Hoặc có lẽ, là cả hai người họ?
"Ối mẹ ơi, hết hồn!"
Thương Bắc Tinh vừa quay đầu lại đã giật mình, hóa ra trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Đầu Đầu không biết từ lúc nào đã đi từ ngoài sân vào, đang ngồi xổm bên chân Thương Bắc Tinh chăm chú nghe chúng ta nói chuyện.
Thấy Thương Bắc Tinh bị dọa cho nhảy dựng lên, khuôn mặt cứng đờ của Đầu Đầu động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị, giống như cơ mặt của một người không thể cử động, nhưng lại cố gắng mỉm cười vậy.
Ta vô cùng kinh ngạc, Thương Bắc Tinh không lừa người, Đầu Đầu thật sự biết cười!
Ở cái trấn nhỏ này xem nhiều búp bê như vậy, đa phần đều mặt vô cảm, một con búp bê biết cười như Đầu Đầu, ta vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.
Ta xoa xoa cánh tay, cảm thấy càng thêm rợn người.
Một con búp bê biết cười...
Ngay lúc đó, Đầu Đầu đột nhiên vươn tay giật lấy chiếc lược trong tay Thương Bắc Tinh, còn lấy luôn cả tóc trong tay hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng ta, Đầu Đầu đặt nắm tóc đen đó l*n đ*nh đầu mình.
Đây là, ý gì?
Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, hắn mím môi nhìn kỹ Đầu Đầu một lúc, rồi lấy lại tóc từ trên đầu cậu bé:
"Đầu Đầu, tóc của mày dày rồi, không cần đội tóc giả đâu."
Ta kéo tay Đầu Đầu, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ:
"Đầu Đầu, có phải mày muốn nói với chúng ta biết, tóc của búp bê hình người, đều được làm từ tóc thật không?"
Đầu Đầu cứng đờ gật đầu, lát sau lại lắc đầu, ta còn muốn hỏi thêm thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Lưu Mai:
"Tống muội tử, ăn cơm được rồi."
Chúng ta thuê ở trong sân nhà Lưu Mai, một đồng bạc có thể thuê một tháng, tỷ ấy còn bao chúng ta ba bữa cơm, đặc biệt hời:
"Dạ được, Lưu Mai tỷ, ta đến ngay."
Ta đứng dậy muốn đi, vừa bước một bước, Đầu Đầu đã kéo lấy vạt váy của ta.
Cậu bé dùng rất nhiều sức, váy của ta suýt chút nữa bị nó xé rách.
"Đầu Đầu, mày làm gì vậy?"
Thương Bắc Tinh xoa xoa mi tâm:
"Xong rồi, hình như ta mua phải một con búp bê hư rồi."
Búp bê ở trấn nhỏ này thường xuyên xuất hiện đủ loại vấn đề, có con đang làm việc ngon lành thì đột nhiên lại chạy loạn nhảy nhót như điên.
Ta trước đây đã từng thấy một con búp bê ở quán rượu, bưng một khay thức ăn, trực tiếp úp cả khay lên đầu khách.
Một khi trong trấn xuất hiện búp bê hành động bất thường, các bộ khoái sẽ nhanh chóng xuất hiện, sau đó mang những con búp bê đó đi.
Búp bê hỏng đều phải tập trung lại đốt đi, mỗi tháng trong trấn đều phải đốt đi mấy con búp bê.
Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen láy như hạt nho của Đầu Đầu, có chút không đành lòng:
"Sau này mày đừng làm những động tác này trước mặt người khác, nếu người ta tưởng mày là một con búp bê hư, mày sẽ bị mang đi đốt đấy."
Đầu Đầu hình như hiểu được lời ta nói, lập tức buông tay lùi lại hai bước.
Thương Bắc Tinh không nhịn được liếc nhìn nó hết lần này đến lần khác:
"Lưu Ly, ta cứ cảm thấy búp bê hình như thật sự có thể hiểu được lời chúng ta nói, mấy người thợ làm búp bê này lợi hại quá vậy?"
Ở cái trấn búp bê kỳ quái này, thợ làm búp bê là một nghề nghiệp vô cùng cao quý, chỉ là công đoạn chế tác búp bê phức tạp, trong trấn tổng cộng cũng chỉ có mấy chục người thợ làm búp bê.
Người thợ làm búp bê lợi hại nhất, chính là trấn trưởng của trấn này.
Ta và Thương Bắc Tinh trước sau bước ra khỏi phòng, trong sân đã kê một chiếc bàn gỗ nhỏ.
Thấy chúng ta, Lưu Mai cười cười: "Hôm nay thời tiết đẹp, bày cơm ở trong sân ăn đi."
Ta nhìn khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì của Lưu Mai, có chút bội phục tỷ ấy.
Mặc kệ phu quân Trương Cường mắng chửi, đánh đập tỷ ấy như thế nào, tỷ ấy đều như người không có chuyện gì, nên làm gì thì làm đó, hơn nữa trên mặt luôn tươi cười.
Trên bàn đặt một đĩa thịt xông khói, một đĩa trứng chiên, còn có một đĩa rau lang xanh mướt. Thức ăn không nhiều, nhưng ở cái trấn không mấy giàu có này, mấy món này đã rất ra dáng rồi.
Búp bê nấu cơm của nhà Trương Cường là một bà lão tóc bạc phơ, tay nghề đặc biệt tốt.
Ta và Thương Bắc Tinh đứng một bên đợi Trương Cường ra khỏi phòng, Trương Cường cũng là một người kỳ quái, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, mười hai canh giờ một ngày đều ở trong phòng mình, ít khi bước ra khỏi cửa phòng.
Lưu Mai gõ gõ cửa, dịu dàng gọi Trương Cường ăn cơm: "Tướng công, ăn cơm thôi, thức ăn phải ăn nóng mới ngon."
Trương Cường mặt mày cau có mở cửa, đi được hai bước lại quay người đóng chặt cửa lại, cứ như thể trong phòng giấu bảo bối gì đó, sợ chúng ta nhìn thấy.