Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 69

Là một người thuộc gia tộc linh môi, vào đúng ngày tôi tròn 20 tuổi, tôi có thể triệu hồi một quỷ hồn để ký kết khế ước với mình.

Tôi dốc hết sức lực làm một lần, ai ngờ người tôi triệu hồi được lại là bạn trai cũ của tôi.

Nhưng sáng nay anh ấy vừa mới đăng ảnh selfie trên vòng bạn bè mà?

***

"Đốt hương, dâng lễ, quỳ xuống, dập đầu."

Bà nội tôi mặc một bộ đạo bào đen vẽ đầy bùa chú, thần sắc trang nghiêm nhưng ánh mắt lại hơi lay động. Tôi làm theo hướng dẫn của bà một cách cẩn thận, tay run lên vì hồi hộp.

Có thể thấy, bà nội cũng hồi hộp như tôi. Là một gia tộc linh môi đời đời, hôm nay là ngày tôi ký kết khế ước với quỷ hồn, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Gia đình chúng tôi đã làm nghề linh môi từ thời tiền triều.

Linh môi là gì? Là người giao tiếp âm dương, lắng nghe lời quỷ, hoàn thành di nguyện của người đã khuất, dẫn hồn ma lên Hoàng Tuyền lộ.

Linh môi là một nghề rất đặc biệt, có nhiều quỷ hồn vì những chấp niệm khác nhau mà lưu lại thế gian không chịu rời đi. Đây chính là lúc linh môi cần phải ra tay. Gia tộc linh môi chịu sự quản lý của quỷ sai, thuộc văn phòng đại diện của âm phủ ở nhân gian.

Hàng năm có rất nhiều cô hồn dã quỷ từ địa phủ trốn lên nhân gian, linh môi cần phải đưa từng người trong số họ trở lại Hoàng Tuyền. Làm tốt công việc sẽ được địa phủ ban thưởng, làm không tốt sẽ bị phê bình.

Còn người trong gia đình chúng tôi, vào ngày sinh nhật 20 tuổi của mình, đều có thể triệu hồi một quỷ hồn từ địa phủ để ký kết khế ước, trở thành trợ thủ trọn đời. Anh trai tôi chính là nhờ triệu hồi được một quỷ tu 500 năm, một bước trở thành thiên tài lợi hại nhất của nhà họ Trình trong hàng trăm năm qua.

Ngày anh ấy ký khế ước, gia đình còn đặc biệt mở tông từ để cáo tổ tiên, chú Bảy còn xúc động đến mức từng nét từng nét ghi chép lại chuyện này vào gia phả. Ngày hôm đó, Trình gia thôn đã đốt pháo hoa suốt một đêm. Từ đó về sau, tất cả các buổi tiệc lớn trong làng, nếu không có anh trai tôi đến, đều không được khai tiệc.

Nghĩ đến đây tôi không khỏi lòng tràn đầy cảm xúc, ông trời ơi, ông trời ơi, ban cho con một quỷ tu ngàn năm đi!!!

"Du hồn lang thang, lưu lạc làng nhàng. Khai Thiên Môn, khai Địa môn, Trình gia linh môi, dâng lễ cầu khế ước!!!"

"Đinh linh đinh linh~"

Ngay sau câu chú cuối cùng của tôi, bà tôi bắt đầu điên cuồng lắc chiếc chuông đồng cổ kính trong tay. Khi làng Trình Linh huy hoàng nhất, đã từng có 18 linh môi cùng lúc. Nhưng giờ đây, tỷ lệ sinh giảm, linh khí của người hiện đại ngày càng thiếu hụt, số người có thể ký kết khế ước thành công để thăng cấp thành linh môi ngày càng ít.

Đương nhiên, Trình gia thôn cũng ngày càng nghèo. Thật ra Địa phủ rất hào phóng với linh môi, vàng bạc châu báu chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng đến đời chúng tôi, làng chúng tôi trên dưới chỉ có anh trai tôi là linh môi; hiện tại đến lượt tôi mang theo hi vọng của cả thôn!!!

