Lời còn chưa nói xong, Tống Phi Phi đã nhét vào tay tôi hai đồng tiền đồng Tần Bán Lạng, đây là cả một trăm vạn tệ đó! Một trăm vạn tệ tiền quà gặp mặt?
"Này, nhà họ Trình của các cô không phải đều có khế quỷ sao, khế quỷ của cô đâu, gọi ra làm quen đi, sau này mọi người đều là bạn bè mà!"
Linh Châu vỗ vai tôi một cách phóng khoáng, ra vẻ thân thiết như anh em. Hai người này, hình như đều hơi nghiện giao tiếp...
Khế quỷ? Ôi! Chu Dã! Tôi đã quên mất Chu Dã rồi!!!
Khi tôi thả Chu Dã ra, anh ấy có vẻ hơi tự kỷ. Vẻ mặt kiểu như thà c.h.ế.t còn hơn, cúi đầu, rũ mắt, nửa ngày cũng không nói một lời nào. Tôi và Linh Châu đại khái kể về chuyện của Chu Dã, vừa nói xong, Tống Phi Phi đã vỗ bàn đứng dậy:
"Cái này còn phải nghĩ sao! Chu Dã kia chắc chắn là giả! Chu Dã thật chính là con quỷ này, anh ta đã c.h.ế.t rồi!"
Bí ẩn cuối cùng cũng sắp được giải đáp sao?
Tôi kích động đứng dậy nhìn Tống Phi Phi:
"Sao cô lại biết?"
Tống Phi Phi chống nạnh, bá khí ngút trời:
"Hắn ở bên cô bạn cùng phòng của cô đúng không, đó là phản bội!
"Đàn ông chỉ có thể chết! Tuyệt đối không thể phản bội!"
Tôi hơi cạn lời nhìn cô ấy, thôi vậy, xem ra vẫn phải đánh hồn phách Chu Dã ra khỏi thân thể đã. Linh Châu vô cùng nhiệt tình theo tôi về ký túc xá, còn vỗ n.g.ự.c cam đoan rằng chuyện này chắc chắn sẽ giúp tôi giải quyết.
Tôi không khỏi cảm động, Linh Châu quả nhiên có tấm lòng hiệp nghĩa, chuyện cô ấy lấy tôi làm lá chắn tránh kim vừa rồi, chắc hẳn là hiểu lầm thôi nhỉ?
Đường Hân Hân và Chu Dã đã đi hẹn hò, ký túc xá không có ai, mà tôi cũng không liên lạc được với Chu Dã. Không còn cách nào khác, tôi đành phải chờ đợi, sau khi hẹn hò xong, Chu Dã chắc chắn sẽ đưa Đường Hân Hân đến cửa ký túc xá.
Ba chúng tôi đã ngồi xổm trước cửa ký túc xá gần hai tiếng đồng hồ, Linh Châu không hề tỏ ra sốt ruột chút nào. Cô ấy nhiệt tình trò chuyện với tôi, đặc biệt quan tâm đ ến mức sống của người nhà họ Trình chúng tôi.
"Thật sao, nhà cô nuôi 8 con gà? Còn 2 con heo? Nuôi heo tốt quá, nuôi heo tốt quá, năng nhặt chặt bị mà!"
"Ừm? Nhà ông cụ cô có một cái ao cá, còn nuôi tôm và cua nữa? Tốt tốt tốt!"
"Cây ăn quả? Cây ăn quả gì? Đào mật và lê tuyết? Đào mật ngon quá, người làng cô thật biết cách sống!"
Linh Châu càng nói càng hăng say, trên mặt luôn nở nụ cười, không hề có chút dấu vết của sự khách sáo. Quả không hổ danh là đệ tử nội môn của một môn phái cổ xưa hàng nghìn năm, tôi ngưỡng mộ nhìn cô ấy, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu lầm của mình ban nãy.
Chờ thêm nửa tiếng nữa, Đường Hân Hân và Chu Dã cuối cùng cũng đến muộn.
"Trình Thiến! Lại là cô! Sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy!"
