, tiễn thần khó, Lưu Văn đã mời con tiểu quỷ này đến, những chuyện sau này thực sự khó nói.

Lý Tiểu Hoa khóc lóc thảm thiết được đưa đến bệnh viện.

Các bác sĩ trong trường đều giật mình, nói rằng nếu đưa đến muộn hơn một chút, cái mạng này sẽ không giữ được.

Truyền m.á.u và phẫu thuật xong, Lý Tiểu Hoa cuối cùng cũng không sao.

Chỉ là vết thương ở đùi, cần ngồi xe lăn một thời gian.

Vì giường tầng đột nhiên gãy, tất cả chi phí của Lý Tiểu Hoa ở bệnh viện trường đều do trường chi trả, nhà trường còn bồi thường cho Lý Tiểu Hoa năm vạn tệ, thậm chí còn miễn tất cả học phí hai năm sau cho cô ấy.

Trong thời gian Lý Tiểu Hoa nằm viện, ký túc xá cuối cùng cũng yên tĩnh một thời gian.

Tính cách vốn cởi mở của Lưu Văn, từ khi nuôi tiểu quỷ trở nên đặc biệt cô độc.

Tôi và cô ấy thường xuyên nhìn nhau trong ký túc xá, đôi khi cả ngày không nói được hai câu.

Con tiểu quỷ mà Lưu Văn nuôi gần đây cũng rất ngoan ngoãn.

Từ khi Lưu Văn mua một chiếc máy tính bảng, con tiểu quỷ mỗi ngày đều ngồi trước máy tính xem phim hoạt hình.

Chỉ là thời gian đẹp đẽ luôn ngắn ngủi.

Lý Tiểu Hoa sau khi nằm viện hơn mười ngày, cuối cùng cũng xuất viện.

Tôi vừa hay đi ngang qua cổng bệnh viện trường, phát hiện bạn trai cô ấy đang đẩy cô ấy từ bệnh viện trường ra ngoài.

Tôi kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Hoa.

Mới có hơn mười ngày, rốt cuộc cô ấy đã làm cái quái gì vậy!!!

Chỉ thấy con quỷ xui xẻo vốn bé tí tẹo như trẻ sơ sinh giờ đã lớn thành hình dáng cô gái mười mấy tuổi, bóng xám mờ ảo thậm chí đã có đường cong.

Lý Tiểu Hoa gần đây, là ngâm mình trong biển nước mắt đấy à?

"Tít tít ~"

Chưa kịp nhìn kỹ hơn, chiếc xe cách đó không xa đã bấm còi.

Bình Luận (0)
Comment