Sáng sớm hôm sau, tôi và anh trai vẫn còn đang ngủ say thì bị tiếng còi xe làm cho tỉnh giấc. Tôi nửa mơ nửa tỉnh đi xuống lầu, phát hiện Tống Phi Phi đang dẫn một đám người đứng ngoài cửa.
"Ngủ ngủ ngủ, cả nhà bị hốt trọn ổ rồi mà còn dậy muộn thế!"
Tôi nheo mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa qua 6 giờ 10 phút sáng.
"Chị Phi à, cái này là gì vậy?"
Tống Phi Phi cười gian xảo, ra lệnh cho cấp dưới khiêng vào 3 chiếc ghế massage.
"Đây là thành quả mới nhất của công ty công nghệ dưới trướng tôi, bách thử bách linh, hì hì hì, rốt cuộc ai là hung thủ thật sự tối nay sẽ được tiết lộ."
Tôi xấu hổ cúi đầu, Tống Phi Phi quan tâm đ ến chuyện nhà tôi hơn cả tôi, bận rộn đến bây giờ không những không chịu nhận một xu nào, mà còn bỏ thời gian và công sức nữa.
Mấy người đặt ghế massage vào phòng khách nhà tôi, lắp đặt xong thì nhanh chóng rời đi. Tống Phi Phi ra hiệu cho tôi nằm lên một chiếc ghế, bắt đầu nói chuyện phiếm với tôi.
"Cậu thấy Linh Châu đẹp hay tôi đẹp?"
"Đương nhiên là chị Phi rồi."
"Cậu thấy Linh Châu ngầu hay tôi ngầu?"
"Chắc chắn là chị Phi rồi."
"Cậu thấy tôi ngoài việc giàu hơn cô ấy ra, còn có chỗ nào hơn cô ấy nữa?"
"Cái đó nhất thời sao mà nói rõ được, nhiều lắm."
"Được rồi, kiểm tra xong, cậu dậy đi!"
Lúc này tôi mới biết, hóa ra chiếc ghế massage trông sang trọng đẳng cấp này lại là một chiếc máy phát hiện nói dối, tất cả kết quả kiểm tra đều kết nối với điện thoại của Tống Phi Phi. Tôi hoảng loạn ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt g.i.ế.c người của Tống Phi Phi.
"Được lắm, Chu Oánh, ba câu không có câu nào là thật, hừ, đàn bà."
Đợi tôi bị Tống Phi Phi đuổi theo trêu chọc một hồi, Linh Châu mới chậm rãi đến.
Trời nóng bức, tôi chạy ra mồ hôi đầm đìa, tảng đá lớn đè nặng trong lòng suốt thời gian qua dường như đã biến mất, cả người cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi bàn bạc với anh trai, chúng tôi lần lượt gọi các cổ đông lớn của công ty, phó giám đốc nhà máy, tổ trưởng phân xưởng, bác cả, chú, thậm chí cả dượng tôi. Bất cứ ai có một chút đáng ngờ tôi đều gọi đến nhà.
Nhưng sự thật lại rất đáng thất vọng, chiếc máy phát hiện nói dối đã chứng minh sự vô tội của tất cả mọi người.
Suy luận lại rơi vào bế tắc, mấy người chúng tôi nhìn nhau ngồi trong phòng khách, không khí nhất thời có chút trầm lặng.
"Mọi người đều ở đây à, tôi mang bữa tối đến cho mọi người đây."
Giang Triết thò nửa người từ cửa vào, Tống Phi Phi mắt sáng rực, vô cùng nhiệt tình bước tới chào Giang Triết vào phòng khách ngồi.
"Ghế mát-xa mẫu mới nhất, 20 vạn tệ một chiếc, thử xem?"
Giang Triết vốn hơi chần chừ, nghe nói tới 20 vạn tệ một chiếc liền lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Được thôi, vậy tôi thử xem sao, hôm nay làm việc cả ngày, đúng là hơi mệt rồi."
