Gần đến kỳ thi cuối kỳ, cô ta ngày nào cũng dậy sớm ra khỏi ký túc xá, hỏi thì nói là dạo này nghiện game online, ngày nào cũng ra ngoài chơi game, thi xong thì khóc trong ký túc xá, nói mình chắc chắn trượt môn, tất cả chúng tôi đều kiên nhẫn an ủi cô ta.
Mọi người còn thay phiên nhau mời cô ta đi ăn, kết quả điểm ra, mỗi môn đều trên 90 điểm, đúng là đứng nhất toàn khối. Còn tôi, người mời cô ta ăn lẩu, thì trượt một môn.
Khi tôi cố gắng học bù để thi lại, cô ta vẫn đứng bên cạnh với vẻ mặt ngưỡng mộ:
"Ngưỡng mộ Trình Thiến quá, đầu óc thật tốt, chỉ cần nhìn qua sách một chút là nhớ được, không như tôi, ngốc quá!"
Sau này, quan hệ giữa hai chúng tôi xấu đi, là vì Chu Dã. Chu Dã là người của khoa bên cạnh, mỗi lần học môn công khai luôn tìm cơ hội ngồi cạnh tôi, lâu dần mọi người đều nói anh ấy có ý với tôi.
Đường Hân Hân vì thế mỗi ngày đều nói xấu Chu Dã trong ký túc xá, nói anh ấy lăng nhăng, đã có mấy chục bạn gái, còn bắt bạn gái phá thai, nói anh ấy nhà nghèo, nói anh ấy nhân phẩm kém, nói đến mức tôi do dự mãi không biết có nên đồng ý lời theo đuổi của Chu Dã hay không.
Nhưng quay đầu lại, cô ta lại tỏ tình với Chu Dã.
"Thiến Thiến, cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"
Cố Nhã vẫy tay, kéo tôi từ dòng hồi ức trở về:
"Cái vụ châm cứu giảm cân ấy, thần kỳ lắm. Cậu có thấy Phương Phương ở phòng đối diện không, một tháng giảm được tận 10kg đấy, mà người béo giảm cân thường bị da chùng nhão, nhưng cậu ấy thì không, da rất săn chắc, bây giờ trông như biến thành người khác rồi!"
Cố Nhã thao thao bất tuyệt kể cho tôi một loạt ví dụ, cuối cùng đưa tay véo một cái vào eo tôi:
"Tôi thấy dạo này cậu béo lên một vòng rồi đấy, cậu nhìn Đường Hân Hân kìa, không những có người yêu mà còn gầy đi nữa chứ, còn cậu thì sao, thất tình rồi béo ú, khác biệt một trời một vực!
"Thế nào, hay là hành động đi! Chúng mình cũng đi giảm cân đi, không thể để Đường Hân Hân lấn át được!"
"Tôi không đi đâu, tôi còn có việc."
Cố Nhã kéo tôi lắc qua lắc lại, mè nheo mãi, nhất định đòi tôi phải đi cùng cô ấy đến trung tâm giảm cân sau giờ học.
Tôi đang bận tâm chuyện của Chu Dã, đâu có tâm trí nào mà đi giảm cân chứ. Nhưng tôi tìm Chu Dã cả ngày trời mà anh ấy không thèm trả lời tôi, thậm chí còn chặn tôi nữa.
Thôi vậy, chuyện này, còn phải tính toán kỹ lưỡng.
Tôi vừa đi vừa nghĩ xem nên chặn Chu Dã ở đâu, Cố Nhã lại chạy đến làm nũng với tôi.
"Làm ơn đi mà, đi cùng tôi đi, chỉ mất nửa tiếng thôi. Thiến Thiến cậu là người tốt nhất mà, đi xong tôi mời cậu ăn lẩu cay nhé!"
Cái người này đúng là bám dai thật, bất đắc dĩ tôi đành đi cùng Cố Nhã đến khu thương mại phía Bắc cổng trường. Trung tâm giảm cân đó thậm chí còn không có biển hiệu, vị trí hơi hẻo lánh rất khó tìm.
Tôi đứng giữa sân, kinh ngạc nhìn những cây xương rồng xanh tốt trong vườn:
"Ủa, mấy cây xương rồng này sao mà tốt thế, còn ra hoa nữa chứ!"
Cố Nhã cũng mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc:
"Cái sân này đẹp thật đấy, trông đã toát lên vẻ nhiệt đới, chắc chắn bà chủ là người rất có gu!"
Tôi đồng ý gật đầu, vừa định bước vào cửa thì sợi dây chuyền trên cổ đột nhiên nóng ran. Đồng thời, một cảm giác bất an và sợ hãi bao trùm lấy tôi, tim tôi cũng không ngừng đập điên cuồng.
"Đừng có ngẩn ra nữa, đi nhanh lên, cậu không biết ở đây đông khách thế nào đâu, tôi phải đặt trước mấy ngày mới có chỗ đấy!"
Cố Nhã kéo mạnh cổ tay tôi bước nhanh về phía trước, tôi bị cô ấy kéo loạng choạng, đành phải theo vào nhà.
"Đến rồi à?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy sau quầy bar có một cô gái trẻ cao ráo, mảnh mai.
Cô ấy rất gầy, lông mày và mắt dài, ngũ quan có một vẻ đẹp không thể diễn tả được, kết hợp với khí chất lạnh lùng của cô ấy, trông có vẻ xa cách, khó gần.
Bà chủ này, không giống như tôi tưởng tượng...
Vào nhà rồi, sợi dây chuyền trên cổ tôi liền yên lặng, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích. Không biết vừa rồi Chu Dã bị làm sao, tôi sờ sợi dây chuyền, trong lòng dâng lên một tia bất an.
"Các cô muốn giảm bao nhiêu cân?"
Cố Nhã nghe thấy câu này, mắt sáng rỡ:
"Muốn giảm bao nhiêu cân cũng được sao?"
Bà chủ gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
"Vậy tôi muốn giảm 3kg! Thiến Thiến còn cậu, cậu muốn giảm bao nhiêu cân?"
"À? Tôi? Tôi, tôi 2kg là đủ rồi."
Bà chủ nhướng mày nhìn tôi một cái, rồi lấy một cuốn sổ bìa xanh từ bên cạnh bàn:
"Quy định của cửa hàng chúng tôi, đến đây giảm cân đều phải ký hợp đồng."
Giảm cân còn phải ký hợp đồng nữa sao?
Tôi kinh ngạc nhận lấy cuốn sổ, lúc này mới phát hiện giấy của cuốn sổ đã ngả vàng, trông như một cuốn sách cổ. Trang đầu tiên của cuốn sách viết một đoạn văn bằng bút lông, nét chữ thanh tú, là một kiểu chữ Khải cực kỳ đẹp.
Hợp đồng cũng không nói gì nhiều, chỉ nói rằng việc giảm cân tại cửa hàng là tự nguyện, nếu sau khi giảm cân mà bị tăng cân trở lại thì không được đến tìm cửa hàng đòi bồi thường.
"Trước đây có một cô gái sau khi giảm cân xong lại ăn uống vô độ rồi béo lại, cô ấy lại nói rằng cửa hàng của chúng tôi giảm cân không hiệu quả, nhất định đến đòi tôi trả tiền, đến cửa hàng tôi làm ầm ĩ mấy ngày liền."
Thấy tôi đọc từng chữ một trong cuốn sổ, bà chủ kiên nhẫn giải thích:
"Khách không ký chúng tôi không nhận, chúng tôi chỉ kinh doanh nhỏ, không muốn chuốc thêm rắc rối."
"Ký, ký, tôi ký!"