Đường Hân Hân không vui giậm chân, uốn éo người kéo tay Chu Dã làm nũng:
"A Dã, anh xem cô ta kìa~ Bạn gái cũ của anh đáng ghét quá, cứ bám riết người ta hoài~"
Chu Dã vỗ vỗ cánh tay cô ấy trấn an, rồi quay đầu liếc nhìn tôi đầy bất mãn:
"Trình Thiến! Tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay rồi!!!"
Tôi tiến lên một bước chặn họ lại:
"Chu Dã, tôi có chuyện muốn nói với anh, đây là lần cuối cùng, nói xong tôi sẽ không bao giờ tìm anh nữa."
Chu Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu và đi theo tôi. Tôi đưa Chu Dã đến một phòng tự học không người, đợi Linh Châu và Tống Phi Phi vào lớp rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Trình Thiến, rốt cuộc cô muốn làm gì!"
Thấy hai cô gái lạ mặt, Chu Dã có chút khó hiểu, anh ta bực bội gãi đầu:
"Chia tay rồi thì dứt khoát một chút được không?"
"Bốp!"
Đầu Chu Dã ăn một cú tát trời giáng, Tống Phi Phi rụt tay lại trừng mắt nhìn anh ta đầy hung hăng:
"La cái gì mà la! La với ai! Đồ tu hú chiếm tổ chim khách, còn dám bày mặt ra đó!"
Nghe thấy mấy chữ "tu hú chiếm tổ chim khách", sắc mặt Chu Dã thay đổi, rồi anh ta quay đầu nhìn tôi đầy thất vọng:
"Trình Thiến, đây là ý của cô sao?
"Chia tay không cam tâm, lừa tôi ra ngoài tìm hai người phụ nữ đánh tôi một trận?
"Không ngờ đấy, cô còn là một tiểu lưu manh!"
Tôi có chút buồn bã nhìn lại Chu Dã, gương mặt anh ta vẫn đẹp như vậy, nhưng trong mắt đã không còn tôi nữa.
"Linh Châu, ra tay đi!"
"Được thôi!"
Chu Dã tỏ vẻ như gặp đại địch, anh ta lùi lại một bước cảnh giác nhìn chúng tôi:
"Đừng tưởng các cô là con gái thì tôi sẽ không đánh trả nhé!"
Tống Phi Phi cười gằn tiến lên:
"Anh cứ kêu đi! Anh có kêu rách họng, cũng không ai đến cứu anh đâu!"
Chu Dã vừa định há miệng hét lớn, Linh Châu đã nhảy lên đá thẳng vào anh ta làm anh ta bất tỉnh. Động tác rất đẹp, thân thủ rất nhanh nhẹn, chỉ là tôi có chút không hiểu:
"Không phải nói là muốn chiêu hồn sao?"
"Tên này nói nhiều quá, làm tôi đau đầu."
Linh Châu thờ ơ phủi tay áo:
"Thôi được rồi, bắt đầu đi!"
Để triệu hồn người sống ra khỏi thể xác là một việc vô cùng khó khăn. Hồn phách người sống hợp nhất với thể xác, trừ khi gặp phải lệ quỷ có đạo hạnh cao thâm, hoặc khi bị kinh hãi cực độ khiến thần hồn bất ổn, mới có khả năng hồn phách rời khỏi thể xác.
Nhưng Chu Dã đã bất tỉnh, hơn nữa xung quanh chúng tôi cũng không có lệ quỷ, tôi tò mò nhìn Linh Châu, không biết cô ấy dùng cách nào để dẫn hồn Chu Dã ra.
"Đing đang~"
Tống Phi Phi lắc chiếc chuông đồng trong tay, Linh Châu thì bước tới, một tay bịt miệng mũi Chu Dã. Cô ấy dùng sức rất mạnh, Chu Dã không lâu sau đã bắt đầu giãy giụa dữ dội vì ngạt thở.
Tôi há hốc mồm nhìn cô ấy, cô ấy định bịt c.h.ế.t Chu Dã sao?