Thật là, "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" mà.
"Được thôi, tôi sẽ gọi luật sư liên hệ với cậu."
"‘Tội lăng mạ; Tội phỉ báng’ bằng bạo lực hoặc các phương pháp khác công khai lăng mạ người khác hoặc bịa đặt sự thật phỉ báng người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ, quản chế hoặc tước quyền chính trị."
"Đường Viễn, cậu cứ chờ nhận giấy triệu tập của tòa án đi."
Lúc này ngay cả giảng viên phụ trách cũng hoảng hốt:
"Tống Mạn Mạn, bạn học với nhau, không cần thiết phải ra tòa chứ."
Lý Tiểu Hoa cũng ngừng khóc, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi không thể tin được:
"Tống Mạn Mạn, chỉ vì ghen tị với tôi, cậu lại muốn dùng quan hệ và tiền để đưa bạn trai tôi vào tù sao?"
"Anh ấy có tội gì chứ, anh ấy vẫn chỉ là một học sinh mà!!!"
Cái lũ ngốc này.
Tôi xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy vô vị cực độ.
"Phì, ha ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi rồi."
Lưu Văn đột nhiên ôm bụng cười phá lên.
Tiếng cười của cô ấy lạc lõng trong lớp học yên tĩnh, nhất thời mọi người đều nhìn về phía cô ấy.
"Đồ ngốc, các người sẽ không thực sự nghĩ rằng Tống Mạn Mạn bị bao nuôi chứ?"
"Cô ấy họ Tống, cái họ Tống của tập đoàn Tống thị đó, ông chú đó là tài xế của gia đình cô ấy."
Tôi kinh ngạc nhìn Lưu Văn.
Cô ấy áy náy cười với tôi:
"Tôi cũng mới tuần trước vô tình biết được thân phận của cậu, xin lỗi vì đã vạch trần cậu, nhưng tôi thực sự không muốn nhìn thấy lũ ngốc này vu khống người khác nữa."
Bốn chữ "Tập đoàn Tống thị" vừa thốt ra, Đường Viễn sợ đến mềm cả chân, ngồi phịch xuống ghế.
Các bạn trong lớp đều kinh ngạc nhìn tôi.
Ghen tị, sợ hãi, hối hận, đố kỵ.
Biểu cảm trên mặt mỗi người đều vô cùng phong phú, đặc biệt là Lý Tiểu Hoa.
Cô ấy như bị ai đó đánh một gậy vào đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết sức ảnh hưởng của Tập đoàn Tống thị.
Thư viện và bệnh viện của trường chúng tôi đều do Tập đoàn Tống thị quyên góp xây dựng.
Tất cả các suất học bổng cũng do Tập đoàn Tống thị tài trợ.
Thậm chí trong lễ kỷ niệm trường, người phát biểu đầu tiên không phải là hiệu trưởng, mà là người của Tập đoàn Tống thị.
Mọi người đều cười nói trường chúng tôi mang họ Tống, và mục tiêu tốt nghiệp của hầu hết mỗi sinh viên, gần như đều là vào Tập đoàn Tống thị thực tập và làm việc.
Tôi thầm kêu một tiếng không ổn:
"Người đó đúng là tài xế của gia đình tôi, nhưng tuy tôi họ Tống, nhưng không phải Tống của Tập đoàn Tống thị."
"Bố tôi chỉ là một người họ hàng xa của gia đình họ thôi, có chút tiền nhỏ thôi."
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tiểu Hoa xúc động, lại bắt đầu khóc:
"Tập đoàn Tống thị thì sao chứ, Tập đoàn Tống thị cũng không thể tùy tiện đưa người vào tù được!"
Cùng với những giọt nước mắt ngày càng nhiều của Lý Tiểu Hoa, con quỷ xui xẻo trên đầu cô ấy dần dần phình to biến dạng, cuối cùng biến thành một cái bóng cao lớn hơn.
Chỉ là cái bóng đó, không còn là hình ảnh cô gái thướt tha, mảnh mai nữa. Bụng của cái bóng từ từ nhô lên, trông giống như một phụ nữ mang thai ba bốn tháng.
Tôi nhìn cái bụng của con quỷ xui xẻo, chỉ cảm thấy một trận tim đập thình thịch.
Các bạn trong lớp lại bắt đầu chạy lên an ủi Lý Tiểu Hoa.
Vừa lúc ấy, điện thoại reo.
Tôi bước ra khỏi lớp để nghe điện thoại, tiện thể hít thở một chút.
Suýt nữa, suýt nữa thì thân phận đã bị bại lộ rồi.
"Alo, Tiểu Mạn Mạn, chị gái mày cuối cùng cũng ra rồi ha ha ha ha ha!"
Là Tống Phi Phi!
Tôi xúc động đến đỏ cả mắt:
"Chị ơi chị đi đâu vậy! Chị có biết trong lớp em có người mang thai không!"
"Không phải, trong lớp em có một con quỷ xui xẻo mang thai!"
Tốn một hồi giải thích, cuối cùng cũng làm rõ chuyện quỷ xui xẻo và tiểu quỷ.
Tống Phi Phi, người vốn dĩ chẳng bao giờ nghiêm túc, cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc:
"Em tuyệt đối không được để con bé đó khóc nữa, quỷ xui xẻo sinh con cần nước mắt đau khổ tột cùng của trăm người."
"Nếu còn để nó khóc nữa, trường các em chắc phải lên báo đấy."
"Với lại, em nhất định phải đeo bùa hộ mệnh và vòng tay vào, chị và Linh Châu đang trên đường về rồi, ngày mai là có thể đến trường các em."
Nghe đến đây, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày.
Cái bụng con quỷ xui xẻo trên người Lý Tiểu Hoa chắc không lớn nhanh đến thế đâu nhỉ?
Sau khi trở lại lớp, Đường Viễn ấp úng bước đến cúi đầu chào tôi: "Xin, xin lỗi, tôi không biết đó là tài xế nhà cậu."
Mặc dù chỉ là ba chữ "họ hàng xa", nhưng dù sao cũng có dính dáng đến nhà họ Tống, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi vẫn mang theo một tia kính sợ.
Bây giờ trong đầu tôi toàn là con quỷ xui xẻo kia, hoàn toàn không có tâm trí nghe anh ta nói gì, cũng không có tinh thần để so đo với họ.
Chị Phi nói "nước mắt đau khổ tột cùng của trăm người" là ý gì, một trăm người ư?
Nhưng lớp chúng tôi chỉ có hơn 50 người thôi mà.
Không lẽ là động đất, sập nhà học, lũ lụt?
Nếu trường này c.h.ế.t hơn một trăm người, thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.
"Thôi được rồi, hiểu lầm được giải quyết là không có chuyện gì cả, Đường Viễn, em mau lên diễn đàn xin lỗi, làm rõ hiểu lầm đi."
Cô giáo chủ nhiệm ra mặt dàn xếp, nhưng cuối cùng học bổng vẫn được trao cho Lý Tiểu Hoa.
Tôi nghĩ cô ấy chưa phân biệt rõ học bổng và trợ cấp.
Tuy nhiên, lúc này tôi cũng không dám trêu chọc Lý Tiểu Hoa nữa. Lỡ đâu cô ấy lại khóc òa lên, khóc sập cả nhà thì sao.
Mấy tòa nhà trong trường này, đều là công ty xây dựng của nhà tôi xây đấy.
Nói xong chuyện học bổng, cô giáo chủ nhiệm lại thông báo ngày mai cuối tuần lớp sẽ tổ chức hoạt động.