Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 77

Trong làng, béo được coi là đẹp.

Các cô gái béo không cần làm việc, chỉ cần đổ mồ hôi.

Mồ hôi của họ là nguyên liệu để làm nước hoa.

Những cô gái khác ghen tị với tôi vì tôi là người béo nhất làng.

Nhưng họ không biết, ba loại nguyên liệu cuối cùng của nước hoa là m.á.u trinh nữ, nước mắt người c.h.ế.t và thi du.

***

"Ôi chao."

"Bảo bối của mẹ, sao con lại làm việc này, mau bỏ xuống!"

Tôi thấy sàn nhà có bụi, vừa mới cầm chổi lên, mẹ tôi đã vội vàng chạy đến giằng lấy cái chổi trong tay tôi.

Bà liếc tôi một cách không hài lòng, rồi bắt đầu lớn tiếng quát chị tôi:

"Mày c.h.ế.t rồi à! Mắt mù hay sao mà không thấy sàn nhà bẩn thế này, cả ngày chẳng làm được tích sự gì, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày!"

Chị tôi bị tát một cái, cúi đầu quét nhà, không nói một lời nào.

Trong lòng tôi có chút thương chị, nhưng lại không thể thay đổi được tình trạng này.

Không còn cách nào khác, ai bảo chị ăn mãi mà không béo chứ.

Chị không những không béo mà còn không thích đổ mồ hôi, dù thời tiết có nóng đến mấy, người chị vẫn lạnh toát.

Mẹ nói, thể chất như chị là đồ bỏ đi, là người vô dụng nhất.

Cũng may mẹ tôi có lòng tốt, nếu chị tôi được sinh ra ở nhà người khác, chắc đã bị đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.

"Bảo bối của mẹ, đừng ngồi nữa, tranh thủ hôm nay trời đẹp, mau ra sân phơi nắng một chút."

Mẹ tôi thấy mặt trời chói chang ngoài trời rất vui, bà lấy một chiếc áo bông dày mặc vào mùa đông khoác lên người tôi, rồi đội cho tôi một chiếc mũ len dày cộm.

Chị tôi đỡ tôi khó khăn bước ra khỏi cửa phòng, tôi cao chưa đến một mét sáu, nhưng đã nặng hơn 125kg, đi nhanh một chút là thở không ra hơi.

Mặt trời treo cao trên không, thời tiết này, chắc đập một quả trứng xuống đất cũng có thể chiên chín.

Chị tôi đỡ tôi ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng một bên cầm xô nước và khăn tay, chờ tôi đổ mồ hôi.

Ngồi chưa đầy hai phút, lưng tôi đã ướt đẫm.

Chị tôi không ngừng dùng khăn tay lau người cho tôi, khi khăn ướt đẫm, chị lại vắt mạnh vào chiếc xô nhựa màu đỏ.

Một xô mồ hôi này, có thể đổi được 500 đồng.

Ngôi nhà, học phí của em trai, gạo mì dầu ăn hàng ngày, tất cả đều đổi bằng mồ hôi của tôi.

Tôi là cô gái béo nhất làng, cũng là cô gái đổ mồ hôi nhiều nhất, hơn nữa còn là niềm tự hào của cha mẹ tôi, là công thần lớn của cả gia đình.

Tôi ngồi trên ghế, cúi đầu thậm chí không nhìn thấy mũi chân mình.

Mấy lớp mỡ trên bụng khiến tôi trông như một con sâu béo quái dị, chị tôi banh lớp thịt trên bụng tôi ra, đang cố gắng nhét chiếc khăn tay vào khe hở giữa hai lớp thịt.

Nhìn cánh tay mảnh mai và chiếc cằm nhọn của chị, tôi bỗng thấy hơi băn khoăn.

Mẹ tôi luôn nói con gái càng béo càng đẹp, nhưng những người phụ nữ mà đàn ông trong làng cưới về, lại hiếm khi béo như tôi.