Tôi dở khóc dở cười liếc nhìn Tống Phi Phi, sao có thể là Giang Triết được chứ, tuy bố mẹ tôi tạm thời chưa chấp nhận anh ấy, nhưng tình cảm của chúng tôi vẫn ổn định, tâm đầu ý hợp, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ là người nhà của chúng tôi thôi.
"Ôi, cả ngày cũng chẳng có manh mối gì, anh nói xem kẻ đột nhập vào xưởng rốt cuộc là ai vậy, anh có quen không?"
Giang Triết giật mình thon thót.
"Sao tôi có thể quen được! Cô đừng nói lung tung!"
Tống Phi Phi lơ đãng cắn một hạt dưa.
"Haizz, anh căng thẳng gì chứ, nói chuyện phiếm thôi mà, tôi đoán hung thủ này chắc không tìm được đâu, khó lắm. Còn Tống Tinh Tinh ấy hả, chắc chắn đã ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài rồi, bố mẹ cô ta chẳng phải ở Mỹ sao, ôi, khó giải quyết đó, anh nói đúng không, Giang Triết?"
Giang Triết gật đầu, giọng điệu rất chắc chắn.
"Đúng vậy, tôi cũng thấy rất có thể Tống Tinh Tinh đã không còn ở trong nước nữa rồi."
"Các người nói bậy! Tinh Tinh sẽ không phản bội tôi!"
Anh trai tôi tức giận đứng dậy gầm lên một tiếng, rồi xông ra cửa bỏ đi.
Tống Phi Phi không ngẩng đầu lên, tiếp tục cắn hạt dưa và trò chuyện vu vơ với Giang Triết.
"Gần đây tôi xem một bộ phim, ‘Cô ấy biến mất’ , anh xem chưa, nhiều gã tồi quá, Giang Triết anh sẽ không phải là gã tồi chứ, vì nhà họ Chu không đồng ý hai người ở bên nhau, nên anh muốn g.i.ế.c cả nhà Chu Oánh à?"
Giang Triết nổi trận lôi đình.
"Sao tôi có thể là loại người đó! Tống Phi Phi cô có ý gì!"
Nói xong anh ta đứng dậy khỏi ghế mát-xa, tức giận bỏ đi, thậm chí còn không chào tôi một tiếng.
Chỉ sau vài ngày tiếp xúc, tôi và Tống Phi Phi đã thân thiết hơn rất nhiều. Thấy Giang Triết bị cô ấy chọc tức bỏ đi, tôi không kìm được nguýt Tống Phi Phi một cái.
"Ôi, cậu nói xem sao cậu cứ chọc anh ấy mãi thế, Giang Triết nhà chúng tôi là người thật thà mà, anh ấy…"
Những lời còn lại chưa nói hết, Tống Phi Phi đưa điện thoại của mình đến trước mặt tôi, trên màn hình hiển thị rõ ràng kết quả kiểm tra vừa rồi, tất cả những lời Giang Triết vừa nói, không có một câu nào là thật.
"Hừ, đúng là anh ta!"
Linh Châu phấn chấn hẳn lên, lập tức nhảy đến bên cạnh Tống Phi Phi, hai người đầu kề đầu xúm lại một chỗ. Miệng hai người họ cứ há ra khép vào, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì cả. Thế giới trước mắt dần trở nên mờ ảo, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên hình bóng Giang Triết như một thước phim.
Anh ấy run rẩy bày tỏ tình cảm với tôi, anh ấy khi ăn cơm sẽ gắp hết thịt trong bát cho tôi, anh ấy còn giúp tôi viết luận văn, làm đồ án tốt nghiệp. Lần đầu tiên đến nhà tôi, anh ấy dường như bị gia cảnh của tôi làm cho giật mình, bố mẹ tôi trên bàn ăn đối xử với anh ấy không chút khách khí, anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười chân thành.