"Rầm~"

Sau một tiếng động lớn ở giữa bàn thờ, một làn khói đen đặc như mực bốc lên. Mẹ tôi che miệng, bật khóc nức nở. Bố tôi đứng bên cạnh cũng rơi lệ vì xúc động, nhà chúng tôi có hai linh môi, giờ đây, ông ấy đi ngang trong làng cũng không ai nói gì, ăn tiệc ông ấy cũng có thể là người đầu tiên gắp thức ăn.

Tôi đột ngột đứng dậy, chăm chú nhìn chằm chằm vào làn khói đen trước mặt.

Thành công rồi! Ký kết khế ước thành công rồi!

Từ hôm nay trở đi, Trình Thiến tôi sẽ là một linh môi sư làm rạng danh tổ tiên!!!

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, làn khói đen dần tan đi, để lộ một bóng người cao lớn, thẳng tắp, mày kiếm mắt sao, khí chất lạnh lùng.

Ấy?

Chết tiệt?

Chu Dã!!!

Bà tôi dụi dụi mắt:

"Tổ tiên hiển linh, vị thủ hộ đại nhân này trông đẹp trai quá, nhưng sao lại có chút quen mắt nhỉ?"

Quen mắt là bình thường, tôi và Chu Dã yêu nhau từ năm nhất đại học, đã hai năm, mùa hè năm ngoái anh ấy còn về nhà tôi ăn cơm, bà tôi còn lì xì cho anh ấy một phong bì 2000 tệ.

Tôi và Chu Dã đã chia tay được 2 tháng rồi, khuôn viên trường đại học rộng 3000 mẫu, hai người sau khi chia tay lại không gặp nhau một lần nào. Tôi đã tưởng tượng một vạn lần về cuộc hội ngộ của chúng tôi, duy chỉ không nghĩ đến cách này.

"Chu, Chu Dã, sao anh lại ở đây?"

Sáng dậy tôi còn thấy ảnh selfie khoe khoang của Chu Dã, nghiêng đầu, lộ ra đường quai hàm sắc bén. Mới đó mà Chu Dã đã c.h.ế.t rồi sao?

Hơn nữa, sau khi c.h.ế.t người ta phải trải qua bảy bảy bốn chín ngày, thất đầu hồn về, thất thứ ba nhập môn, thất thứ năm thăm bạn, thất cuối mới lên đường. Chỉ sau khi trải qua bảy bảy bốn chín ngày, quỷ hồn mới biết mình đã chết, mới an tâm xuống địa phủ chờ đầu thai.

Vì vậy, nghi lễ thức tỉnh linh môi của nhà họ Trình chúng tôi, tuyệt đối không thể triệu hồi được một hồn ma chưa c.h.ế.t đủ 49 ngày.

Tôi từng bước đi lên bàn thờ, đưa tay chạm vào mặt Chu Dã. Người không thể chạm vào quỷ hồn, nhưng linh môi đã ký kết khế ước thì có thể chạm vào quỷ hộ vệ của mình.

Hay là tôi nhận nhầm rồi? Quỷ hồn này, chỉ là trông giống hệt Chu Dã mà thôi?

Ánh mắt tôi dần hạ xuống, khi nhìn thấy bộ quần áo Chu Dã đang mặc, đồng tử tôi chợt co rút lại. Chiếc áo phông trắng này là áo đôi tôi tặng Chu Dã, ở n.g.ự.c trái, thêu một chữ cái T màu đỏ, đó viết tắt họ Trình của tôi.

Tôi chưa bao giờ thêu thùa gì, nên chữ T này tôi thêu méo mó, phía dưới còn có một cái đuôi nhỏ, trông không giống chữ T mà giống chữ C hơn.

Chu Dã khẽ nghiêng người, né tránh tay tôi. Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi một lúc, rồi hỏi ba câu:

Bình Luận (0)
Comment