Ngay cả mẹ tôi cũng là kiểu người gầy gò.

Béo như thế này, thực sự đẹp sao?

Chị tôi vừa lau mồ hôi cho tôi, vừa nói chuyện với tôi:

"Tiểu Mãn, chị thật sự rất ngưỡng mộ em."

"Cả làng không có ai tài giỏi hơn em, không như chị, vô dụng thế này."

"Em xem em uống nước cũng béo, còn chị ăn mãi không béo, thảo nào bố mẹ thương em."

Mồ hôi chảy vào mắt tôi, khiến tôi cay xót không thể mở mắt ra được.

Tôi cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn, hình như hơi bị say nắng, nhưng nghe chị nói vậy, tôi vẫn cố gắng an ủi chị:

"Chị ơi em thấy chị như thế này cũng rất tốt, chị xem em béo như thế này, lên cầu thang cũng phải có chị đỡ, không như chị, làm gì cũng nhanh nhẹn."

Chị tôi thở dài, dùng khăn tay lau mặt cho tôi:

"Cô bé ngốc, em là mệnh tiểu thư, làm gì cũng có người hầu hạ, không như chị, mệnh nha hoàn."

Chị trông có vẻ rất buồn, tôi có chút thương chị.

Tôi nhớ hồi nhỏ, chị mới là cô gái béo nhất làng.

Cân nặng của chị tăng vùn vụt, 10 tuổi đã nặng 80 cân, cả làng ai cũng ngưỡng mộ nhà tôi, nói nhà tôi sinh ra hai con phượng hoàng vàng.

Nhưng từ khi chị bị một trận bệnh nặng vào năm 12 tuổi, chị càng ngày càng gầy, ăn gì cũng không lớn được.

Cơ thể tôi được nuôi dưỡng bằng bao nhiêu năm dinh dưỡng, tuy béo nhưng thể chất lại rất tốt.

Phơi nắng cả ngày dưới trời nắng to, tôi không bị say nắng cũng không bị bệnh, chỉ là đổ mồ hôi nhiều nên hơi mệt.

Khi mặt trời dần lặn, mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý cho tôi về nhà.

Bà đưa cho tôi một cốc nước ấm, nhìn tôi đầy yêu thương:

"Tiểu Mãn, không phải mẹ không thương con, bố con sức khỏe không tốt không làm được việc nặng, cả nhà đều trông cậy vào con đấy."

Em trai tôi ở một bên nghiêm túc gật đầu:

"Chị ơi, các bạn trong lớp đều mua ô tô điều khiển từ xa, em cũng muốn một cái."

Đúng lúc này, Trần Viên vừa làm xong việc định ngồi xuống, em trai tôi lập tức thay đổi sắc mặt:

"Cái đồ vô dụng kia, đừng ngồi cạnh tao!"

Mẹ tôi cũng rất tức giận:

"Mày ngồi xuống làm gì! Ăn cơm làm gì có phần của mày! Cả ngày chỉ biết phí của."

Mắng xong bà lại véo chị hai cái thật mạnh, rồi ném cho chị một cái bánh màn thầu thô, bảo chị ra cửa ăn.

"Nhìn thấy mày là xui xẻo, nếu không phải còn làm được việc, ai thèm nuôi cái thứ của nợ như mày."

Tôi tranh thủ lúc họ không để ý, lén lút giấu mấy cái bánh bao thịt trên bàn vào lòng.

Đợi mẹ và em trai tôi quay lại, một đ ĩa bánh bao thịt trên bàn đã vơi đi 3 cái.

Mẹ tôi tưởng đều là tôi ăn, đặc biệt vui mừng, lại gắp thêm cho tôi hai cái nữa.

"Tiểu Mãn, con ăn nhiều vào, nhân bánh bao thịt này làm bằng thịt ba chỉ hảo hạng, cắn một miếng là mỡ chảy đầy miệng, thơm lắm!"

Ăn tối xong, tôi bị mẹ đuổi về phòng.

Bình Luận (0)
Comment